Cố Thiệu trâm ngâm một lát: "Như vậy tuy rằng sẽ xúc phạm tới một ít nữ tử bó chân, nhưng vì ngăn chặn loại hành vi không lành mạnh này, cần phải làm như vậy. Có thái độ của quan gia, thế nhân sẽ phỉ nhổ chuyện bọc chân nhỏ, có thể đảo ngược tình cảnh hiện tại."
Chu Bình Đế gật đầu: "Cố ái khanh nói đúng."
Quân thần lại hàn thuyên trong chốc lát, Chu Bình Đế mới để Cố Thiệu rời đi.
Lương Bảo tự mình cung tiễn hắn ta đi ra ngoài, lúc quay lại nhìn thấy trên mặt Chu Bình Đế toàn là nụ cười, ánh mắt có vài phần hài hước.
Lương Bảo rất thân thiết với Chu Bình Đế, lúc này nhìn thấy tâm trạng của Chu Bình Đế có vẻ rất tốt, hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì mà vui vẻ vậy ạ?”
Chu Bình Đế cho những nội thị khác đi ra ngoài, chỉ để lại Lương Bảo: "Lương Bảo, ngươi nói xem Cố Thiệu vẫn chưa thành thân, thậm chí ngay cả một thị thiếp cũng không có, tóm lại là thích kiểu nữ tử như thế nào?"
Lương Bảo cười cười: "Đương nhiên Cố đại nhân thích..."
Nói được một nửa, Lương Bảo ngừng lại.
Cả ngày xử lý triều chính, Chu Bình Đế cũng cảm thấy rất nhàm chán, lại không thể thường xuyên xuất cung, chẳng có gì thú vị. Bây giờ khó khi có được chuyện khiến ngài cảm thấy hứng thú, chỉ muốn hỏi cho đến tận cùng.
Hắn ta nói những lời này ở sau lưng thì không thích hợp.
Vì sao hôm nay bệ hạ lại chú ý tới việc Cố đại nhân thích kiểu nữ tử như thế nào vậy chứ?
Lương Bảo mặt lộ vẻ khó xử: "Cái này..."
Thấy Lương Bảo nói được một nửa rồi thôi, trong lòng Chu Bình Đế vô cùng hiếu kỳ: "Lương Bảo, sao ngươi lại không nói? Ngươi còn giấu diếm gì với trẫm nữa?"
"Vậy ngươi lại đây nói nhỏ với trẫm, ngươi biết ta biết, trời biết đất biết. Cho dù không thích hợp, nhưng lời nói cũng không truyền tới được sáu tai, ngươi không cần lo lắng sẽ lộ ra ngoài." Chu Bình Đế khó có khi có được tâm trạng tốt, nghị luận về thần tử của chính mình cùng với Lương Bảo.
Dù sao trượng phu của Đức Thụy phu nhân sống sót từ chiến trường nay đã trở lại, hơn nữa Lý Nguyên Thanh lại là một vị tướng quân trẻ tuổi, đang đánh giặc cho bệ hạ nữa. Lương công công hạ giọng nhỏ giọng nói: ""Bệ hạ, năm trước Cố đại nhân ở phương nam quen biết Đức Thụy phu nhân, quá trình thực kỳ lạ. Đức Thụy phu nhân là người có diện mạo rất là xinh đẹp, nhưng lại có tính cách kiên nghị chính trực hơn cả nam nhân, còn rất thông minh, có một tấm lòng từ bi..."
Lương Bảo đi tới, ghé vào bên tai Chu Bình Đế nói: "Bệ hạ, lời này chỉ ngài biết là được, nhưng đừng xen vào, bằng không ngài sẽ mất đi hai thần tử tốt."
Trong mắt Chu Bình Đế lộ rõ tò mò, rục rịch muốn thử: "Lương Bảo, vậy ngươi càng phải nói rõ, để phòng ngừa trẫm không biết lại phạm sai lầm."
Lương Bảo thấy vẻ mặt đập vỡ nồi lẩu cũng phải hỏi được cái kết của bệ hạ, không nói không được. Một khi đã như vậy, vậy đành giảm ảnh hưởng đến mức thấp nhất, chỉ nói cho mỗi mình bệ hạ.
Lương công công nghe được lời này, dở khóc dở cười: "Bệ hạ, ngàn vạn lần xin ngài đừng. Người Cố đại nhân thích chính là nữ tử giống như Đức Thụy phu nhân chứ không phải là nữ tử cưới lần hai. Chẳng qua Đức Thụy phu nhân một lòng một dạ với trượng phu. Cố đại nhân còn rụt rè nên chưa từng nhắc tới. Nếu bệ hạ không hỏi, nô tài cũng sẽ không nói chuyện này.
Lương công công gật gật đầu: "Đúng vậy thưa bệ hạ. Cố đại nhân che giấu rất khá, thế nhưng hai cái ăng ten của nô tài sáng lên rồi, đã phát hiện từ sớm."
Chu Bình Đế sờ sờ chòm râu vừa mới mọc trên mép: "Cố Thiệu này, thế mà lại thích phụ nữ đã có chồng, chuyện này sẽ có chút khó khăn. Trâm còn định tứ hôn cho hắn, nhưng cũng không thể ban hôn lần hai chứ?"
Chu Bình Đế ngạc nhiên, hỏi lại: "Ngươi khen Đức Thụy phu nhân nhiều như vậy, chẳng lẽ là Cố ái khanh thích Đức Thụy phu nhân?"
