Tuy rằng không phải quá nhiều, nhưng mấy tiểu nhị đều cực kì kiên nhẫn, không chê phiền toái. Có người ngỏ ý muốn lấy một ít đầu vải lẻ to bằng mấy đầu ngón tay, chưởng quầy Tiểu Lý cũng rất hào phóng, tặng người ta luôn.
Buổi chiều Liễu Phán Nhi trở lại cửa hàng, vốn đang muốn hỏi thăm một chút, nhưng lại phát hiện có rất nhiều khách hàng, cũng phải tới hỗ trợ. Chưởng quỹ Tiểu Lý nhìn sổ sách, cầm bàn tính, tính toán lách cách không ngừng, nụ cười tươi trên mặt cũng càng ngày càng rạng rỡ.
Việc buôn bán của cửa tiệm không tồi, người làm chưởng quỹ như hắn ta cũng vững lòng. Đồ vật tốt, hơn nữa tiểu nhị lại kiên nhẫn cần mẫn, sau này việc làm ăn của cửa tiệm sẽ càng ngày càng tốt.
Nhìn mặt trời đã sắp xuống núi, Báo Tử vội vàng hỏi: "Phu nhân, hôm nay chúng ta có trở vê không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cửa hàng đã có chưởng quỹ Tiểu Lý, ta ở tại bên này cũng không có việc gì làm. Ta sẽ trở về, hiện tại đúng là thời điểm bận rộn nhất ngoài đồng ruộng, chuyện của ngày mai còn rất nhiều."
"Vậy chúng ta đi nhanh thôi, nhưng đừng chờ đến lúc trời tối, không dễ đi, nguy hiểm." Báo Tử nói xong liền đi ra hậu viện đánh xe ngựa.
Liễu Phán Nhi cùng bàn giao đôi lời cùng chưởng quỹ Tiểu Lý, ngồi lên xe ngựa quay về trấn Cát Tường.
Ngay vào lúc Liễu Phán Nhi vội vàng xử lý chuyện của cửa hàng cùng chuyện ngoài đồng ruộng, Chu Bình Đế ở kinh thành cũng nhận được cày Khúc Viên của Huyện lệnh Lưu trình lên.
Vẻ mặt Chu Bình Đế nặng nề, nhìn về phía Cố Thiệu: "Bên Tây Bắc có thể chống đỡ không?”
Cố Thiệu cười khẽ: "Bệ hạ, lúc trước cứ ba tháng mỗi năm ngài đều có đại điển cày bừa vụ xuân, ngài cày ruộng, Hoàng Hậu nương nương ở phía sau rải hạt giống, hẳn là ngài cũng đã biết nên sử dụng lưỡi cày như thế nào. Bây giờ cái này lại có hơi khác với lưỡi cày thẳng lúc trước, là cày Khúc Viên, nhưng ta cảm thấy hẳn là cách dùng cũng không khác là bao, sẽ không quá khó. Nếu Bệ Hạ không yên tâm, không bằng tìm một chỗ thử trước để xem? Thuần thục một chút, nếu thật sự dùng tốt thì dùng vào đại điển cày bừa vụ xuân, sau đó lại thông qua Đại Ti Nông để mở rộng ra toàn Đại Chu."
Chu Bình Đế cười ha hả, tâm trạng sung sướng: "Cố ái khanh đàm phán cùng Tây Vân Quốc thế nào rồi?"
"Bệ hạ anh minh." Cố Thiếu khen tặng.
Chu Bình Đế gật gật đầu: "Đúng vậy, Cố ái khanh nói có lý, không thử xem thì làm sao mà biết được có dùng tốt hay không. Sắp tới giờ nghỉ ngơi tắm gội, vừa lúc thử xem."
Cố Thiệu bình tĩnh, cung kính trả lời: "Tây Vân Quốc cảm thấy chúng ta ra giá quá cao, muốn khai chiến cùng chúng."
Chu Bình Đế nhìn kỹ lưỡi cày, hỏi Cố Thiệu: "Cố ái khanh, cái lưỡi cày này có thật sự dùng tốt như lời Lưu Hằng nói sao?"
Chu Bình Đế cười cười, ánh mắt xẹt qua một cái sổ con, đột nhiên dâng trào tâm huyết hỏi: "Cố ái khanh, đã từng nhìn thấy gót sen ba tấc của nữ tử chưa?"
Chu Bình Đế cười, gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, trấm sẽ chờ. Nếu muốn thay đổi, vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng, thất bại trong gang tấc."
Cố Thiệu khen tặng: "Bệ hạ anh minh."
Cố Thiệu trả lời: "Vi thân cảm thấy có thể được, tuy rằng Lý Nguyên Thanh cũng chỉ là một tên vũ phu, nhưng hắn ta không phải mãng phu, có dũng có mưu, mưu kế chồng chất. Thần tin tưởng không lâu sau sẽ có được kết quả tốt, bệ hạ đợi một chút, đừng sốt ruột."
Cố Thiệu sửng sốt, không biết vì sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi cái này, nghi hoặc: "Bệ hạ, vi thân ngay cả một thị thiếp cũng không có, làm gì đã nhìn thấy chân nữ tử? Càng chưa từng thấy qua có đôi chân gót sen ba tấc! Thế nhưng vi thần cảm thấy gót sen ba tấc chỉ là dùng để hình dung những nữ tử yêu kiều, cũng không phải thật sự miêu tả vê bàn chân ba tấc."
