Thợ mộc Lý gật đầu mỉm cười: "Vậy thì thật sự quá tốt rồi, xào rau mà không bỏ dầu thì không thể ăn được. Như chúng ta làm việc tốn sức như vậy không ăn dầu là cũng không có sức.
"Thợ mộc thúc nói rất đúng." Liễu Phán Nhi mỉm cười nói: "Vậy ta đi tới huyện thành tìm người hỗ trợ đây, không quấy rầy thúc làm việc nữa."
Thợ mộc Lý gật đầu nhìn theo bóng dáng Liễu Phán Nhi rời đi.
Vợ của thợ mộc Lý có hơi oán trách, bà ta cảm thấy chồng từ chối như vậy cũng không thỏa đáng: "Ông nói ông xem, học thợ mộc nhiều năm như vậy, làm thợ mộc cũng nhiều năm như thế, làm sao lại không thể làm ra được đồ mà vợ Nguyên Thanh cần chứ? Mà cho dù một lần không thành công vẫn có thể làm lần thứ hai. Dù sao nhân công và vật liệu đều là do vợ Nguyên Thanh đưa tới cũng không cần chúng ta phải bỏ ra nhiều tiên như vậy."
Thợ mộc Lý nghe thấy vợ oán trách cũng không tán thành, ông ấy lắc đầu nói: "Nếu như tôi có thể làm thì tôi sẽ làm nhưng nếu không thể làm thì tôi sẽ nói thẳng không thể làm được. Dù sao thứ này nhìn đơn giản vậy thôi nhưng khi làm lại cực kỳ phức tạp. Chậm trễ chút thời gian của tôi cũng không sao nhưng chậm trễ chuyện của vợ Nguyên Thanh thì trong lòng tôi càng cảm thấy không yên."
Vợ của thợ mộc Lý không cho là đúng, bà ta vẫn cứ oán trách thợ mộc Lý: "Có cái gì mà không yên? Trước lạ sau quen, dù sao vẫn có thể làm ra được thôi. Nói không chừng ông mà làm ra được món công cụ sức nước ép dầu này còn có thể được Huyện thái gia khích lệ đấy. Dù sao số tiền bỏ ra cũng không phải là của nhà chúng ta, ông chỉ cần tốn chút thời gian là được rồi."
Thợ mộc Lý lắc đầu thở dài, cảm thấy thê tử không thực tế: "Bà nói có đạo lý, nhưng công việc này cũng không dễ làm. Ta làm thợ mộc nhiêu năm như vậy, tuy rằng có thể dựa vào hồ lô họa tiết làm ra dáng vẻ tương đối. Nhưng đồ ép dâu này, phải rắn chắc bên bỉ. Nếu là đồ ta làm, dùng vài ngày liền hỏng, cả ngày phải tu tu bổ bổ, chưa nói tới chuyện tốn công tốn sức, mà riêng việc ấy thôi đã làm trì hoãn chuyện của Đức Thụy phu nhân rồi."
"Cuối cùng nói cho bà nghe một lần, chúng ta làm người phải có bổn phận, đầu lớn bao nhiêu thì đội mũ lớn bấy nhiêu, không thể thổi phông. Chúng ta không thể vì tham luyến một chút khích lệ, liền lấy bạc của vợ Nguyên Thanh mà không làm ăn hẳn hoi. Có lẽ những người khác thì dễ lừa gạt, nhưng vợ Nguyên Thanh cực kỳ thông minh. Bà được chút lợi ích, mà tưởng rằng người khác không biết à. Làm như vậy sớm muộn gì cũng đắc tội với vợ Nguyên Thanh, trộm gà không được mà còn mất nắm gạo."
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng là một phần tâm ý của Liễu Phán Nhi.
Vợ thợ mộc Lý đành phải từ bỏ, không nghĩ tới chuyện tốt này nữa.
Liễu Phán Nhi thấy sắc trời còn sớm, bèn đi lên trấn tìm thợ mộc Vương và thợ rèn Chu, lần trước bọn họ chế tác ra xe cày Khúc Viên, một lân là thành công, hơn nữa còn rất bên.
