Cửa hàng vải Cát Tường ở trên trấn Cát Tường, bởi vì có lễ hội mùa xuân năm ngoái nên bây giờ rất nổi tiếng, hơn nữa bởi vì vải không dễ phai màu, cho nên cũng có rất nhiều khách quen.
Từ đầu năm tới bây giờ, trung bình một tháng có thể tiêu thụ ba trăm đến bốn trăm cuộn vải bông, cơ cấu tiêu thụ gần giống với cửa hàng vải ở bên trấn Hắc Sa, chín phần vải bông, một phần vải lụa.
Bởi vậy có thể thấy, khách hàng trên hương trấn và vùng lân cận, đa số đều là hộ nông dân. Vải bông tiện lợi, hơn nữa còn bền, thường được dân chúng bình thường sử dụng. Tơ lụa chỉ có khi kết hôn, hoặc là trường hợp quan trọng mới có thể mặc.
Hiện giờ muốn tiêu thụ vải trong xưởng, nhất định phải mở rộng thị trường.
Vì vậy Liễu Phán Nhi lập tức để mắt tới huyện Thôi Dương.
Liễu Phán Nhi đã không còn là Liễu Phán Nhi chạy nạn hồi năm ngoái nữa, hiện tại nàng có thân phận có địa vị, hơn nữa còn có quan hệ. Mở một của hàng nhỏ ở huyện thành cũng không phải là chuyện khó.
Sau khi thương lượng với Lưu thị, Lưu thị cũng cực kỳ tán thành: "Tất nhiên là phải mở cửa hàng ở huyện thành rồi, nếu không chúng ta nhuộm những tấm vải kia, không bán được, chẳng phải sẽ rơi vào tay chúng ta? Bán cho những người khác thì chúng ta không kiếm được nhiều."
"Vậy được, trong nhà giao cho tẩu, ta đi huyện thành một chuyến." Liễu Phán Nhi cười nói: "Đúng lúc tới thăm Cố lão phu nhân, A Nam, con muốn đi không?”
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Tiểu Bảo, lần này không đưa con đi được, trên xe ngựa có ta và A Nam A Dung, còn có Miêu Nhi nữa là bốn người rồi, nếu nhiêu người hơn sẽ chen chúc. Dù sao thì ta thường xuyên đi huyện thành, lần sau sẽ đưa con và Đại Bảo tới đó, được không?”
Bé đã muốn tới dạo chơi trong huyện thành từ lâu rồi, nhưng trước đây nương luôn luôn bề bộn nhiều việc, không tiện đưa bé theo. Bây giờ nương chủ động nói ra, Lý Nam làm sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười, nhéo lỗ tai nhỏ của Lý Nam: "Con thật là! A Dung cũng muốn đi sao, vậy thì chúng ta cùng đi."
Lý Nam nghe vậy, vẻ mặt đau khổ, nhưng rất nhanh lại vui tươi hớn hở: "Nương nói, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, kể cả có đi học, cũng phải ra ngoài nhìn ngắm một chút, có thêm nhiều kiến thức." Lý Dung bĩu môi, nhìn về phía Lý Nam, trong lòng ghen tị, thật ra cô bé cũng muốn đi: "A Nam, em không phải đi học à?”
Hai mắt Lý Tiểu Bảo toả sáng lấp lánh, hơi ngượng ngùng nói: "Nương, còn con, còn con nữal"
Lý Nam vội vàng nuốt bánh ngọt trong miệng xuống: "Đi, đi, con muốn đi."
Ăn cơm xong, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Liễu Phán Nhi dẫn theo hai đứa con gái đổi một bộ quần áo mới, mang theo nha hoàn Miêu Nhi, ngồi xe ngựa, tiến vê huyện thành.
Lý Tiểu Bảo mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng biết mẫu thân nói thật, vậy là gật nhẹ đầu: "Được, cứ quyết định vậy đi. Lân này nương mang theo tỷ tỷ và muội muội, lần sau mang con với ca ca."
Liễu Phán Nhi gật đầu cười nói: "Được!"
Lý Đại Bảo lo trong lòng em trai khó chịu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bảo, ca ca biết chỗ chơi vui ở huyện thành, lần sau khi mẫu thân đưa chúng ta tới huyện thành, ca sẽ dẫn đệ đi.
Bây giờ kỹ thuật đánh xe ngựa của Báo Tử vô cùng tốt. Mặc dù vẫn còn hơi xóc nảy, nhưng cũng không khó chịu.
A Dung hỏi nhỏ: "Nương, nếu chúng ta mở thêm cửa hàng vải ở huyện thành, người để ai ở huyện thành trông cửa hàng vậy?"
Liễu Phán Nhi suy nghĩ, sau đó nói: "Mở cửa hàng trong huyện thành cũng không đơn giản như vậy, người làm trong cửa hàng có thể để cho Tam Mao và Tứ Mao đi qua đó, nhưng chưởng quỹ nhất định phải là người có kinh nghiệm quen thuộc với huyện thành. Đợi đến huyện thành, trước tiên chúng ta đi tìm Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu, ông ấy ở huyện thành nhiều năm như vậy, chắc hẳn năng lực nhìn người không tồi, là người thích hợp làm chưởng quỹ."
