"Ngoài ra, tri phủ đại nhân cũng bắt đầu tuyên truyền, nhận được nhiều lời khen ngợi. Vài này trước đi phủ thành, Triệu đại nhân còn bảo ta chuyển lời cảm ơn của hắn."
Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Triệu đại nhân khách sáo rồi, ta có thể thuận lợi như vậy, cũng là do có được sự ủng hộ của Lưu đại nhân và sự chiếu cố Triệu đại nhân. Nếu không có hai người, ta không thể nào làm tốt được những việc này. Lương công công vê đến kinh thành, phải ở trước mặt bệ hạ thay hai vị đại nhân cần kiệm yêu dân nói mấy lời hay mới được."
Lương công công cười ha ha: "Đó là chuyện đương nhiên. Bệ hạ cũng rất hay khen ngợi Lưu đại nhân cùng Triệu đại nhân, sau này chắc chắn có thể lấy được sự trọng dụng."
Trong lòng Lưu đại nhân kích động, ông ấy biết đi theo Liễu Phán Nhi làm việc, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp. Ông ấy là một huyện lệnh nhỏ nhoi, bây giờ cũng có thể lọt vào mắt bệ hạ. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, sau này chắc chắn tiên đồ sáng lạn.
Ông ấy thân là một chi nhỏ của Lưu gia ở Nam Nguyên, có thể nhận được sự ủng hộ của gia tộc không nhiêu. Có thể tìm được Từ sư gia đến trợ giúp đã là vắt kiệt hết nhân mạch của người trong nhà.
Ngoài ra, còn mượn dùng đến quan hệ bên nhà nhạc phụ, kế sách thiếu thốn Giang Nam.
Ông ấy vốn dĩ chăm chỉ cẩn thận làm việc mà hiệu quả không lớn, nhưng ông ấy ăn may, tại huyện Thôi Dương gặp được Đức Thuy phu nhân. Không những gia tăng dân số huyện Thôi Dương, còn đẩy mạnh phát triển ở địa phương.
Nông sản đạt sản lượng cao, công cụ cũng có sản lượng, không ngừng xuất hiện đồ vật tốt càng khiến ông ấy mở mang tâm mắt, cũng khiến thành tích của ông ấy trở nên tốt đẹp.
Nhìn thấy trong nhà chất đầy đồ đạc, Lưu thị sờ sờ vân cẩm* lại sờ sờ thỏi bạc trong hòm.
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, vi thần cai quản một vùng, chính là thay bệ hạ bảo vệ bách tính một phương." Lưu đại nhân cúi người cảm tạ, trong lòng cảm kích.
Chu Thuý Hoa và Lưu thị đích thân xuống bếp nấu ăn, không những đẹp mắt mà còn ngon.
Liễu Phán Nhi nói cho Lương công công chuyện đồng áng, Lương công công nói cho Liễu Phán Nhi tình hình trong kinh thành, cũng nói đến Lý Nguyên Thanh ở chiến trường Tây Bắc, tất cả đều thuận lợi, không cần nhớ mong.
Lương công công gật đầu cười nói: "Vậy ta ở kinh thành đợi tin tốt của các người!"
Ở bên này ăn xong cơm trưa, Lương công công và Lưu đại nhân mới rời đi.
Đức Thuy phu nhân là ân nhân của ông ấy!
"Đây là giá mà ta bán cho người nhà mình, còn bán cho người khác, nhà như vậy ít hơn một trăm lượng, ta tuyệt đối không bán."
"Liễu muội muội, ngươi thật có tài năng!" Lưu thị khen ngợi: "Lúc trước nhà ta mua cửa hàng, còn xây nhà, ngân lượng trong nhà sắp bị dùng hết, thời gian trước còn thấy ngươi sầu não. Bây giờ bệ hạ thưởng cho chúng ta nhiều tiền thưởng như vậy, đủ ngươi dùng một thời gian rồi."
Liễu Phán Nhi công nhận, cười nói: "Đương nhiên, ta muốn xây càng nhiều nhà trên trấn của chúng ta, hấp dẫn càng nhiều người đến trấn của chúng ta. Thời gian trước Đường nương tử còn nói cho ta biết viện mà nàng ta sống đáng bao nhiêu tiền, có giá bốn mươi năm lượng bạc."
*Vân cẩm: đặc sản Nam Kinh, một loại tranh thêu hoa văn trên lụa.
Nghe đến đây, ánh mắt Lưu thị tràn đầy kinh ngạc: "Một trăm lượng bạc, có thể bán được sao? Đó không phải số tiền nhỏ, bán không được, nhà đã xây xong để trống như thế thì thật đáng tiếc."
Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Mua không nổi, có thể cho thuê nhà mài Dựa vào diện tích lớn bé, một tháng một đến hai lượng bạc, người có nhu cầu đều có thể thuê."
Lưu thị mắt sáng lên, đột nhiên nhớ ra Triệu nương tử hỏi thăm nàng ấy nhà trong trấn: "Liễu muội muội, lúc trước Triệu nương tử hỏi ta nhà trong trấn có thể bán cho người ở thôn không? Ta vẫn luôn bận, quên mất hỏi. Nếu như có thể bán, vậy thì bán cho bọn họ cũng được.
"Chí ít thì mấy căn nhà đó đều đã xây xong. Tự mình xây nhà tốn không ít tiền, hơn nữa còn cản trở đến bọn họ kiếm tiền. Tự mình xây nhà, mọi người trong nhà cùng chịu khổ theo."