Lại nói, trước kia Liễu Phán Nhi xuống đất làm việc cấy mạ, Cố Thiệu đã từng nhìn thấy gót chân Liễu Phán Nhi. Hắn ta gần như đã từng nhìn thấy chân của nữ tử, lại còn rất lớn, cũng khá xinh đẹp.
Chu Bình Đế nghe được lời này, cười ha ha: "Cố ái khanh thật sự giữ mình trong sạch. Nguyên quán của Cố ái khanh ở huyện Thôi Dương, thuộc về phương nam, hẳn là có không ít nữ tử bọc chân nhỏ còn ba tấc, Cố ái khanh thật sự chưa từng thấy sao?"
Cố Thiệu sửng sốt, hóa ra Chu Bình Đế muốn nói tới chuyện này, gật gật đầu: "Đã từng nghe thấy, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua nữ tử trong nhà sống ở phía sau viện, chưa từng kết bạn. Vi thân thấy phần lớn là đều nông phụ, cần phải lo liệu việc nhà, làm việc. Ngay từ đầu loại chân nhỏ này là do những thương hộ có tiền đó theo đuổi phong cách chân nhỏ đi đường thướt tha nhẹ nhàng, giống như liễu đưa theo gió, cho nên rất nhiều gia đình có chút gia tài, vì để nữ nhi gả tới gia đình tốt hơn sẽ bọc chân nhỏ lại, theo đuổi vẻ đẹp biến thái này."
Bó chân đi đường sẽ rất đau, nhưng vì giữ gìn lễ nghi, lại không thể nhảy dựng lên, chỉ có thể bước đi thật cẩn thận. Chân quá nhỏ, lung la lung lay, không phải giống như lục bình không rễ, liễu đưa theo gió sao?
"Ngươi cũng cảm thấy bọc chân nhỏ rất biến thái sao?" Chu Bình Đế hỏi, mặt lộ vẻ tò mò.
Cố Thiệu gật đầu, thâm chấp nhận: "Đương nhiên, đây là chuyện vui ác độc của nam tử. Người bình thường đi đôi giày không vừa chân đã cảm thấy khó chịu, càng đừng nói tới việc bọc chân lại thật nhỏ, đau biết bao nhiêu! Nữ tử bọc chân nhỏ, đầu ngón chân bị bẻ cụp xuống dưới lòng bàn chân, toàn bộ đứt gãy. Vi thân còn nghe nói, có nữ tử bó chân bị nhiễm trùng, sốt cao không lùi, bệnh rồi chết."
"Chân nhỏ như vậy cũng chỉ để giam cầm sự tự do của nữ tử, làm nữ tử chỉ có thể hoạt động ở một không gian nhỏ trong nhà, không thể đi xa, nó còn hại cho thân thể nữ tử. Năm trước vi thần đã muốn thượng tấu, nhưng quá nhiêu công việc, trong lúc nhất thời quên mất. Bệ hạ, vì sao ngài lại đột nhiên nhắc tới việc bọc chân nhỏ thành gót sen ba tấc vậy?"
Chu Bình Đế chỉ hai cái tấu chương trên bàn, nói với Lương Bảo: "Đưa cho Cố ái khanh nhìn xem."
Chu Bình Đế ngồi ở trên long ỷ, nhìn hành động của Cố Thiệu, cảm thấy rất thú vị.
"Đa tạ." Cố Thiệu tiếp nhận lấy, vừa mở ra đã nhìn thấy ngay trên cùng chính là nét chữ thanh tú quen thuộc.
Mặt trên viết rằng bọc chân nhỏ có hại, còn nhắc tới những chỗ tốt khi có một đôi chân hoàn chỉnh, còn lấy quá trình chạy nạn của nàng làm ví dụ, nếu đó là một đôi chân nhỏ, căn bản nàng đã không có khả năng chạy vào phương nam, càng không thể bảo vệ được bốn đứa con.
Nhìn lại nội dung, Cố Thiệu càng cảm thấy Liễu Phán Nhi không chỉ đẹp người lại còn đẹp nết. Nhìn thấy hành động tàn phá thân nữ tử, kiên quyết chỉ ra tới, là cái nữ tử ghét ác như thù, tâm địa thiện lương.
Đây là chữ của Liễu Phán NhiI
Phía trên có một phong thư, Cố Thiệu nhìn thật lâu, nhìn đi nhìn lại vài lần, sau đó mới xem tới bức thư thứ hai của Huyện lệnh Lưu, đọc nhanh như gió, một chút là xong.
"Dạ, bệ hạ." Lương Bảo vâng lời, tiến lên cung kính cầm lấy sổ con của Liễu Phán Nhi và Huyện lệnh Lưu đưa cho Cố Thiệu.
Cố Thiệu khom mình hành lễ, tán thành kiến nghị của Liễu Phán Nhi: "Bệ hạ, vi thần cảm thấy việc Đức Thụy Phu Nhân cùng Lưu đại nhân sở tấu là một trong những chuyện liên quan tới gốc rễ của Đại Chu. Nếu nữ tử không có thân thể khỏe mạnh, sao có thể sinh dưỡng được con cái khỏe mạnh? Nếu nữ tử không có tính cách kiên nghị, làm sao có thể bồi dưỡng được con cái chính trực kiên cường?"
Chu Bình Đế gật đầu, muốn xử lý nghiêm khắc: "Trẫm cũng nghĩ như thế, ngày mai trãm sẽ hạ lệnh, trước kia cũng đành thôi, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng bắt đầu từ bây giờ, những người bó chân cho con cái hoặc cưới nữ tử bó chân, ba đời không thể tham gia khoa cử."