Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 369: Không Có Tiền, Có Thể Trả Góp




Cũng may quân thủ thành chiếm cứ chỗ cao, binh hùng tướng mạnh, binh lính được công sự che chắn, không ngừng b.ắ.n tên.

Máy b.ắ.n đá từng được Lý Nguyên Thanh cải tiến ban đầu chỉ có thể ném 300 mét, nhưng bây giờ có thể ném 500 mét, độ chính xác gia tăng, hiệu suất cao hơn.

Tuy rằng Đại Chu có thương vong, nhưng số lượng kém xa nước Tây Vân.

Đại tướng quân Đồ Nhĩ Đan của nước Tây Vân thấy chiến sự thì vô cùng lo lắng, một bên làm cho người giả vờ tiến công, kiềm chế lực chú ý của đại quân thủ thành, một bên lo lắng chờ đợi tin tức từ quân đội hai bên trái phải.

Vốn tưởng rằng có thể đợi được hai cánh quân trái phải âm thâm tiến vào hai bên thành Tây Bắc, nhưng không nghĩ tới lại đợi được đại quân ở hai đường bị phục kích, bị thiệt hại nghiêm trọng, thương vong nặng nề. Chỉ có một số ít người chạy trốn trở vê theo đường cũ, hầu hết trong số họ đã c.h.ế.t hoặc bị bắt làm tù binh.

Sau khi Đồ Nhĩ Đan nghe báo cáo, hắn ta đã nôn ra một ngụm m.á.u ngay tại chỗ, tiếp tục chiến đấu cũng không có gì khác, lập tức ra lệnh rút quân.

Mạnh Thế Đức thấy binh lính nước Tây Vân, không ngừng lui về phía sau, xoa tay, lập tức thỉnh chiến: "Đại tướng quân, cuối cùng mạt tướng thỉnh chiến."

Triệu đại tướng quân khoát khoát tay: "Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo, hai mươi vạn đại quân của nước Tây Vân chỉ còn lại không đến mười vạn, đã thảm bại. Đại Chu có thắng lợi lân này, đủ để lấy được quyền chủ động đàm phán cuối cùng. Để tướng sĩ Đại Chu nghỉ ngơi chỉnh đốn là được, không cần truy kích."

Lý Nguyên Thanh khá cạn lời đối với tên điên yêu thích đánh nhau này.

Lý Nguyên Thanh gật đầu, nhướng mày hỏi: "Bằng không, ngươi nghĩ như thế nào? Sáu vạn tù binh bị bắt không chỉ phải canh giữ nghiêm ngặt, còn phải cho bọn họ đi khai hoang. Cái này có ý nghĩa hơn là truy kích tàn binh hoảng loạn bỏ chạy ở phía sau của nước Tây Vân."

Triệu đại tướng quân nghe được hai thủ hạ có năng lực vượt trội, lại cãi nhau, lắc đầu bật cười: "Các ngươi cứ tiếp tục tranh luận đi, ta trở về viết tấu chương."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười, có chút đắc ý nói: "Trồng trọt là vì để cho bách tính ăn no bụng, để cho triêu đình an ổn. Đánh giặc cũng là bảo vệ quốc gia, cũng là vì để cho bách tính sống một cuộc sống tốt đẹp. Trăm sông đổ về một biển, Mạnh tướng quân không thể khinh thường trồng trọt." Mạnh Thời Đức nắm chặt nắm đấm, hắn ta muốn đánh trận, nhưng không đánh được, buồn bực phản bác: "Trồng trọt, ngươi chỉ biết trồng trọt."

Thấy Triệu đại tướng quân rời đi, Mạnh Thế Đức gãi gãi đầu: "Thật ra ta cũng không phải là khinh thường trồng trọt, dù sao không có dân chúng trồng trọt, chúng ta sẽ không có cái ăn. Chỉ là ta thật sự không cam lòng cơ hội tốt như vậy, cứ mất đi như vậy.

Mạnh Thế Đức nghe vậy, mặt lộ vẻ thất vọng: "Lý tướng quân, ngươi cũng cho là như vậy sao?"