Chu Bình Đế bừng tỉnh đại ngộ, cười cười: "Thì ra là thế, trách không được ta cảm thấy kỳ quái ghê! Lương Bảo, ngươi nói ta nghe một chút, Đức Thụy phu nhân là người tốt như vậy sao?"
Lương Bảo gật đầu, ngữ điệu vô cùng cung kính: "Quả thật rất tốt, là nữ tử khó gặp trên thế gian. Nàng có lẽ không kiều diễm quý phái như những tiểu thư gia đình giàu có kia, nhưng sức sống lại rất mãnh liệt. Mặc kệ ở nơi nào đều có thể sống sót ngoan cường. Cùng Lý tướng quân, hai người đó chính là duyên trời tác hợp, nhất định rất yêu thương Lý tướng quân. Bằng không cũng sẽ không tận tâm tận lực nuôi nấng bảo vệ bốn đứa con Lý tướng quân nhận nuôi."
Chu Bình Đế gật đầu: "Nghe ngươi nói như vậy, trẫm cũng rất tò mò về Đức Thụy phu nhân đấy."
Lương công công hết hồn, lắp bắp: "Bệ hạ, ngài sẽ không..."
Mặc dù Lương công công chưa nói xong, nhưng ngụ ý cũng đã bộc lộ ra ngoài.
Chu Bình Đế ngượng ngùng cười: "Lương Bảo, ngươi nghĩ lung tung cái gì đấy? Trẫm chỉ thưởng thức con người của Đức Thụy phu nhân, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận. Hơn nữa, trẫm đã có tam cung lục viện, muốn kiểu nữ tử như thế nào cũng có cả, chẳng lẽ còn có suy nghĩ đối với một người phụ nữ đã có chồng sao?"
Lương Bảo cười cười, nhẹ nhàng thở ra: "Bệ hạ anh minh."
"Trở lại chuyện chính, tiếp tục nói chuyện hôn sự của Cố ái khanh đi, tuổi này đúng là lúc nên thành thân sinh con, cũng không thể vì trấẫm bàn giao công sự nên phải trì hoãn." Chu Bình Đế nghĩ ngợi, sờ sờ ria mép vừa mới mọc lên: "Lương Bảo, ngươi nói xem Cửu công chúa thì như thế nào?”
Nhìn ánh nắng chiều đây trời ở bên ngoài, Cố Thiệu buồn.
Nói bản tính đơn thuần, cũng là do Lương Bảo hạ miệng có đức. Cửu công chúa kia rõ ràng chính là người điêu ngoa tùy hứng. Nếu là bệ hạ tứ hôn Cửu công chúa cho Cố đại nhân, Lương Bảo cảm thấy đây không phải là ban ân, đây là lấy oán trả ơn.
Rõ ràng không bị nhiễm phong hàn nhưng lại hắt xì hơi, nhất định là có người đang nhắc tới hắn ta.
Ngay vào lúc Chu Bình Đế cùng Lương công công thảo luận về Cố Thiệu, Cố Thiệu đã đi ra cửa cung, một trận gió thổi tới, hắn ta hắt xì một cái.
Chu Bình Đế cũng cười, xua tay: "Thôi, vừa nhìn là biết Cố ái khanh chính là kiểu người biết rõ trong lòng mình muốn gì, trẫm cũng không làm người xấu, miễn cho khỏi loạn điểm uyên ương, lại khiến người ta chê cười, ghép ra một đôi trái tính trái nết."
Cố Thiệu nói không sai, không chỉ có bệ hạ cùng Lương Bảo nhắc mãi tới hắn ta, Cố lão phu nhân cũng nhắc tới, lại còn đang trên đường tới phương Bắc.
Lương Bảo vừa nghe thấy lời này, tức khắc nóng nảy: "Bệ hạ, trong nhà Cố đại nhân còn có tổ mẫu, tự nhiên sẽ để tâm tới hôn sự của Cố đại, biết nên tìm cô nương như thế nào là thích hợp. Cửu cô nương, bản tính đơn thuần, cũng chưa chắc đã thích hợp với Cố đại nhân."
Hiện tại bệ hạ vừa ban chính lệnh, những người này sợ tới mức lạnh cả sống lưng, chuẩn bị sau khi trở về sẽ đưa hết thiếp thất bọc chân nhỏ thu được đưa đến thôn trang.
Thánh chỉ vừa tuyên, triêu đình ô lên một trận.
Một ít quan viên ở phương bắc cảm thấy bọc chân nhỏ thật sự không đúng, cũng có người đưa thị thiếp chân nhỏ ở phương nam cho bọn hắn, có người thích, có người không thích.
Ngày thứ hai, lúc lên triều, Lương công công tuyên thánh chỉ của bệ hạ, về sau ở dân gian cấm bọc chân cho nữ tử. Gia đình nào bọc chân nhỏ, ba đời không được tham gia khoa cử, cho dù nạp thiếp cũng ở trong phạm vi trừng phạt.
Có những người làm mai cho người phương nam, trước kia biết đối phương bọc chân nhỏ còn cảm thấy chuyện này chả là gì, nhưng hiện tại bệ hạ lại nói ba đời không thể tham gia khoa cử, đối với dòng dõi thư hương, không thể tham gia khoa cử là cú đả kích trí mạng.