Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 323: Khai Hoang Đất, Miễn Tiền Thuế




"Hiện tại giúp đỡ phu nhân làm việc, quản lý mọi việc trong thôn trấn, thực sự cần phải biết chữ. Một khi đã vậy, ta cũng sẽ học. Một ngày học mấy lần, mấy tháng là có thể học được các ký tự thông dụng rồi."

Đường nương tử thấy Đường Vân Sơn đồng ý, càng vui vẻ hơn: "Được, cả nhà chúng ta cùng nhau học. Nhi tử chúng ta đang học trong trường, quay về dạy chúng ta."

Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ nghe thế, vội vàng cam đoan: "Cha, nương, chúng con nhất định sẽ nghiêm túc học hành ở trường."

Đường Vân Sơn đã học được năm chữ, viết lại nhiều lần, chỉ chốc lát liên ghi nhớ.

Sau khi trời tối đen, thắp đèn dầu, tiếp tục luyện.

Sau khi luyện chữ, Đường nương tử mới cùng trượng phu nói chuyện khác: "Đương gia, ta nhìn thấy phía sau trại heo có một mảnh đất hoang rất lớn, ta muốn khai khẩn nó, trông trọt các thứ, cũng có trợ cấp cho chi phí trong nhà."

Đường Vân Sơn nghĩ một chút: "Đó là đất của phu nhân, chúng ta khai hoang đất có thích hợp không?”

Đường nương tử khẽ cười: "Phu nhân hiện tại đang bận chuyện, nơi nơi cần người làm việc, căn bản không có thời gian khai hoang bãi đất trống phía sau. Chúng ta khai hoang rồi, tuy rằng không phải của chúng ta, nhưng chúng ta có thể thuê, trả tiền thuê, hơn nữa phu nhân còn được một mảnh đất tốt. Chuyện vẹn toàn đôi bên, phu nhân thông minh như vậy, sao có thể không cho?”

Đường Vân Sơn gật đầu: "Nương tử nói phải, chúng ta phải kiếm nhiều tiên hơn, làm nhiều việc hơn."

Đường nương tử xua tay: "Không cần, ta có thể tự mình làm, hơn nữa còn hai đứa con, đổi thành đọc sách buổi sáng, buổi chiều ăn cơm, rồi đến hỗ trợ. Đến lúc đó, ta cùng phu nhân thuê trâu cày và cày sắt, có thể làm xong. Không cần ngươi tới giúp đỡ, ngươi ở trên thôn trấn làm việc, cẩn thận chút. Hiện tại trên thôn trấn nhiều người ngày nhà, vạn nhất có người gây rối, hoặc có ý xấu, ngươi cũng có thể biết trước."

"Còn nữa, nhi tử của chúng ta Đại Trụ Nhị Trụ cũng không còn nhỏ, thêm một hai năm nữa, Đại Trụ bàn đến hôn sự, Nhị Trụ cũng theo sát, chuyện trước sau, đều phải cưới vợ. Trên dưới đều phải cần tiền, chỉ dựa vào tiền công của chúng ta, thì quá khó khăn. Ta nghe được, năm trước phu nhân trồng cây ớt, dưa hấu và dưa gang, buôn bán lời không ít tiền. Về phần khoai lang năng suất cao, phòng chừng địa phương khác cũng gieo trồng, hẳn giá cả sẽ không quá cao, cho nên chúng ta ít loại một chút, cây ớt, dưa hấu và dưa gang là các loại trái cây hiếm lạ. Mấy thứ này bán lấy tiền, nhất định kiếm được không ít

Đường nương tử cười nói: "Không vất vả, dù có mệt đến đâu, nhưng một nhà chúng ta chỉnh tế, là tốt rôi. Ngươi trước kia ở bên ngoài đánh giặc, ta cả ngày đều nơm nớp lo sợ. Có đôi khi nằm mơ thấy ngươi bộ dạng cả người đầy máu, ta sợ tới mức cả đêm không ngủ được. Hiện tại ngươi ở bên cạnh mẫu tử ba người chúng ta, làm việc gì cũng không nguy hiểm, tiền công còn không ít, chúng ta còn có thể sống trong một ngôi nhà gạch mái xanh đẹp như này. Ta chỉ muốn làm việc nhiều hơn, kiếm nhiều tiên, sớm ngày mua được nhà.

Nghe nương tử nói thế, Đường Vân Sơn cảm động, cầm tay của thê tử: "Nương tử, vất vả cho ngươi rồi."

Đường nương tử lạc quan vui vẻ, ai cũng có thể nói vài câu. Chỉ trong vòng chưa đầy mười ngày, gần như mọi chuyện trong thôn trấn, nàng đều nắm rõ.

Đường Vân Sơn gật đầu: "Vậy được, ngày mai ta cùng ngươi đi nhà phu nhân xem một chút. Chờ ban ngày bận rộn xong, ta cũng đi giúp ngươi khai hoang đất."

Tối ngày hôm sau, Đường nương tử trượng phu Đường Vân Sơn đến nhà đồ tể. nhìn g.i.ế.c heo. Hôm này rất tình cờ, g.i.ế.c chính là heo mẹ. Đường nương tử nhìn rất cẩn thận, thậm chí còn tự mình đi xác nhận vị trí tử cung của con heo mẹ.