"Họ sẽ càng căm ghét chúng ta hơn, thậm chí lúc cùng đường sẽ phấn khởi chống cự và sát hại càng nhiều binh lính của chúng ta hơn, đã có biện pháp không tốn nhiêu sức là có thể khiến cho mấy vạn đại quân chạy trốn của nước Tây Vân thất bại thảm hại, vì cái gì còn muốn ra sức đánh trận?"

Nếu đã đánh thắng trận, cho dù là g.i.ế.c mấy vạn đại quân chạy trốn này, lại có thể như thế nào?

Lý Nguyên Thanh kiên nhẫn khuyên giải Mạnh Thế Đức trẻ tuổi: "Bây giờ chúng ta đã đại thắng, sau lần rút quân này của Nước Tây Vân, cuối cùng cũng không còn khả năng chống đỡ chiến tranh. Giết thêm mấy vạn người, đối với Đại Chu cũng chả khác gì, sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng đối với Nước Tây Vân thì khác."

Chiến tranh không phải là mục đích, mà là phương tiện.

Nghe vậy, Mạnh Thế Đức sửng sốt, Lý huynh, ý của ngươi là?"

Lý Nguyên Thanh cười cười, xoay người vừa đi vừa nói: “Đại tướng quân đã nói với các nước xung quanh về việc nước Tây Vân bại trận chạy trốn. Đặc biệt là những nước nhỏ luôn bị nước Tây Vân làm nhục, làm sao có thể buông tha cơ hội nhân lúc cháy nhà đi hôi của này đâu?”

Mạnh Thế Đức sửng sốt một lúc, sau đó chợt tỉnh ngộ, hiểu được ý của của Lý Nguyên Thanh và Triệu đại tướng quân.

Hắn ta thất vọng, quả nhiên hắn ta chỉ là một tướng tài, nghe theo chỉ huy đánh trận của Đại tướng quân, bảo hắn ta bày mưu tính kế là tuyệt đối không được.

Mạnh Thế Đức có chút hâm mộ Lý Nguyên Thanh, rõ ràng tất cả mọi người đều là mãng phu, vì sao Lý Nguyên Thanh vừa biết đánh trận, hơn nữa còn có mưu trí hơn người?

Kể từ đó, Mạnh Thế Đức thường đi theo Lý Nguyên Thanh, hy vọng học được một hoặc hai thứ từ Lý Nguyên Thanh.

Sau mỗi trận chiến, Lý Nguyên Thanh đều đặc biệt chú ý đến thương binh và cố gắng hết sức để chữa trị cho họ. Đối với tướng sĩ tử vong, nhất định phải phát tiền trợ cấp đến tay liệt sĩ, tuyệt đối không cho phép người khác chiếm đoạt.

Lý Nguyên Thanh đặc biệt điều động một đội ngũ phụ trách đến địa phương để xác minh. Một khi phát hiện có chiếm đoạt, nhất định sẽ xử lý.

Xử lý xong những chuyện này, lúc Lý Nguyên Thanh nhàn hạ, sẽ đi xuống đất nhìn xem.

Nhìn ớt tươi tốt, cũng thấy ngô rất cao, đương nhiên cũng thấy ruộng khoai lang xanh mơn mởn. Bây giờ lá khoai lang đã trưởng thành, mỗi ngày sớm tối gì cũng có người ngắt cuống khoai lang, cắm vào trong đất để trống.

Lúc này nước Tây Vân hận muốn chết, nhưng cũng không thể không phái sứ đoàn đi, tiếp tục đàm phán với Đại Chu.

Tuy nhiên, Lý tướng quân này đúng là không tâm thường, không chỉ có giỏi đánh trận, cũng giỏi trông trọt.

Bệ hạ ở kinh thành, chắc hẳn đã nhận được tấu chương đại thắng rồi nhỉ?

Thái Đại Dũng hẳn là đã đưa thư của hắn về Cát Tường thôn rồi chứ?

Lý Nguyên Thanh dạo bước trên con đường nhỏ ngoài đồng, suy nghĩ cũng bay ra ngoài.

Hi vọng nước Tây Vân đàm phán nhanh một chút, sau khi Tây Bắc ổn định, Lý Nguyên Thanh cảm thấy hắn có thể sớm ngày về nhà.

