Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 383: Trịnh Phu Nhân Nhiệt Tình Lấy Lòng




Nàng cho rằng trái tim của mình có thể vững chắc như sắt nhưng nàng phát hiện mình không làm được.

Liễu Phán Nhi nói xong, nghĩ đến dáng vẻ A Nam khóc lóc đến đỏ mắt, người ướt đẫm mồ hôi, liệu hong gió có bị sốt không?

Nghĩ vậy, lớp áo giáp cứng rắn bên ngoài của Liễu Phán Nhi bị đánh nát, lập tức vén rèm xe ngựa lên, chuẩn bị cưỡi ngựa, quay lại đuổi theo Hoắc Thành Đạt.

Chẳng qua không ngờ, Hoắc Thành Đạt ở ngay bên ngoài xe ngựa cách đó không xa. Lý Nam cũng trông mong nhìn nàng, vươn hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm: "Mẫu thân, mẫu thân, đừng đưa ta về nhà. A Nam biết sai rồi, về sau không bao giờ nói dõi nữa"

Liễu Phán Nhi chạy tới, ôm lấy Lý Nam.

Lý Nam không khóc nữa nhưng Liễu Phán Nhi lại bắt đầu rơi nước mắt không ngừng.

Lý Nam cầm khăn nhỏ lau nước mắt cho mẫu thân: "Mẫu thân, A Nam biết sai rồi, cũng không dám nữa, sau này sẽ nói lời giữ lấy lời. A Nam viết thư đặt ở trên bàn, nói cho dì Tiểu Hoa và các ca ca biết, không có không từ mà biệt."

Mặc dù như thế, Liễu Phán Nhi vẫn bảo Hoắc Thành Đạt trở về, nói với Lưu thị một tiếng, thuận tiện mang quần áo của A Nam về.

"Ăn từ từ, nhìn con đói chưa kìa." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng trách cứ nhưng trong mắt đầy yêu thương, bộc lộ ra lời nói: “A Nam, con có khôn vặt nhưng cũng không thể bởi vì chút khôn vặt này mà lấy làm đắc chí. Lần này ta đã ghi nhớ kỹ, lân sau nếu con lại phạm lỗi, ta... Ta sẽ để phụ thân con tét m.ô.n.g con."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta ghi nhớ rồi đấy, nếu con còn gạt ta, ta sẽ không tin con nữa. Đương nhiên có thể, A Dung, con xuống lấy đi. Đúng rồi, con có muốn đi tiểu không?”

Liễu Phán Nhi cầm khăn lau người cho Lý Nam, thay quần áo sạch sẽ cho bé. Đi đường không có nước nóng gội đầu tắm rửa, chỉ có thể đợi đến buổi tối, ở nhà trọ rồi tắm rửa sau.

Hai người đi tiểu, rồi rửa tay.

"Muốn!" Lý Nam đỏ mặt, vừa rồi chỉ lo cầu xin tha thứ, quên mất chuyện đại sự quan trọng. Lý Nam đói bụng, uống nước xong, bắt đầu tựa vào trong lòng mẫu thân ăn điểm tâm, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên.

Thấy mẫu thân không khóc nữa, Lý Nam nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, quần áo này của ta dính trên người không thoải mái, bọc nhỏ của ta ở trong rương, ta có thể thay bộ quần áo khác không?”

Lý Nam vùi ở trong lòng Liễu Phán Nhi, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực: "Ta cứ nghĩ đến việc mẫu thân phải rời đi hơn một tháng, không thể nhìn thấy mẫu thân, không thể nói chuyện với mẫu thân thì ta lại cực kỳ khó chịu, nơi này cực kỳ đau!"

Lần này Lý Nam vừa bị mẫu thân hù dọa, cũng không dám tự chủ trương nữa, to gan nói: "Mẫu thân, ta không sợ phụ thân đánh nhưng ta sợ người tức giận."

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì dở khóc dở cười: "Biết ta tức giận mà con còn xăng bậy!"

Lý Dung nghe được lời mẫu thân nói, quay đầu cười trộm, mẫu thân cũng là một con hổ giấy.

Lý Dung và Lý Phương, mời Liễu Phán Nhi ăn đồ ăn.

Trải qua lần này, Lý Nam cũng nhận ra hậu quả của việc chọc giận mẫu thân.

Đến giữa trưa, Lý Nam còn nhỏ nhưng cực kỳ chịu khó, thỉnh thoảng bưng trà đưa nước cho Liễu Phán Nhi.

Nhìn thấy Lý Nam ấm áp như vậy, Liễu Phán Nhi còn tức giận gì nữa chứ?

Trời nóng, không thể mang theo quá nhiều lương khô. Cho nên buổi sáng Lưu thị dậy sớm hơn bọn họ, làm bánh hành, chỉ đủ cho bọn họ ăn trưa.

Ăn được mùi vị quen thuộc, bọn họ lại bắt đầu nhớ nhà.

Hôm nay tuy rằng rất nóng nhưng thời tiết tốt, có thể đến nhà trọ nghỉ chân vào buổi tối sớm hơn, là có thể ăn canh nóng nước nóng cơm nóng sớm hơn. Còn có thể tắm rửa bằng nước nóng, nghỉ ngơi cũng sớm hơn một chút.

Người ăn cơm, trâu ngựa uống nước ăn cỏ, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.

Cố quản sự cũng thường xuyên tới xem, thấy đám người Liễu Phán Nhi thích ứng tốt, lúc này mới yên tâm.

