Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 382: Nghiêm Mẫu Dạy Nữ




Liễu Phán Nhi thấy dáng vẻ còn không biết hối cải của Lý Nam, tức giận không có chỗ trút ra: "Tạm thời ta không so đo chuyện con làm hư cái rương, làm bẩn những vải vóc này. Tuy nhiên con lại lén trốn ở trong rương, rời đi không từ biệt, cả gan làm loạn. Xem ra hôm nay ta không đánh nhóc con điên cuồng này thì không được rồi."

Liễu Phán Nhi vừa nói, vừa đưa tay nhéo lỗ tai Lý Nam.

Thảo nào từ quỷ dính người biến thành bé ngoan, hóa ra lén lút nghĩ đến những cách quỷ quái linh tinh này.

Bây giờ mới bây lớn, chỉ hơn bốn tuổi, chưa tới năm tuổi, mà đã tinh ranh như vậy, lá gan còn rất lớn. Đợi đến khi lớn hơn một chút, còn ghê gớm cỡ nào!

Trên người Lý Nam chảy rất nhiều mồ hôi, lúc này rất là chật vật, lại bị mẫu thân nhéo lỗ tai, giọng điệu trẻ con cầu xin tha thứ: "Mẫu thân, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta chỉ muốn ở cùng mẫu thân, ta không nỡ xa mẫu thân."

Mặc dù Lý Dung cũng tức giận muội muội dám cả gan làm loạn nhưng nhìn thấy mẫu thân đánh muội muội, cũng có chút đau lòng: "Mẫu thân, A Nam biết sai rồi, người đừng đánh muội ấy nữa."

Lý Phương cũng đi tới, đoạt lấy Lý Nam từ trong tay Liễu Phán Nhi: "Trên người A Nam ra nhiều mồ hôi như vậy, cũng không thể tiếp tục ở bên ngoài hóng gió. Lỡ như bị bệnh thì người vẫn là người lo lắng nhất."

Lý Nam ở trong lòng Lý Phương, thò đầu ra: "Đúng vậy, mẫu thân thương con nhất mà.

Vốn dĩ tất cả mọi người cho rằng Liễu Phán Nhi sẽ mang Lý Nam theo, dù sao cũng đã rời xa thành rồi.

Lý Nam nhìn dáng vẻ nổi giận của mẫu thân, sợ tới mức không dám ba hoa nữa, nằm vào trong lòng tỷ tỷ giả chết, không dám ngẩng đầu lên.

Báo Tử thấy thế, vội vàng tiến lên hòa giải: "Phu nhân, người đừng nóng giận. Nếu Nhị tiểu thư đã tự mình nghĩ cách trốn đi, cũng muốn đi theo, vậy thì đưa tiểu thư cùng đi thôi. Kẻo một đứa nhỏ như tiểu thư, lỡ lại lén chạy ra ngoài, đi lạc mất thì người lo lắng vẫn là người. Hiện tại trong nhà, chắc đã phát hiện không thấy Nhị tiểu thư đâu, nhất định đang rất sốt ruột, tìm kiếm chung quanh."

Tuy nhìn thấy phu nhân giáo huấn tiểu thư, bọn họ cũng đau lòng cho nhị tiểu thư nhưng bọn họ càng hiểu tâm trạng của phu nhân. Trong nhà có bé hư không nghe lời, đúng là rất đáng giận. Còn là bé gái nữa, cũng không thể đối xử giống như con trai. Không nghe lời thì đánh một trận, nghịch ngợm thì lại đánh một trận nữa.

Đường Vân Sơn cũng không ngờ nhị tiểu thư lại nghịch ngợm như vậy, một mình trốn ở trong rương. May mắn còn biết khoan lỗ trên rương, nếu không chẳng phải sẽ bị c.h.ế.t ngộp rồi sao?

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi mới kiềm chế lại nỗi tức giận trong lòng, đúng là bị đứa trẻ hư làm tức chết: "Không được, trẻ con không nghe lời, lần này có thể lén trốn ở trong rương, về sau còn có thể trốn ở nơi nào nữa? Rõ ràng đã đồng ý với ta, sau lưng lại khư khư cố chấp. Mặc dù A Nam là trẻ con thì ta cũng sẽ không nhanh chóng tha thứ như vậy đâu. Hoắc Thành Đạt, ngươi cưỡi ngựa đưa A Nam về."

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì dở khóc dở cười, chỉ vào Lý Nam, rồi cười mắng: "Ta thương con nhưng ta thấy con đang muốn làm ta tức chết. Con ÿỷ vào việc ta nuông chiều con, ỷ được thương yêu mà làm kiêu. Lần này, vì có thể đi theo ta, mà lén chạy ra ngoài. Vậy liệu sau này có một mình lén chạy ra ngoài không? Bên ngoài rất nguy hiểm, lúc chúng ta chạy nạn, con không thấy sao? Mặc dù con còn nhỏ nhưng cũng không đến mức quên hết những chuyện năm ngoái chứ."

Lý Nam cũng không dám tin: "Mẫu thân, người thật sự muốn đưa con về sao?"

