Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 389: So Sánh Thì Chênh Lệch Rất Lớn




Mãi đến tận khi vào thành thì Trịnh phu nhân cũng không đợi được người của phu nhân Kim Lăng Hầu phái tới, chỉ chờ được người hầu Trịnh Tứ nàng ấy phái đến Kim Lăng Hầu phủ báo tin.

Trịnh phu nhân gọi Trịnh Tứ đến, hỏi: "Trịnh Tứ, đã đưa thiếp mời của ta qua chưa?"

Trịnh tứ trả lời: "Thưa phu nhân, đã đưa qua. Có điều phu nhân Kim Lăng Hầu không tốt lắm, bị Kim Lăng Hầu cấm túc, bản thân thì đang đóng cửa suy nghĩ lỗi lâm. Không tiếp đãi phu nhân tốt được, còn kêu tiểu nhân giải thích một tiếng với phu nhân."

Nghe thấy lời giải thích của Trịnh Tứ, lúc này trong lòng Trịnh phu nhân mới thoải mái một chút, còn tưởng rằng sau khi biểu muội làm Hầu phu nhân thì sẽ không nhận người tỷ tỷ như nàng ấy chứ?

Nếu năm đó không có nàng ấy thì bây giờ, biểu muội này có thể may mắn được làm Hầu phu nhân sao?

Trịnh phu nhân nhanh chóng phản ứng lại: "Cấm túc? Đóng cửa suy nghĩ lỗi lâm? Có hỏi thăm là vì sao không?”

Đương nhiên Trịnh Tứ có nghe ngóng, hơn nữa còn bỏ ra hai lượng bạc: "Thưa phu nhân, một thiếp thật của Kim Lăng Hầu có bâu được năm tháng nhưng bị sảy thai, là bầu con trai. Kim Lăng Hầu lấy lý do Hầu phu nhân quản lý gia đình không tận lực nên mới cấm túc Hầu phu nhân."

Nghe nói như thế, Trịnh phu nhân hiểu rõ, đoán là không giữ được cái thai con trai đó cũng là tác phẩm của biểu muội. Biểu muội gả vào Kim Lăng Hầu phủ, sinh liên tục trong vòng bảy năm được ba đứa, nhưng toàn là con gái. Đã như thế, nếu như trưởng tử của Hầu phủ là do thiếp thất sinh thì sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của biểu muội. Dù sao nếu con trưởng lớn tuổi, coi như sau này có sinh con trai trưởng thì vì tuổi còn nhỏ nên cũng không phải là đối thủ của huynh trưởng.

Trùng hợp là do lúc trước Trịnh phu nhân khoe khoang có một biểu muội là Hầu phu nhân nên đoàn xe của Trịnh gia đi ở phía trước.

Mất mặt mũi thì tìm mặt trên đất.

Đây là phong cách làm việc của Cố quản sự khi mang theo đội buôn, một năm nay, nhờ vào một phần khéo đưa đẩy nên thuận buồm xuôi gió.

Mặc dù trong lòng Cố quản sự ngạc nhiên nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, thái độ như thường, sắp xếp thỏa đáng. Ở bên ngoài, không thể xem thường bất kì ai, để lại mầm họa thì sau này chắc chắn sẽ có hại. Nói câu này xong, Trịnh phu nhân cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.

Đến khách sạn Duyệt Lai, Trương phu nhân phái Trương ma ma và hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh tới, đã chờ sẵn ở đó. Có đoàn xe của gia quyến tới là lập tức tiến lên nghênh đón.

Vốn dĩ trước đó, nàng ấy đã nói với Cố quản sự là muốn đến Kim Lăng Hầu phủ ở, nhưng mà biểu muội bị cấm túc nên nàng ấy cũng không tiện tới của vào lúc này. Lập tức dặn dò Thúy Mai: "Đi nói với Cố quản sự rằng cơ thể Hầu phu nhân không khỏe, chúng ta không tiện tới cửa quấy rầy nên vẫn ở lại khách sạn."

Nàng ta chưa từng thấy Đức Thụy phu nhân nên nhận lầm người cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà thái độ đối nhân xử thế của người ăn mặc tơ lụa, đầu đội vàng bạc châu báu lại không có tu dưỡng dưỡng.

Vốn Trịnh phu nhân còn tưởng rằng đây là ma ma mà biểu muội phái tới, không ngờ rằng đối phương vừa lên tiếng thì lại hỏi dò vê Liễu Phán Nhi nên lập tức đen mặt: "Không phải!"

Trương ma ma cũng sững sờ, mặt lộ vẻ lúng túng nhìn Trịnh phu nhân hầm hừ rời đi.

Trịnh phu nhân dẫn con trai xuống xe, Trương ma ma tiến lên cung kính hỏi dò: "Ngài là Đức Thụy phu nhân ở huyện Thôi Dương sao?”

Lúc này, Liễu Phán Nhi dẫn con cái lại đây, đương nhiên cũng nghe thấy Trương ma ma và Trịnh phu nhân nói chuyện, tiến lên mỉm cười: "Ngài là ma ma do Trương phu nhân phái tới sao?”

Trương ma ma nhìn về phía Liễu Phán Nhi, mặc dù chỉ là mặc một bộ quần áo màu xanh lam nhạt, cũng không có đeo trang sức châu báu, nhưng ánh mắt trong sạch sáng sủa, giọng nói trong trẻo, thần thái ung dung thong thả, khiến mắt Trương ma ma sáng lên.