Những người đi theo Lý Nguyên Thanh lúc đầu cũng rất sốc, nhưng đến bây giờ đã vui vẻ tiếp nhận sự thật rằng Lý tướng quân thích làm ruộng. Nếu không phải là nghìn dặm cát vàng, không thích hợp cho con người ở, Chu Bình Đế còn muốn hạ lệnh cho đại quân vượt qua sa mạc, chiếm lĩnh mấy thành của nước Tây Vân. Nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, nơi đó, chính là cái chắn tự nhiên, thuộc địa.

Lập tức triệu tập đại thân, thương lượng đại sự.

Bây giờ các đại thân đều cảm thấy được tâm tư của Chu Bình Đế, ngay từ đầu cũng không động một chút là dùng lý do thoái thác của trước kia, cũng không dám ở trên triều đình nói mấy lời như nhân nghĩa đạo đức, hẳn là phải ban ơn. Có người im lặng, quan viên trẻ tuổi do Cố đại nhân câm đầu kiên trì ý nghĩ trước đây của họ, nhất định phải khiến cho nước Tây Vân phải trả giá thật lớn.

Quả nhiên, sau khi kinh thành nhận được tin Tây Bắc đại thắng, hoàng đế Đại Chu đi tới đi lui vài vòng trong ngự thư phòng, lớn tiếng hô: "Tốt, tốt!"

Đại Chu bây giờ có một số lượng lớn tù nhân của nước Tây Vân, những người này đều là thanh niên trai tráng, là nên móng của nước Tây Vân, không có khả năng không cân. Chỉ là bây giờ muốn chuộc tù binh, cân quá nhiều ngân lượng, nên lại thỉnh cầu Đại Chu giơ cao đánh khẽ, hạ giá một chút.

Bổn quốc Đại Chu hiện nay đã có đất rộng của nhiều, có rất nhiều địa phương chưa được khai phá, ít nhân khẩu, đặc biệt là khu vực phía Tây, bây giờ càng nên nghỉ ngơi lấy lại sức, giáo dục cảm hoá bách tính.

Một tháng sau, Thác Tán đại nhân của nước Tây Vân, cộng tác với các nhân viên sứ đoàn của nước Tây Vân, bắt đầu đàm phán với Đại Chu.

Thu thập vào Đại Chu chưa chắc đã là chuyện tốt, còn phải chia binh canh gác, quá tiêu hao nhân lực vật lực.

Cố Thiệu lại từ chối,"Đây là cái giá phải trả cho việc xâm phạm Đại Chu chúng ta. Chỉ có trả giá cao mới có thể khiến các người nhớ lâu. Nếu không thả những người này về, đó chính là thả hổ vê rừng."

Thác Tán đại nhân muốn nhảy dựng lên hành hung Cố Thiệu, rõ ràng có tướng mạo tốt, hào hoa phong nhã, phong độ ngời ngời, nhưng trong lòng lại có một trái tim độc ác, đen ngòm.

Thác Tán đại nhân cười làm lành: "Cố đại nhân, nhưng nước Tây Vân chúng ta thật sự không có nhiều ngân lượng như vậy, không thể chuộc lại toàn bộ hơn hai mươi vạn tù binh."

Cố Thiệu suy nghĩ một lúc, gõ ngón tay lên bàn, một lúc sau nói: "Bệ hạ có đức hiếu sinh, có lòng thương xót, cũng không đành lòng những binh sĩ nước Tây Vân có trái tim gắn liền với tổ quốc này vẫn luôn phải ở lại nơi đất khách quê người. Nước Tây Vân đã bại trận, các ngươi đúng là không thể chuộc lại hơn hai mươi vạn tù binh này trong một lần.

"Đã như vậy, chúng ta có thể nhận trả góp. Các ngươi muốn chuộc lại quý tộc, Đại Chu chúng ta sẽ phối hợp. Các ngươi muốn chuộc lại binh lính, chúng ta cũng phối hợp. Yên tâm, chúng ta sẽ đối xử tốt với mọi tù binh, sẽ không để cho họ đói bụng. Khi bị bệnh, cũng sẽ chữa bệnh cho họ.