Có nhiều hạt cải dầu như vậy, cộng thêm xưởng ép dầu thủy lực, dầu ăn của người trong thôn có thể tự cung tự cấp.
Giang Nam nhiều sông nước, nếu dùng thủy lực ép dầu, thì có thể xây dựng xưởng xay thủy lực, rất thuận tiện cho dân chúng. Những nơi khác, Liễu Phán Nhi không quản được, nhưng bên phía thôn Cát Tường, trước hết phải xây dựng xưởng xay thủy lực đã.
Bệ hạ ban thưởng, nhưng chỉ cho nàng và Lưu đại nhân, chứ không phải cho thợ mộc Vương và thợ rèn Chu. Bệ hạ và Lưu đại nhân không muốn thưởng tiền cho bọn họ, nhưng Liễu Phán Nhi đã chuẩn bị bạc, mỗi người hai mươi lượng bạc.
Con cả cũng vội vàng nói: "Mẹ, cha con nói đúng. Cho dù chúng ta đắc tội với mọi người trong thôn, cũng không thể đắc tội với Đức Thụy phu nhân."
Hôm nay vừa vặn đưa đến cho bọn họ, thuận tiện nhờ bọn họ xem có thể chế tác thiết bị ép dầu thủy lực hay không.
Đến thị trấn, Liễu Phán Nhi đi tới cửa nhà thợ mộc Vương, Báo Tử đi tới gõ cửa.
May thay hôm nay thợ mộc Vương không đi làm, đang ở trong nhà, lúc này ông ấy đang ở trong sân mân mê một ít đồ chơi nhỏ, trợ cấp gia dụng.
Vương Tiểu Nhị, con trai của thợ mộc Vương, ra mở cửa: "Các người tìm ai?"
"Cha ngươi, thợ mộc Vương có ở nhà không?" Báo Tử hỏi: "Đức Thụy phu nhân của trấn Cát Tường tự mình tới đây trao phần thưởng của bệ hạ."
Vương Tiểu Nhị sáng mắt lên, giọng nói trong trẻo, la lớn: "Cha, phu nhân thưởng tiền cho cha."
Thợ mộc Vương ngẩng đầu, lau tay, vội vàng đi tới, thấy là Liễu Phán Nhi và Báo Tử, ông ấy lập tức nhiệt tình mời vào: "Phu nhân, mời vào bên trong. Nương tử, mau rót trà cho Đức Thụy phu nhân.”
Vương nương tử nhanh chóng pha trà, lúc đi ra nhìn xem, thấy là một phu nhân tướng mạo xinh đẹp, trong lòng cũng tò mò, Đức Thụy phu nhân này rốt cuộc tốt bao nhiêu? Lần trước từ sau khi trượng phu làm việc ở trấn Cát Tường về, ông ấy thường hay khen ngợi Đức Thụy phu nhân này.
"Tiểu nhị, mau đến nhà Chu thúc của ngươi, nói Đức Thụy phu nhân đến nhà chúng ta, cho tiên thưởng, còn có việc tốt muốn nhờ." Nghe vậy, vợ của thợ mộc Vương vội vàng cầm bạc: "Cảm ơn phu nhân đã thưởng tiền, phu quân nhà ta là thợ mộc am hiểu chế tác nông cụ. Có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó."
Nói xong, Liễu Phán Nhi trực tiếp đặt hai mươi lượng bạc lên bàn đá.
Tuy vợ của thợ mộc Vương luyến tiếc, nhưng trượng phu đã nói như vậy, bà ấy cũng không thể mở miệng ngăn cản.
Thợ mộc Vương kinh ngạc, nhưng vẫn xua tay: "Phu nhân, chúng ta đã cầm tiền công rồi, ngài cũng nói, bản vẽ kia là của ngài, ta và lão Chu cũng chỉ dựa theo bản vẽ mà làm việc, đổi thành bất kì ai khác cũng có thể làm được thôi, chúng ta không thể để ngài thưởng bạc nhiều như vậy được."