Trương ma ma hành lễ: "Vâng, Đức Thụy phu nhân. Trưa hôm nay Hoắc tiểu ca tới nhà đưa thiếp mời, phu nhân và đại nhân của chúng ta cũng rất vui vẻ. Người xem lúc nào thích hợp thì đến quý phủ ngồi một lát nhé?”

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đi lại cũng cực, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, chắc chắn ngày hôm sau ta sẽ dẫn theo các con gái đến nhà bái phỏng, kính xin Trương ma ma chuyển lời."

Lý Dung lấy ra một túi tiền nhỏ màu trắng đưa cho Trương ma ma: "Làm phiền Trương ma ma đi một chuyến."

"Đa tạ phu nhân và tiểu thư ban thưởng." Trương ma ma cũng không khách sáo mà nhận lấy, vừa nãy ước lượng thử một chút, cũng có chừng hai lượng bạc, ra tay rất hào phóng, cũng không có keo kiệt như trong tưởng tượng của các nàng.

Trước khi đi, Trương ma ma lấy tên tuổi của tuyên an sứ Trương đại nhân ra thăm hỏi, dặn dò chưởng quỹ của khách sạn Duyệt Lai tiếp đãi cẩn thận.

Trưởng quỹ một mực cung kính, cũng không dám thất lễ, liên tục đồng ý.

Vốn dĩ chưởng quỹ có quan hệ tốt với đội buôn của Cố quản sự, nhưng bây giờ được Trương gia dặn dò, đặc biệt điều động một hầu bàn, dặn dò hầu bàn hầu hạ tốt cho cả nhà Liễu Phán Nhi.

Từ Liễu Phán Nhi đến thị vệ ở phía dưới, còn có hàng hóa, đều được sắp xếp thích hợp. Mặc dù ở khách sạn nhưng để mọi người cảm thấy như ở nhà.

Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười, trừng Lý Dung một chút: "Hiểu trong lòng là được, có mấy lời không cần thiết phải nói ra. Nếu còn có tinh thân thì chúng ta thương lượng hành trình ngày mai một chút."

Thật ra chưởng quỹ cũng đã rất cung kính với đoàn người Trịnh phu nhân, nhưng hơi chênh lệch so với đoàn người của Liễu Phán Nhi một chút. Dù sao tinh lực có hạn, nhân lực cũng có hạn "Quan huyện không bằng hiện quan", tuyên an sứ Trương đại nhân quản lý việc quân sự của nhân viên hậu cân ở Kim Lăng, ở ngay thành Kim Lăng. giữ Dương Châu thì vẫn còn đang ở Dương Châu, cách Kim Lăng còn khoảng 200 dặm đường đấy.

Trong phòng, Lý Phương nhỏ giọng nói: "Không phải lúc trước Trịnh phu nhân nói muốn đến Kim Lăng Hầu phủ ở sao? Sao bây giờ vẫn ở trong khách sạn vậy?"

Trịnh phu nhân nhìn thấy đoàn người của Liễu Phán Nhi thì càng không ưa, chỉ giả bộ như không nhìn thấy.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, không cần nói cũng biết.

Lý Dung hé miệng nở nụ cười, nói chuyện cũng pha trò: "Nàng ấy coi mình là 1 mâm thức ăn ngon, nhưng người ta coi nàng ấy là đĩa dưa muối nhỏ, có cũng được mà không có cũng được."

Trịnh phu nhân thấy chưởng quỹ của khách sạn Duyệt Lai và hầu bàn kính trọng với đoàn người Liễu Phán Nhi như vậy thì càng buồn bực hơn. Cho dù nàng ấy để cho người hầu nói cho chưởng quỹ rằng nàng ấy là người nhà của quan lại, mà phu quân đang giữ chức quan ngũ phẩm ở Dương Châu thì cũng không khiến chưởng quỹ nhìn bằng con mắt khác cho lắm.

Có điều, có thể cùng tỷ tỷ đi dạo phố cũng không tệ, Lý Nam chớp mắt: "Được rồi! Chúc mẫu thân có thể đàm phán thuận lợi!"

Liễu Phán Nhi véo cái mũi mượt mà của Lý Nam: "Ta đi bàn chuyện làm ăn, ngươi đi theo sẽ vướng bận. Ngày mai ngươi và A Phương tỷ tỷ ở khách sạn, hoặc là để thành Đạt thúc thúc dẫn các ngươi đi dạo xung quanh."

Mặc dù Lý Nam không muốn lắm, nhưng biết là còn nhỏ, lúc đang nói chuyện làm ăn mà dẫn theo bốn đứa con thì không tiện lắm.

"Nương, ngươi đi đâu thì ta đi đó." Lý Nam làm chân chó hạng nhất của Liễu Phán Nhi, vào lúc này thì phải làm việc nên làm, theo mẫu thân thì sẽ được ăn ngon uống Say.

Mặc dù Cố quản sự cũng không có buôn bán hương liệu nhưng hiểu rất rõ về thương nghiệp ở Kim Lăng.

Cố quản sự giúp Liễu Phán Nhi hẹn thương nhân buôn bán hương liệu lớn nhất ở đây, ngày mai gặp mặt ở lâu Thái Hoa cách khách sạn không xa.

Liễu Phán Nhi chuẩn bị một phần thì là, khoảng ba cân coi như là hàng mẫu.