Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 380: Quyết Định Tạm Thời




Lý chưởng quỹ cũng gật đầu, sau đó hạ giọng nói với Cố chưởng quỹ cùng thương đội Cố quản sự: "Thiếu gia chúng ta cùng Lý tướng quân nhất kiến như cố*, một người ở triều đình, một người ở biên quan, bọn họ phối hợp với nhau, đang cùng đại thần và đại quân của nước Tây Vân tranh đấu đấy. Cơ sở của các cuộc đàm phán đến từ thắng lợi ở biên quan, vê công về tư, chúng ta đều phải cung kính với Đức Thụy phu nhân, cố gắng hết lòng hết dạ với chuyện của nàng."

*nhất kiến như cố: vừa quen đã thân

Thương đội Cố quản sự gật đầu, hoàn toàn bị thuyết phục: "Được, có lời nói của hai người các ngươi, trong lòng ta hiểu rõ."

Ba người mang theo lễ vật, đến nhà làm khách.

Liễu Phán Nhi mời trưởng bối thôn trưởng Lý đến đây, giúp đỡ việc tiếp đãi. Đường Vân Sơn và Hoắc Thành Đạt cũng đến, sau khi giới thiệu, họ đã quen biết lẫn nhau.

Đường Vân Sơn hỏi thương đội Cố quản sự về chuyện liên quan đến thương đội, Cố quản sự lại hỏi về một số phong thổ ở Tây Bắc, không ngờ ấy mà họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Phần lớn Cố quản sự qua lại giữa kinh thành cùng với một số đại thành trì ở phương bắc, còn có mấy nơi giàu có và đông đúc cùng màu mỡ ở phía nam, hắn ta cũng không đi đến tây bắc, rất tò mò về bên kia.

Liễu Phán Nhi nghe thấy ban nấy Cố quản sự nhắc tới có nữ quyến muốn đi Dương Châu, đi theo thương đội, cũng dưới sự hộ tống của thương đội, vì thế nàng tò mò hỏi: "Nữ tử cũng có thể đồng thời đi theo thương đội sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, dù sao sự tình trong nhà đã có Tiểu Hoa tỷ ở đây, nàng ấy có thể xử lý. Đúng lúc bàn về chuyện làm ăn, ta không tin tưởng người khác làm giúp ta được. Lần này, ta sẽ đích thân đi đến đó một chuyến để mở mang kiến thức."

*thủ bị: người phòng giữ trong thành.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vậy đi, vừa vặn ta cũng chưa đi đến các đại thành giàu có đông đúc như Dương Châu và Hàng Châu, ta cũng muốn đến thử xem. Thời điểm khởi hành, ta sẽ mang theo hộ vệ trong nhà đi cùng."

Bây giờ nếu như cơ hội, Liễu Phán Nhi làm sao có thể không đi đây?

Liễu Phán Nhi nghe thấy mấy lời này, hai mắt sáng lên, trước đó nàng cho rằng thương đội không dẫn theo nữ tử, hoặc là nữ nhân già yếu và trẻ em, cho nên nàng còn không nghĩ tới việc đi cùng.

"Ôi?" Cố quản sự sửng sốt: "Phu nhân cũng muốn đi sao?"

Cố quản sự gật đầu: "Thì chẳng hạn như lúc này đây có Trịnh phu nhân theo chúng ta một đường đi tới Dương Châu, trượng phu nàng ấy là thủ bị* ở Dương Châu. Hiện tại nàng ấy mang theo nhi nữ đến Dương Châu để cùng đoàn tụ với Trịnh đại nhân, mặc dù Trịnh phu nhân có gia đinh bảo hộ, nhưng suy cho cùng không bằng những thị vệ của thương đội chúng ta, thương đội chúng ta cũng thường xuyên lui tới những thành trì này, đã quen thuộc với đường sá. Vì vậy, để đảm bảo an toàn... Trịnh phu nhân đã cho quản gia đến đây nói một tiếng. Hơn nữa, Trịnh gia cùng Cố gia cũng đã giao hảo nhiều thế hệ, không những có tiền mà còn có tình, sau khi ta cùng đại ca bàn bạc thì đáp ứng."

Đặc biệt là món cà tím nướng, được mọi người nhất trí khen ngợi.

"Được." Tâm tình của Liễu Phán Nhi vui vẻ, nói chuyện phiếm cùng Cố quản sự, nhất kiến như cố.

Đối với bữa ăn hôm nay, trước đó Liễu Phán Nhi đã cho người mua rượu ngon, hơn nữa còn cho người làm thịt nướng. Dùng gia vị thì là, thịt nướng được nêm nếm vô cùng ngon miệng. Các loại rau nướng cũng có một hương vị khác.

Cố quản sự thấy Liễu Phán Nhi khăng khăng như vậy, vì thế gật đầu: "Một khi đã như vậy, vào sáng hôm sau chúng ta sẽ đợi phu nhân ở chỗ phía nam huyện thành."

Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu không thể chờ được phải cùng Liễu Phán Nhi bàn bạc công việc: "Phu nhân, gia vị này của ngài bao nhiêu tiên một cân thế? Mỹ Vị lâu chúng ta cũng muốn làm loại thịt nướng như vậy?"