Lý Dung gật đầu: "Nương nói đúng. Muốn tìm được chưởng quỹ phù hợp, dù sao trấn của chúng ta cũng không so được với huyện thành. Vải vóc của chúng ta tốt như vậy, mở cửa hàng tại huyện thành, một tháng bán được một ngàn cuộn cũng có khả năng."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Một ngàn cuộn sao? Vậy con cũng quá coi thường sức mua của huyện thành rồi đó. Người ở huyện thành có tiên, còn có nhiều, rất nhiều. Dân chúng bình thường cũng đều có công việc, hàng năm cũng cần mua rất nhiều vải vóc. Ngoài ra, các địa chủ và nhà giàu đều tự hào về việc mua đồ ở huyện thành. Bọn họ mua vải vóc, cũng đa số mua ở huyện thành. Vải của chúng ta khó phai màu, lợi thế này khá tốt, ước tính cẩn thận, mỗi tháng cũng có thể bán ra hai ngàn cuộn vải."
"Hả?" Lý Dung giật mình: "Hai ngàn cuộn? Vậy xưởng nhuộm chúng ta lại cân tuyển thêm người."
"Chỉ cần việc làm ăn tốt, tuyển người rất dễ dàng." Liễu Phán Nhi cười nói: "Bây giờ còn đầy phụ nữ trong thôn muốn tới xưởng làm việc đó!"
Miêu Nhi tỷ cười: "Phu nhân, tiểu thư, mọi người có điều không biết. Những người phụ nữ trong thôn làm việc tại xưởng của chúng ta, mỗi tháng đều có tiền mang về nhà. Địa vị trong nhà cũng không tâm thường, được chồng tôn trọng, hơn nữa còn được bố mẹ chồng tôn trọng thêm một chút, còn không cần làm việc vặt trong nhà, về tới nhà là có cơm sẵn, khỏi phải nói tốt bao nhiêu."
Lý Dung che miệng cười, hai mắt to tròn sáng ngời tràn đầy sức sống: "Ta cảm thấy tiền là một chuyện, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, Miêu Nhi tỷ, tỷ không nhắc đến. Triệu Ngọc Thụ đánh vợ, bị nương ta phạt đánh ba mươi gậy. Cho nên những nam nhân trong thôn cũng không dám đánh vợ. Bố mẹ chồng cũng không dám gây khó dễ cho con dâu, sợ chọc con dâu giận, chạy đến tố cáo với nương ta."
Miêu Nhi tỷ cười ha hả: "A Dung tiểu thư nói đúng, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng. Phu nhân chỉ dùng sức của một người, đã thay đổi phong tục của thôn Cát Tường, rất giỏi."
Liễu Phán Nhi được con gái và nha hoàn lấy lòng cũng mỉm cười: "Được rồi, ta chỉ làm việc nên làm. Không quan tâm là nam nhân hay nữ nhân, phạm phải sai lầm đều sẽ bị trừng phạt. Không thể bởi vì phụ nữ phạm sai lâm là bị trừng phạt nặng nề ngay, cũng không thể bởi vì người phạm sai lầm là nam nhân liên trừng phạt nhẹ nhàng, hoặc là không phạt gì. Ở nơi khác có lẽ có thể dàn xếp, nhưng ở nơi này của ta thì không được."
Mặc dù thiếu gia không có được thứ mình muốn, nhưng Cố gia và Đức Thuy phu nhân vẫn có quan hệ rất tốt, hơn nữa lão phu nhân và thiếu gia đều dặn dò, nếu Đức Thuy phu nhân tới, nhất định phải tiếp đón tử tế.
Cách này rất hiệu quả để giảm lượt vào thành của dân chúng bình thường ở thôn quê.
Liễu Phán Nhi để Báo Tử đi thẳng tới Mỹ Vị lâu, nàng có chuyện muốn nhờ Lý chưởng quỹ.
Mặc dù cách làm như vậy có hơi hà khắc, nhưng nếu như không có cách như vậy thì trong huyện thành sẽ rất chật chội, hoàn toàn không chứa được nhiều người như vậy.
Không có việc gì dân chúng bình thường chắc chắn sẽ không rảnh rỗi vào huyện thành dạo chơi. Dù sao thì vào thành phải trả tiền, ba văn tiền có thể mua được hai cái bánh bao đó.
Lý chưởng quỹ nhìn thấy Liễu Phán Nhi đưa theo hai đứa con gái vào thành, lập tức mời Liễu Phán Nhi vào bên trong.
Trên đường đi, có con gái cùng chuyện trò nói nói cười cười, cũng không cảm thấy chán chút nào. Bất tri bất giác đã tới huyện thành. Nộp ba văn tiền phí vào thành xong rồi mới có thể đi vào bên trong.
Cần giúp đỡ gì cũng phải tận lực giúp đỡ.
Có sự phân phó của chủ tử, Lý chưởng quỹ càng thêm cung kính đối với Đức Thuy phu nhân.
"Phu nhân, ngài tới có chuyện gì vậy?" Lý chưởng quỹ hỏi, còn lặng lẽ sai người làm bưng hai đĩa bánh sữa trứng trẻ con thích ăn ra.