Đương nhiên, Lý Nguyên Thanh cũng nói, địa phương bị hạn hán, nhưng cũng không phải không có nước, mà là nước chảy khá thấp, không thể chảy xuống đất. Gánh nước bằng nhân công tốn quá nhiều nhân lực và vật lực, nên Lý Nguyên Thanh cảm thấy cần phải chế tạo guồng nước. Bản vẽ guồng nước là Liễu Phán Nhi cho. Lý Nguyên Thanh đã tự chi tiền để tìm người chế tạo bài cái guồng nước, ngày đêm không ngừng tiến hành bơm nước.
Có nơi có thể tự động tích trữ nước bằng cách lợi dụng độ cao chênh lệch của dòng nước. Nhưng có nơi tương đối bằng phẳng, không tiếp nhận được động lực bên ngoài, cũng chỉ có thể lợi dụng người ngồi ở phía trên đạp bằng hai chân, guồng nước mới có thể không ngừng chuyển nước từ dưới sông bơm lên bên bờ mương cao hơn.
Lý Nguyên Thanh có thể bỏ tiền để làm guồng nước cho hơn năm trăm mẫu đất nhà mình, nhưng nơi này có mấy trăm vạn mẫu đất, đập nồi bán sắt, hắn cũng không tiêu nổi.
Nếu như hoàng đế Đại Chu tán thành cách làm đồn điền ở biên giới, vậy thì để Hộ bộ chi tiền xây dựng guồng nước.
Sau khi tấu chương được đưa đến kinh thành, Cố đại nhân mang nhiệm vụ đàm phán với nước Tây Vân, trên thực tế, công việc của hắn ta là phụ trách kiểm tra tấu chương trình lên từ bên dưới. Nhận được thư từ Tây Bắc, Cố Thiệu cũng có thể đọc trước.
Khi nhìn thấy tấu chương của Lý Nguyên Thanh, Cố Thiệu cười lạnh một tiếng, ngón tay chọc lên trên giấy: "Lý Nguyên Thanh này cũng giống như Liễu Phán Nhi, vậy mà đều am hiểu trồng trọt."
Tuy nói như vậy, nhưng Cố Thiệu cũng hiểu được chỗ tốt của việc lập đồn điền ở Tây Bắc.
Chỉ là có thể trồng ra lương thực hay không là mấu chốt!
Đất nhiều như vậy thì phải xây nhiều guồng nước, tốn rất nhiều tiền.
Dù thế nào đi chăng nữa, Cố Thiệu sửa sang lại, đặt ở trên cùng của chồng tấu chương.
Sau khi hoàng đế Đại Chu nhìn thấy tấu chương của Lý Nguyên Thanh, đã để Hộ bộ bắt đầu thảo luận, nên cung cấp bao nhiêu bạc và tài liệu là thích hợp.
Mặc dù Cố Thiệu không hài lòng với đạo đức cá nhân của Lý Nguyên Thanh, nhưng hắn ta rất công nhận tấm lòng ngay thẳng của Lý Nguyên Thanh. Ở trên cùng, lại càng quan trọng, càng khẩn cấp.
Cố Thiệu kinh ngạc, chẳng lẽ bệ hạ không suy nghĩ một chút sao?
Bây giờ còn chưa có thành quả, Lý Nguyên Thanh đã thỉnh cầu cung cấp tiền chế tạo guồng nước, bệ hạ không hành động mà không có động cơ, phỏng chừng sẽ không đồng ý.
Nghe vậy, Hộ Bộ thượng thư cười khổ: "Vậy Cố đại nhân cảm thấy bao nhiêu là thích hợp? Ngài quen biết với Lý tướng quân, lại là người phụ trách đàm phán tù binh Tây Bắc do bệ hạ sắp xếp, vậy nhất định có cách nhìn tốt hơn."
Cố Thiệu cúi đầu khẽ mỉm cười khi nghe Hộ Bộ thượng thư nói, từ khi Bệ hạ đăng cơ, cuộc sống của sáu bộ này đều không dễ chịu gì. Tuy nhiên, như vậy không sao cả, dân chúng phía dưới được sống tốt là được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Thiệu không thể nói như vậy, càng không thể cười, kiềm chế tâm tư, khom người đáp lễ: "Đại nhân, bệ hạ thật ra không nói muốn thi công guồng nước cho toàn bộ mấy trăm vạn mẫu đất."
Hộ Bộ thượng thư gấp đến độ vò đầu bứt tai, đặc biệt đến tìm Cố Thiệu: "Cố đại nhân, năm nay mở rộng cây trông sản lượng cao và cày Khúc Viên, còn phải xây dựng công trình thủy lợi nên sẽ tốn rất nhiều chi phí, thật sự không có ngân lượng để lấy ra cho Tây Bắc xây dựng guồng nước. Quân lương và lương bổng năm nay đã khiến cho lão phu sâu muốn c.h.ế.t rồi, nếu lại thi công guồng nước thì có lẽ lão phu sẽ không sống nổi đến năm sau mất."
Cố Thiệu biểu cảm bình tĩnh, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đại nhân quá khen, Cố mỗ chưa từng đến Tây Bắc, cũng không biết thổ địa nơi đó như thế nào. Tuy nhiên, tại hạ cảm thấy, ít nhất cũng phải có guồng nước để dẫn nước tưới ruộng cho hàng trăm vạn mẫu đất, như vậy cho dù bên kia đất đai cằn cỗi, sản lượng ít, nhưng ruộng đất nhiều, cũng có thể thu hoạch số lượng lớn lương thực xa xỉ. Hơn nữa guồng nước này, năm nay xây dựng, năm sau vẫn dùng được. Bảo dưỡng thích hợp, dùng mười năm cũng không thành vấn đề."