Vợ của người thợ mộc Vương nhìn thấy kích thước của thỏi bạc, biết ngay đó là hai mươi lượng bạc, có thể bằng với số bạc mà phu quân bà ấy kiếm được trong vòng hơn nửa năm. Đức Thụy phu nhân vừa ra tay, liền cho nhiều bạc như vậy, đúng là một người hào phóng.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Tiền công là tiền công, tiền thưởng là tiền thưởng. Chế tác cày Khúc Viên cũng có công lao của ngươi và thợ rèn Chu. Ngàn vạn lần đừng khách sáo, nhà ông ấy ở gân nhà ngươi không? Nếu có, bảo ông ấy tới đây, ta cũng thưởng cho ông ấy hai mươi lượng bạc. Vừa lúc ta có chút việc, muốn nhờ hai vị giúp đỡ."
Báo Tử lau lau ghế đá, Liễu Phán Nhi ngồi xuống: "Thợ mộc Vương, lần trước ngươi và thợ rèn Chu dựa theo bản vẽ của ta chế tác ra cày Khúc Viên, được bệ hạ khen ngợi. Bây giờ phần thưởng đã ban xuống, ta cố ý tới đưa bạc thưởng cho ngươi và thợ rèn Chu.
Mặt thợ mộc Vương lộ vẻ xấu hổ: "Đa tạ phu nhân ban thưởng. Không biết lần này phu nhân tới đây, là muốn làm nông cụ gì?"
Nói xong, nhanh chân bỏ chạy, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài chơi.
Thợ mộc Vương thấy thê tử đã nhận bạc, cũng không tiện khách sáo nữa, cũng không tiện cướp bạc từ trong tay thê tử, thế thì quá khó coi.
Vương Tiểu Nhị dứt khoát đồng ý: "Biết rồi, nương."
Liễu Phán Nhi cười khẽ, mắt lộ ra ý cười: "Thực ra xem như là một nông cụ cỡ lớn, ép dầu phải tốn rất nhiêu nhân lực, đây là điều trấn Cát Tường chúng ta khan hiếm nhất. Lại thấy cải dầu trên trấn chúng ta sắp chín, trực tiếp bán hạt cải dâu thì không có lời, cho nên ta muốn xây dựng một xưởng ép dâu ở trong thôn, không cần nhân lực tích lực, mà dùng thủy lực. Bản vẽ ta đã vẽ xong rồi, nhưng ép dầu có yêu cầu cao về đồ vật có cường độ cao, ta không nắm chắc, cho nên mới muốn mời thợ mộc Vương và thợ rèn Chu giúp đỡ."
Nghe nói như thế, mắt thợ mộc Vương sáng lên, càng thêm tò mò: "Phu nhân, có thể cho tại hạ xem qua bản vẽ không? Không được phu nhân đồng ý, tại hạ tuyệt đối không truyền ra ngoài."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Thứ này đơn giản, người khác nhìn qua là có thể học được ngay, chỉ là có yêu cầu cao vê công nghệ chế tác, muốn rắn chắc bên bỉ thì phải tốn khá nhiều tâm trí và sức lực."
Nói xong, Liễu Phán Nhi nhìn về phía Báo Tử.
Báo Tử đặt một hộp gỗ lên bàn, lấy ra mấy bản vẽ trong đó: "Mời thợ mộc Vương xem qua."
Thợ mộc Vương lau lau tay, rồi mới nhận lấy, đặt lên bàn, cẩn thận xem xét. Tổng cộng có bảy bản vẽ, sau khi xem xong, ông ấy hiểu ra ngay.
"Phu nhân, bản vẽ này của ngài quá diệu!" Thợ mộc Vương cười nói: "Lợi dụng dòng nước ở chỗ cao, trùng kích xe nước, kéo bánh răng, sau đó chuyển động máy ép dầu, là có thể ép dầu. bên trên còn có thể điều tiết dòng nước lớn nhỏ, đích xác tiết kiệm nhân lực và súc lực. Chỉ là phu nhân, giống với lời ngài vừa nói, những thứ này có cường độ rất lớn, muốn làm rắn chắc bền bỉ, khoản tiêu phí không nhỏ đâu."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Ta đã muốn làm, tự nhiên phải làm tốt một chút, thuận tiện cho bản thân, cũng thuận tiện cho thôn dân."