Liễu Phán Nhi cũng không tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn về phía Lý Nam nhưng rất nghiêm túc: "Đúng vậy, lúc trước những lời con đồng ý với ta, đều là gạt ta. Con không cho ta gạt con nhưng con lại gạt ta."

"Ta không thích bị lừa gạt, con còn gạt ta, làm cho ta rất tức giận. Sau khi Hoắc Thành Đạt đưa con về nhà, ngoại trừ đi học thì ở yên trong nhà cho ta, cũng không được phép ra ngoài. Thành Đạt, trở về nói lại lời của ta cho Tiểu Hoa tỷ biết. Nếu như đại tẩu không dạy dỗ A Nam như lời ta dặn thì sau này việc dạy dỗ con cái, ta sẽ không để cho đại tẩu nhúng tay."

Lý Dung và Lý Phương thấy Liễu Phán Nhi tức giận như vậy, nhìn về phía muội muội với vẻ đồng tình: ”A Nam, xem đi, muội thông minh quá trái lại bị thông minh hại. Mẫu thân luôn nói lời giữ lời, lần này không đưa muội đi, chờ khi muội trưởng thành, đương nhiên cũng sẽ đưa muội thôi. Muội thì hay rồi, bên ngoài thì ngoan ngoãn đồng ý, sau lưng lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Mẫu thân không tức giận mới là lạ, bây ngờ ngoan ngoãn trở về đi. Nếu không muội chọc giận mẫu thân, người không chỉ đánh muội, mà còn rất thất vọng nữa."

Lý Nam nghe thấy vậy, nước mắt lộp bộp chảy xuống, nhìn tỷ tỷ, lại nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, A Nam sai rồi."

Mặc dù Liễu Phán Nhi rất đau lòng nhưng nàng không thể mềm lòng: "Nếu đã biết sai rồi thì ngoan ngoãn ở nhà. Thành Đạt, bây giờ lập tức đưa người trở về."

Hoắc Thành Đạt vâng lời: "Vâng, phu nhân."

Lý Nam được giao vào tay Hoắc Thành Đạt, đặt lên lưng ngựa.

Lý Nam khóc càng thêm khổ sở, làm đủ mọi chuyện, cuối cùng vẫn bị đuổi về.

Nhìn Lý Nam bị đưa đi, Đường Vân Sơn có chút không đành lòng: "Phu nhân, A Nam còn nhỏ, lại thông minh. Người đừng quá nghiêm khắc, có chuyện gì từ từ nói."

Lý Dung đi theo phía sau mẫu thân, lên xe ngựa: "Mẫu thân, người đừng nóng giận. A Nam chỉ là quá dính lấy mẫu thân, quá ỷ lại mẫu thân."

"Thứ hai, con bé nghĩ hết đủ cách để chui vào rương, hơn nữa còn biết đục lỗ trên rương, đúng là thông minh hơn so với những đứa trẻ bình thường. Huynh có biết sức lực của A Nam không lớn, có thể xuyên qua cái rương gỗ rắn chắc này thì cần mũi khoan sắc bén cỡ nào không? Không cẩn thận, ngón tay của con bé sẽ không còn. Lần này con bé cả gan làm loạn làm chuyện nguy hiểm như vậy. Cho dù không bị thương nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không bị thương.

Nói xong, Liễu Phán Nhi xoay người lên xe ngựa.

"Phu quân không ở nhà, ta và Tiểu Hoa tỷ đều là nữ tử, quản giáo con cái, khó tránh khỏi có chút cưng chiều. Lúc đứa trẻ còn nhỏ, chúng cảm thấy như vậy rất hạnh phúc nhưng trưởng thành không biết nặng nhẹ, tùy hứng làm bậy, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn. Ta tình nguyện để con bé ghét ta, ta cũng không hy vọng tương lai nuôi lớn một đứa trẻ không biết cái gọi là tự mình biết mình."

"Thứ ba, con bé cho rằng khóc rống là có thể đạt được mục đích, sẽ làm cho ta khuất phục, về sau con bé sẽ thường xuyên dùng. Cứ như vậy, A Nam thông miinh, sẽ đi sai đường. Ta muốn dùng thủ đoạn nghiêm khắc, làm cho con bé biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, biết rõ chuyện nguy hiểm mà còn đi làm, tự cho là đúng. Đó không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn."

Cố quản sự thấy có tiếng khóc, vội vàng tới đây, sau đó thấy được chuyện xảy ra trong nhà Liễu Phán Nhi, cùng với phong cách làm việc của Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi thấy tất cả mọi người đều muốn giữ Lý Nam lại. Cảm thấy nàng đưa Lý Nam trở về, lòng dạ quá mức lạnh lùng, thở dài giải thích một tiếng: "Đường đại ca, cũng bởi vì A Nam rất thông minh, hơn nữa thông minh từ sớm, cho nên ta mới phải quản giáo nghiêm khắc hơn. Đầu tiên, con bé không giữ chữ tín. Rõ ràng đã đồng ý với ta nhưng lại tùy tiện nuốt lời."

Trái tim Liễu Phán Nhi lỡ một nhịp, đau đến khó chịu, vành mắt ửng đỏ: "Bây giờ ta có chút hối hận vì đã để Hoắc Thành Đạt đưa A Nam đi."