Hộ bộ thượng thư nghe Cố Thiệu nói như vậy, nội tâm đau lòng.
Dựa theo tấu chương mà Lý Nguyên Thanh viết, một cái guồng nước nước loại nhỏ có thể tưới hai trăm mẫu đất. Một trăm vạn mẫu đất thì cần năm nghìn cái guồng nước, xây dựng một guồng nước có giá ba mươi lượng bạc, mười lăm vạn lượng bạc.
Tuy rằng không ít, nhưng cũng không quá nhiều, gom một chút cũng có thể gom được. Nhưng triệu tập thợ mộc, có chút khó khăn.
Nhưng, bệ hạ bây giờ muốn củng cổ Tây Bắc, tình thế bắt buộc.
Bề tôi bên dưới chỉ có thể làm hết sức mình.
Nếu ông ấy không làm được, bệ hạ sẽ để người khác làm, chức quan của ông ấy cũng đến cùng.
Một tháng sau, mấy chục thợ mộc cùng tiền do Hộ Bộ chi ra đều được đưa đến thành Tây Bắc.
Thái thú quận Tây Bắc nhận được thánh chỉ, khiến cho hắn ta phối hợp thật tốt, cung cấp gõ, xây dựng đủ số lượng guồng nước. Bây giờ thời tiết ngày càng nắng nóng, nhu cầu sử dụng nước ngày càng nhiều, các xe chở nước liên tục được vận chuyển từ thành Tây Bắc đến các vùng lân cận.
Miễn là cây trông phát triển tốt và cho sản lượng cao, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Lúc không cần luyện binh, Lý Nguyên Thanh sẽ đi dạo trong ruộng.
Bây giờ thấy hoa màu phát triển tốt, bị đánh vào mặt.
Hiệu quả của việc bón phân, hiện ra vào lúc này, hoa màu đặc biệt béo tốt. Ngay cả những lão nông dân ở địa phương cũng ngạc nhiên. Trước đây những lão nông này cảm thấy Lý Nguyên Thanh chỉ biết đánh giặc, không biết trông trọt, tốn công làm những vật dơ bẩn kia sẽ không có hiệu quả.
Cây ớt đã được chuyển vào đồng ruộng, khi chuyển, phải tưới nước, mới có thể đảm bảo cây sống được. May thay, ruộng của hắn có đủ guồng nước nên hoa màu càng tươi tốt hơn.
Tuy nhiên, thay vì tức giận, họ lại rất vui vẻ.
Có guồng nước, đã làm giảm đáng kể sự khô cạn của đất. Hoa màu vốn còn phờ phạc, cũng trở nên tràn đây năng lượng.
Triệu đại tướng quân đã ra lệnh cho quân đội thể hiện trạng thái lười biếng với bên ngoài, nhắm mắt làm ngơ với binh lính nước Tây Vân bên ngoài. Nhưng lén lút bảo Lý Nguyên Thanh cùng Mạnh Thế Đức nhất định phải tăng cường huấn luyện.
Khi bón thúc lần thứ hai, những lão nông ấy không bao giờ chê phân bón đã lên men khó ngửi nữa, hận không thể dùng xẻng, dùng hai tay. Họ không còn dám tự cho mình là đúng nữa nên làm theo biện pháp trông trọt mà Lý Nguyên Thanh đã nói, ghi nhớ kỹ.
Học được, đó chính là bản lĩnh làm ruộng của bọn họ.
Trên cây trồng có sâu bọ, pha nước vôi và tro cỏ cây phun với nước, hiệu quả cũng rất tốt.
Triệu đại tướng quân trấn thủ thành Tây Bắc, Lý Nguyên Thanh và Mạnh Thế Đức mỗi người dẫn theo năm vạn nhân mã, cũng từ trái phải ứng đối với trận tập kích bất ngờ của nước Tây Vân.
Mật thám của nước Tây Vân ở trong thành Tây Bắc, đều cảm thấy rằng tinh lượng của đại quân Tây Bắc đều tập trung vào đám đất đai đó, đều cảm thấy Tây Vân quốc không có khả năng đánh tới.
Hai mươi vạn đại quân của nước Tây Vân được chia thành ba đường, chính diện mười vạn đại quân, ngay dưới thành Tây Bắc, trái phải mỗi bên năm vạn, trèo đèo lội suối, muốn tấn công thành Tây Bắc từ mặt sườn.
Bên ngoài lỏng lẻo, bên trong chặt chẽ, để đối phó với động thái rục rịch ngóc đầu dậy gần đây của nước Tây Vân.
Để giữ bí mật, trên móng ngựa bọc vải, nhân mã im lặng, ra khỏi thành vào đêm khuya.
Lần đại chiến này, cả hai đều đã chuẩn bị đầy đủ nhưng bên ngoài lại giả bộ lười biếng để đối phương mất cảnh giác.
Triệu đại tướng quân bảo vệ thành, chống cự cuộc tấn công của mười vạn đại quân nước Tây Vân, tình hình chiến đấu rất quyết liệt.
Lý Nguyên Thanh cao hơn Mạnh Thế Đức một bậc, bố trí mai phục trước, bao vây hai bên đại quân nước Tây Vân trèo đèo lội suối đến để tập kích bất ngờ.
Sau khi chân chính tiếp xúc thì cả hai bên đều hiểu rõ đối phương không có bị dụ.