Thác Tán nghe vậy thì trong lòng suýt hộc máu: "Cố đại nhân, ngài đừng khinh người quá đáng. Nếu bệ hạ Đại Chu có tấm lòng lương thiện, có đức hiếu sinh thì nên thả mọi người ra và để cho họ trở về quê hương."

Cố Thiệu tức giận hét lên, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta trở nên nghiêm túc hơn: "Ta khuyên Thác Tán đại nhân đừng có nói lung tung, Cố mỗ ăn bổng lộc của nhà vua, tự nhiên phải trung thành với vua. Ngươi nói Cố mỗ khinh người quá đáng, chẳng lẽ là Đại Chu ta mời nước Tây Vân các ngươi vượt qua sa mạc mênh m.ô.n.g đến Đại Chu xâm phạm biên giới sao? Các ngươi ngấp nghé tài phú của Đại Chu chúng ta, lần lượt xâm lược Đại Chu của chúng ta."

"Nếu nói khinh người quá đáng, đó cũng là nước Tây Vân ngươi thất tín trước, lại khóc lóc om sòm sau. Đây là giới hạn đàm phán của chúng ta, đồng ý, thì mau chóng đưa ngân lượng, nếu không có ngân lượng thì dùng trâu ngựa, sau đó lại đưa danh sách cho chúng ta, muốn chuộc lại ai. Nếu như không muốn nói chuyện, vậy thì cứ như vậy đi. Bản quan mỗi ngày bận rộn, quả thực không có nhiều thời gian rảnh rỗi lãng phí miệng lưỡi với Thác Tán đại nhân như vậy.

Nói xong, Cố Thiệu mang theo người của Lễ Bộ rời đi.

Nước Tây Vân quốc lần này đổi đi ba vạn người, trong đó có một phần là con cháu quý tộc có quyền thế, có một phần nhỏ là thân vệ của những con cháu quý tộc này. Sau khi trở về, suy nghĩ ba ngày, cuối cùng đồng ý tất cả điêu kiện của Cố Thiệu.

Sau khi Cố Thiệu và Hộ Bộ tính toán, nước Tây Vân phải cho Đại Chu một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng. Nếu không đủ bạc trắng thì cho bảy mươi vạn lượng bạc, tám mươi hai vạn lượng bạc còn lại thì trả bằng cách quy gia súc, cừu và ngựa thành tiền.

Danh sách tù binh mà nước Tây Vân muốn trao đổi, khoảng ba vạn người, cũng giao cho Cố Thiệu.

Bệ hạ Đại Chu thấy Cố Thiệu dâng tấu chương lên, lại liên tục đồng ý. Một chuyện không làm phiền hai người, chuyện tiếp theo cũng để Cố Thiếu theo.

Mệnh lệnh truyên đến thành Tây Bắc, mùa hè nắng chói chang đã qua đi, đến đầu thu.

Thác Tán đại nhân cùng những người khác của nước Tây Vân thấy thế, tâm mặc không nói.

Ở dưới cuộc giằng co kỳ quái như vậy, dùng hai ngày mới kiểm kê xong, đổi thành lân trao đổi này.

Xung quanh đều là quân đội hai nước, nhìn chằm chằm như hổ đói.

Tướng sĩ của nước Tây Vân lo lắng Đại Chu lấy ngân lượng cùng dê bò mà không thả người. Tướng sĩ của Đại Chu lo lắng nước Tây Vân mang tù binh đi, không cho dê bò với ngân lượng.

Một bên đuổi bò dê vào thành, một bên tù binh và binh lính của nước Tây Vân ra khỏi thành.

Thấy vậy, Triệu đại tướng quân nhìn thấy những thứ này, quả nhiên thoải mái như ăn dưa hấu ướp lạnh.

Trước kia đánh trận, đều là bọn họ tốn ngân lượng, bây giờ không nghĩ tới đánh trận còn có thể kiếm tiền, rất có lời. Sau này đều như vậy, cũng không cần lo lắng, lần nào cũng bị những người của Hộ Bộ kia lảm nhảm.