Buổi sáng thức dậy rất sớm, lại rất nóng, cho nên mọi người buồn ngủ.

Liễu Phán Nhi có bỏ thêm lá bạc hà và một chút đường phèn vào trong túi nước mà mọi người uống.

Có chút ngọt, lại có chút mát lạnh, sau khi uống nước, cả người cũng có thêm tinh thân.

Lý Nam, Lý Dung, còn có Lý Phương ngồi ở trong xe ngựa, không ngừng ngủ gà ngủ gật.

Liễu Phán Nhi để chúng ngồi yên, tựa vào xe ngựa, có thể chợp mắt một lát.

Sự vui vẻ khi khởi hành cũng không cưỡng lại được sự mệt mỏi phía trước, còn chưa tới nhà trọ dừng chân vào buổi tối mà họ đã có chút mệt mỏi.

Ngủ một giấc, Lý Phương cảm thán: "Đúng là sống ngày tháng dễ chịu quen rồi. Trước kia khi chạy nạn, lo lắng sợ hãi, cũng bất chấp việc mệt mỏi cực khổ."

Lý Dung gật đầu: "Đúng là như vậy, chỉ lo lắng thổ phỉ đuổi theo, chúng ta sẽ mất mạng. Cho nên phải đề cao cảnh giác, liều mạng chạy trốn đó thôi?"

Liễu Phán Nhi lo lắng cho hai đứa con gái và cháu gái, muốn một căn phòng lớn, có hai cái giường. Nàng cùng với Lý Nam ngủ một giường, Lý Dung và Lý Phương ngủ một giường.

Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Cho nên các con phải biết thỏa mãn, phải biết tích phúc. Người không biết tích phúc, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình hạnh phúc. Cũng không cảm thấy mình đang sống tốt, mà luôn cảm thấy người khác sống quá tốt."

Ban ngày đi gân một trăm dặm đường, rốt cuộc nắng chiều cũng ngã về phía tây, tiến vào cửa thành.

Dọc theo đường đi, Liễu Phán Nhi dựa vào một số chuyện nhỏ, để giảng đạo lý làm người cho bọn nhỏ. Đồng thời cũng mở rèm cửa sổ ra, cùng mọi người nói về văn hóa phong tục địa phương ở trên đường.

Ba tiểu cô nương nghe xong, gật đầu: "Đúng vậy, trước kia luôn nghe Lý thái nãi nãi nói tích phúc, còn không hiểu. Sau khi trải qua việc chạy nạn, đã lĩnh ngộ sâu sắc. Có thể sống sót, mới có được ngày tháng tốt đẹp, không dễ có được nên phải quý trọng."

Đến quán trọ Ngọc Lan, trước tiên Cố quản sự phái người cưỡi ngựa đến nơi đã sắp xếp. Lúc này quán trọ Ngọc Lan đã quét dọn sạch sẽ, chờ đợi đội buôn của Cố gia đến.

Lý Nam suy nghĩ một lát: "Ta cảm thấy bây giờ sống rất tốt, lúc chạy nạn không chỉ có mệt mỏi sợ hãi, mà còn ăn không đủ no."

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, thức ăn cũng chuẩn bị xong, lục tục đưa đến trong phòng.

Liễu Phán Nhi thưởng cho hai mươi văn tiền, tiểu nhị của quán trọ không ngừng cảm tạ.

Đây là công việc của bọn họ, quán trọ phát tiên công nhưng gặp được khách quan thưởng tiền thì đó là tiền của tiểu nhị, quán trọ cũng sẽ không lấy. Cho dù là bao nhiêu, tiểu nhị cũng rất vui vẻ.

Chuẩn bị nước nóng đầy đủ, tiểu nhị mang thùng gỗ lớn đưa vào, cho các tiểu thư và phu nhân tắm rửa.

Liễu Phán Nhi mỉm cười, lấy lòng: "Tình cảm phu thê của Trịnh phu nhân và Trịnh đại nhân đúng là sâu sắc, làm cho người ta hâm mộ. Thơ cổ có câu, pháo hoa tháng ba tại Dương Châu, có thể thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp ở Dương Châu. Cho dù bây giờ là tháng sáu nhưng cảnh sắc còn đẹp hơn. Lần này đi theo đội buôn, chắc chắn phải đi dạo Dương Châu, nơi đã ngưỡng mộ từ lâu."

Trịnh phu nhân tới, còn mang theo con gái tám tuổi và con trai sáu tuổi. Có người hầu trông chừng, bọn trẻ đang chơi đùa một chỗ.

"Đã sớm ngưỡng mộ Đức Thụy phu nhân, chỉ là lúc trước vẫn luôn giữ đạo hiếu, không thể ra ngoài." Trịnh phu nhân khách sáo: "Hiện tại đã hết thời gian giữ hiếu, phu quân được bổ nhiệm phòng thủ ở Dương Châu, nên đã đến Dương Châu trước. Gần đây viết thư cho chúng ta, ta mới có thể đưa bọn nhỏ đến."

Cách vách chính là phòng của Trịnh phu nhân, sau khi ăn cơm xong, thời gian còn sớm nên Trịnh phu nhân lại đây ngồi một chút.

Trịnh phu nhân cười nói: "Trên đường không tiện chiêu đãi Đức Thụy phu nhân, đợi đến Dương Châu, ta nhất định sẽ tận tình tiếp đón, chiêu đãi Đức Thụy phu nhân thật tốt.