Những người khác nhìn thấy, đều khiếp sợ, đều cảm thấy lá gan Đường nương tử to thật, nếu không thì chuyện cắt trứng heo rừng họ cũng không làm được.

Mọi người ai nấy đều không khỏi đối với Đường nương tử vừa kính vừa sợ, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Có người muốn chế giêu Đường Vân Sơn vài câu, nhưng vừa nhìn thấy hai tay đầy m.á.u của Đường nương tử, nhất thời đều thành thật, đánh rắm cũng không dám đánh nhiều.

Đợi hai phu thê Đường Vân Sơn đi, đồ tể Lý lúc này mới nhẹ giọng nói: "Hổ cái, cũng chỉ vậy thôi!"

"Còn không phải thế sao? Mấy nữ nhân trong thôn khi nhìn thấy con d.a.o trắng con d.a.o đỏ của ngài, đều sợ tới mức che mắt đi. Nhưng Đường nương tử này thì ngược lại, không chỉ không sợ hãi, còn có thể mở bụng heo, thật không phải là người bình thường." Người trong thôn nói, giọng điệu thán phục.

Mấy người này nhất trí cho rằng, Đường nương tử không dễ chọc.

Phu thê hai người cùng nhau đến nhà Liễu Phán Nhi, thấy phu thê hai người tới cửa, Liễu Phán Nhi cũng có chút tò mò.

Lý Đại Bảo bây giờ đang đi theo Đường Vân Sơn luyện võ, nhìn thấy Đường bá bá đến, thì lập tức rót trà cho Đường bá bá cùng Đường bá mẫu: "Đường bá bá Đường bá mẫu, mời dùng trà."

Đường nương tử cười nói: "Cảm ơn Đại Bảo."

Đương nhiên, Lưu thị vẫn đang khảo sát, mọi chuyện vẫn chưa có định ra, về sau rồi nói.

Kết giao với người sảng khoái, không cần phải quanh co.

Sau một thời gian ngắn ngủi ở chung, Lưu thị biết Đường nương tử là một người thẳng thắn, Đường Vân Sơn cũng ngay thẳng. Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ khỏe mạnh kháu khỉnh, cao lớn khỏe mạnh, nhưng lại chịu khó lễ phép, còn luyện vỡ, tương lai khẳng định không kém.

Nói chứ, Đường nương tử có hai nhi tử, trạc tuổi với A Phương và A Lệ, cho nên Lưu thị có hứng thú. Nói chính xác, Lưu thị quan âm đến tất cả những người nàng ấy nhận thức, kể cả những nam tử trạc tuổi A Phương cùng A Lệ.

Lưu thị hiện tại cũng không có việc làm, câm giỏ mây đến, một bên ngồi may quần áo cho bọn nhỏ, một bên ngồi nghe bọn họ nói chuyện.

Càng thêm hơn là Đường gia sẽ sống ở trong thôn trấn, về sau dù có kiếm được tiên, phỏng chừng cũng ở thôn trốn, hoặc ở trấn Cát Tường mua một mảnh đất xây nhà. Nếu nữ nhi gả đến nhà như vậy, coi như có thể ở dưới mí mắt của Lưu thị.

Liễu Phán Nhi nhìn hai người uống trà, mới hỏi: "Đường đại ca, Đường đại tẩu, các ngươi tối nay đến đây nhất định là có việc. Đừng khách sáo với ta, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đồng ý."

Đường nương tử và Đường Vân Sơn đều sửng sốt: "Phu nhân, tiền hai năm người thực sự không cần?"

Nghe thế, Liễu Phán Nhi mới bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là chuyện này, cũng được. Chỗ này của ta thật sự tìm không được người khai khoang đất, nếu tẩu rảnh rỗi, vậy thì để tẩu làm đi. Như vậy đi, chúng ta dựa theo luật pháp Đại Chu, tiền khai khoang hai năm đầu không tính thuế. Về phần ta, cũng không để Đường đại ca cùng Đường đại tẩu làm chuyện vô ích. Tiền đất hai năm, ta cũng không thu tiền thuế. Hai năm sau, cho ta ba thành sản lượng là được. Nếu cảm thấy được, thì giờ ta sẽ viết cho hai người khế ước, chúng ta viết rõ sự tình ra."

Có người muốn thay nàng khai khẩn đất hoang, đương nhiên Liễu Phán Nhi sẽ nguyện ý.

Đường nương tử cười: "Phu nhân, phía sau trang trại nuôi heo có một mảnh đất trống, ta nghĩ nó cũng để không, đang định khai hoang nó. Tôi cũng biết đó là đất của phu nhân, khai khoang đất, vẫn là của phu nhân, ta sẽ trả tiền thuê cho phu nhân. Đưa tiền trực tiếp, hoặc là dựa vào sản xuất đưa một nửa cho phu nhân cũng được."

Liễu Phán Nhi cười: "Chỗ đó vốn là đất hoang, quan phủ cũng không thu tiền thuế, ta cũng không thể thu tiền thuê của các ngươi. Dù sao đất khai hoang, cần phải nâng độ phì nhiêu của đất, có thể sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch. Đợi sau hai năm, thu tiền thuê. Trâu và cày sắt của nhà ta cũng đều ở nhà, hiện tại không cần dùng, các ngươi có thể lấy qua dùng."