Liễu Phán Nhi nhe được mấy lời này, vô cùng vui vẻ: "Bán, đương nhiên là bán. Lần sau ngươi gặp được Đường nương tử, bảo nàng ta đến tìm ta. Cho dù nàng ta không có nhiều ngân lượng như vậy, ta cũng có thể bán cho nàng ấy."
Lưu thị nghe được lời này, ngây người một lúc, sau đó nhắc nhở: "Liễu muội muội, tuy rằng là ngươi có lòng tốt, nhưng nên thu bao nhiêu tiền thì phải thu bằng đấy, không nên bán quá rẻ. Dù sao thì người không có nhà trong thôn nhiều lắm, nói chung không nên bán rẻ tất cả."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Tiểu Hoa tỷ yên tâm, trong lòng ta có chừng mực."
Phàm là người làm thuê trong xưởng dệt của nàng, đều có thể ở chỗ của nàng mua nhà trả góp, không cần trả lãi.
Nói xong chuyện nhà cửa, Liễu Phán Nhi bắt đầu làm phiếu nhận thịt cho người dân trong thôn, dựa vào số hộ gia đình đăng ký trên sổ trong thôn, bắt đầu viết phiếu, tổng cộng năm mươi ba hộ. Gia tộc nhà Lý thị có ba mươi mốt hộ, mỗi nhà năm cân. Những nhà khác trong thôn hai mươi hai hộ, mỗi nhà hai cân rưỡi.
Liễu Phán Nhi bảo Báo Tử đích thân đưa đến từng nhà, biểu hiện tâm ý.
Sau cùng Báo Tử đến nhà họ Lý làm nghề g.i.ế.c mổ, nói với hắn ta, bất kỳ ai đem phiếu đến đều phải dựa vào số lượng trên phiếu mà cho thịt, tối ngày hôm đó cầm theo phiếu đến nhà họ trả tiền.
Trời lớn đất lớn, làm nông lớn nhất.
Có người nhận được phiếu liền đi lấy thịt, có người vừa được ăn thịt xong nên lựa chọn qua hai ngày sau mới đi nhận thịt.
Những người trong thôn trước đây đố ky với Liễu Phán Nhi hiện tại đố ky không nổi nữa, chỉ có sự hâm mộ, cảm kích vô tận.
Cả thôn Cát Tường đều hân hoan phấn khởi.
Nói chung là nhà nhà người người đều có thịt.
Trong nhà bây giờ bận đi cấy, Liêu Phán Nhi sắp xếp lại lễ vật mà hoàng thượng thưởng cho, dùng ổ khóa to khoá lại. Ngoài ngân lượng ra, những thứ khác tạm thời không dùng đến. Nhà họ Lý làm nghề g.i.ế.c mổ đương nhiên đồng ý, sự uy tín của Liễu Phán Nhi ở trong trấn đều rất cao, không cần lo lắng Liễu Phán Nhi không trả tiền.
Bởi vì là ruộng bậc thang, mỗi thửa ruộng không lớn nên Liễu Phán Nhi không cần kéo dây thừng mà dựa vào cảm giác liền có thể cấy được thẳng hàng.
Người thôn Cát Tường không biết cấy lúa như thế nào, đến cả những nhà ở địa phương trồng lúa nước cũng không biết, bọn họ chỉ biết đem mạ vứt tán ra trên ruộng.
Kiếp trước Liễu Phán Nhi lớn lên ở nông thôn, đến mùa hè thường đi theo mẹ ra ruộng cấy lúa. Tuy rằng làm không phải rất tốt, nhưng nàng biết.
Liễu Phán Nhi đem theo người tiếp tục ra ruộng làm việc.
Liễu Phán Nhi giải thích: "Đại Sơn thúc, nếu như cấy chật sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây lúa. Cấy thưa một chút, cây mạ có thể mọc thêm mầm mạ khác dưới gốc, mỗi nhánh mạ sẽ mọc lên rất nhiêu cây. Đây là do ta dựa vào cây lúa của năm ngoái tính ra, ta cảm thấy sản lượng thóc năm ngoái còn có thể tiếp tục tăng lên. Đương nhiên đây là suy nghĩ của ta thôi. Mùa vụ này ta cấy như vậy, nếu như không được, lần sau ta sẽ cấy dày hơn một chút."
Liễu Phán Nhi tay trái câm bó mạ, tay còn lại bắt đầu cấy. Lúc mới đầu động tác chậm, nhưng sau khi thành thạo rồi liền bắt đầu cấy nhanh hơn.
Lý Đại Sơn nhăn mày, cảm thấy khó hiểu: "Vợ Nguyên Thanh kia, ngươi cấy cách xa nhau như vậy, không phải lãng phí sao? Nếu như những nơi đó cũng cấy lúa vào, thì có thể thu hoạch được càng nhiều thóc."
Liễu Phán Nhi dùng ba cái cọc dài ba thước đo ở đầu ruộng xong, sau đó mỗi gốc mạ cách nhau hai mươi xăng ti mét bắt đầu cấy lúa.
Lý Đại Sơn gật gật đầu, để cho an toàn một chút, ông ấy quyết định nhà mình cấy lúa cứ mỗi ba tấc* thì cấy bảy hoặc tám cây mạ.
*Ba tấc: tâm một mét.