Liễu Phán Nhi khẽ mỉm cười: "Lý chưởng quỹ, hương liệu này tốt lắm, giá cả của ta thấp hơn so với giá của người Hồ một phần mười đấy."

Lý chưởng quỹ nghe nói như thế, đau lòng một hồi, không thể mua hương liệu với giá hời được nữa: "Hương liệu như vậy thì giá cả trên thị trường là bốn lượng bạc một cân, quả thật là giá rất cao đó. Phu nhân, ba lượng năm đồng một cân thì thế nào?"

Liễu Phán Nhi cũng rất dễ chịu, gật đầu đáp ứng: "Có thể, Lý chưởng quỹ muốn bao nhiêu, khi nào ta rời đi, ta sẽ cân cho ngươi."

Lý chưởng quỹ suy nghĩ một chút: "Sau này phu nhân sẽ viết khế ước, cứ cách năm ngày gửi cho chúng ta năm cân thì cũng đủ cho Mỹ Vị lâu dùng rồi. Đồng thời mỗi lân giao hàng cùng với dầu hạt cải, sau khi kiểm tra xong sẽ thanh toán tiên ngay tại chỗ.

"Đa tạ Lý chưởng quỹ đã chiếu cố đến chuyện làm ăn của nhà ta, quyết định như vậy đi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Ăn cơm xong thì chúng ta sẽ ký khế ước."

Cố chưởng quỹ cùng Cố quản sự lắng nghe Liễu Phán Nhi và Lý chưởng quỹ thảo luận chuyện làm ăn, đại khí* hào phóng, cũng không tính toán chi li, trong việc buôn bán vừa là nhóm hợp tác vô cùng tốt.

*đại khí: hơi thở mạnh

Sau khi ăn cơm xong, Liễu Phán Nhi đã ký khế ước với Lý chưởng quỹ, đúng lúc ngày mai chính là ngày giao cây cải dầu, vừa vặn hương liệu sẽ được giao luôn. Liễu Phán Nhi thấy Lý chưởng quỹ khen không dứt miệng, liền chỉ cho Lý chưởng quỹ bí quyết nướng cà tím, điều này khiến cho Lý chưởng quỹ rất cao hứng.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Không đâu, Tiểu Hoa tỷ, tỷ phải tự tin lên. Bình thường ta làm thế nào thì tỷ làm theo thế đó. Yên tâm đi, không cần căng thẳng."

Chờ sau khi đám người Cố quản gia rời đi, cuối cùng Lưu thị nhịn không được mà hỏi: ""Phán Nhị, lân này muội thực sự sẽ theo thương đội đến Dương Châu sao?”

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Tiểu Hoa tỷ, nửa tháng sau sẽ thu hoạch lúa nước, trước khi thu hoạch hãy cử người đi báo cho Huyện lệnh Lưu đại nhân một tiếng, phái người đến đây để kiểm kê sản lượng. Nhà chúng ta có đầy tớ sẽ chịu trách nhiệm thu hoạch hạt thóc và cày ruộng. Cây lúa đã lên mầm, sinh trưởng tốt. Đợi sau khi đất trông được bón phân và san phẳng mặt ruộng thì có thể trồng vụ thứ hai. Mặc dù còn nhiều việc, nhưng đều có điều mục để làm theo. Tiểu Hoa tỷ, nhà cửa xin nhờ cậy vào tỷ."

Thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, Lưu thị thở phào có chút nhẹ nhõm, chỉ có điều nàng ấy đột nhiên nghĩ đến hạt thóc ở nhà sắp được thu hoạch: "Phán Nhi, vụ lúa thứ hai năm nay rất quan trọng, dù sao Huyện thái gia và bệ hạ đều đang chú ý tới, không thể có sai lầm gì được."

Liễu Phán Nhi gật đầu, nhìn về phía Lưu thị: "Đương nhiên là thật. Khoảng cách từ Kim Lăng cùng Dương Châu đến chỗ chúng ta cũng không xa, ba bốn trăm dặm thôi mà, mấy ngày là có thể tới rồi. Ta đi một mình thì có thể không an toàn, nhưng đi theo thương đội, hơn nữa bên cạnh ta còn dẫn theo nhiều người như vậy, hết sức an toàn."

"Ta?" Lưu thị chỉ vào chính mình: "Ta có thể làm được không đấy? Ngộ nhỡ ta làm hỏng việc, ta chính là tội nhân đó."

Hôm nay chiêu đãi khách khứa, cả khách và chủ đều hết sức vui vẻ.

Lý Phương thấy thế, cười nói: "Mẫu thân, thật ra thì người cũng rất giỏi, chỉ là người không tự tin thôi. Rất nhiêu chuyện, Tam thẩm nghĩ ra chủ ý, người cũng làm theo, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Không cần sợ, yên tâm làm là được rồi."

"Đúng vậy đó mẫu thân, người còn có con và tỷ tỷ giúp đỡ mà." Lý Lệ cười nói, trong lòng hâm mộ nhưng con bé không dám nói với Tam thẩm là mình cũng muốn đi Dương Châu.

Lý Đại Bảo cũng không có hứng thú với việc đi Dương Châu, hiện tại cậu đang nghĩ cách để chế tạo công cụ gặt lúa nước tiện lợi hơn: "Mẫu thân, người yên tâm, ta ở nhà đâu sẽ không loạn được đâu."