Lúc này, thợ rèn Chu nhận được thông báo cũng đến, ông ấy thở hồng hộc chạy tới.
Làm việc cho Đức Thụy phu nhân, tiên công cao, hơn nữa tiền thưởng cũng cao. Hôm nay làm xong việc của những người khác, ngày mai có thể đến thôn Cát Tường làm việc rồi.
Một lát sau, thợ rèn Chu mới nói: "Phu nhân, ngài muốn làm đồ thủy lực ép dầu sao?”
Liễu Phán Nhi cười nói: "Được, đa tạ các ngươi. Đúng rồi, Báo Tử, thưởng tiền bệ hạ cho thợ rèn Chu."
Thợ rèn Chu gật đầu: "Vậy tại hạ có thể liệt kê danh sách cho phu nhân, ngày mai lúc trở vê sẽ tiện đường mang tới thôn Cát Tường cho ngài."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, nếu như không có chuyện gì, các ngươi nên mau chóng đến thôn Cát Tường của ta, tiền công vẫn theo tiền công lần trước, ta chỉ nguyên liệu. Cân mua cái gì, các ngươi liệt kê danh sách, ta sai người đi mua." Thợ rèn Chu nghe nói có tiên thưởng, rất là vui mừng, liên tục nói cám ơn: "Đa tạ phu nhân.
Thấy thợ mộc Vương đang xem bản vẽ, ông ấy không kịp chào hỏi Liễu Phán Nhi, đã vội ngó nhìn.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, ngươi bận việc đi, ta đi ra hậu viện trước đã."
Còn Liễu Phán Nhi thì tới cửa hàng vải Cát Tường xem việc làm ăn thế nào.
Tiểu Lý chưởng quỹ thấy Liễu Phán Nhi tới, nhiệt tình tiếp đãi: "Phu nhân, mời vào trong. Trong cửa hàng còn có hai khách hàng, tiếp đãi xong, sẽ báo cáo với ngài."
Báo Tử đi theo thợ mộc Vương và thợ rèn Chu mua đồ, có thể mang đi ngay thì mang đi luôn. Không thể mang đi luôn thì ngày mai thợ rèn Chu và thợ mộc Vương sẽ thuê xe bò đưa tới thôn Cát Tường.
Một mặt là bởi vì không có đủ địa phương xây xưởng, mặt khác cũng là bởi vì chỉ có ba cửa hàng, vải nhuộm quá nhiều, bán không được, lưu trữ thời gian lâu, cũng sẽ tạo thành lãng phí.
Cửa hàng vải ở trên trấn Cát Tưởng, cửa hàng vải ở trấn Hắc Sa, cùng với cửa hàng vải huyện Thôi Dương, ba cửa hàng này đã có thể tiêu hóa hết sản lượng trong xưởng nhuộm vải.
Trước mắt quy mô là như thế, Liễu Phán Nhi cũng không muốn mở rộng sản xuất.
Việc buôn bán trong cửa hàng vải không tồi, từ khi khai trương tới nay, bình quân mỗi ngày có thể tiêu thụ bảy mươi tới tám mươi thước vải, trong đó vải bông chiếm bảy phân, tơ lụa ba phần. Tỷ lệ này, rất khác với tỉ lệ trong trấn. Bởi vậy có thể thấy được, trình độ tiêu phí của dân chúng thị trấn cao hơn một chút.
Liễu Phán Nhi ngồi dưới một gốc cây nhãn ở hậu viện, gió mát hiu hiu.
Tam Mao bớt chút thời gian tới rót trà cho Phán Nhi: "Phu nhân, người uống trà đi. Có gì phân phó thì người cứ đi thẳng ra đằng trước, giờ tiểu nhân phải đi chiêu đãi khách rồi."