Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 320: Mua Heo Con




Liễu Phán Nhi mời bọn họ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Tẩu tử đừng nói như vậy. Bánh mì ngon như vậy, còn ghét bỏ sẽ bị trời phạt đó. Ngẫm lại khi chúng ta còn ở nhà cũ chạy nạn, vỏ cây rau dại gì cũng đã ăn qua. Tại thời điểm đó, ta mới ý thức được vàng bạc tất nhiên quan trọng, nhưng khi đối mặt với thiên tai, lương thực mới là là cân thiết nhất."

Liễu Phán Nhi nói những lời này, kéo gân quan hệ với gia đình Đường nương tử, không hề xem là người ngoài.

Đường nương tử cảm động: "Phu nhân nói đúng, nói chúng ta ở trước kia cũng có tai họa. Có một năm, chúng ta trái du, ăn đến mức toàn thân ta sưng vù, nhưng không có biện pháp, không ăn sẽ c.h.ế.t đói."

"Cố gắng hết sức ở lại phía nam, sẽ không cần chạy nạn." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng nói: "Nơi này tuy cũng có tai họa, nhưng không đến mức không thu hoạch được chút nào. Tẩu tử, mọi người đến đây, sau này tuyệt đối sẽ không hối hận đâu."

Đường nương tử cười nói: "Không hối hận, không hối hận, hiện tại cũng không hối hận. Phu nhân trọng đãi chúng ta, gia đình chúng ta vô cùng cảm kích. Phu nhân, chúng ta cũng không phải đến không, người nói mời ta nuôi heo, hiện tại bắt heo con là thích hợp nhất. Người xem xem, bao giờ thì bắt heo con?”

Liễu Phán Nhi do dự: "Mọi người vất vả đường xa, còn không nghỉ ngơi tốt, không thích hợp làm việc nặng.

Đường nương tử xua tay cản lại: "Phu nhân, chúng ta ăn uống no đủ là có thể làm việc. Hơn nữa, nuôi heo cũng không buồn chán, ta có thể làm. Phu nhân không sắp xếp ta làm việc, trong lòng ta mới không kiên định đây!

Thấy Đường nương tử kiên trì, Liễu Phán Nhi cũng đồng ý: "Vậy ngày mai đi, sáng mai ta sẽ cho người đưa tẩu đi bắt heo con. Trước tiên bắt mười con heo con, nuôi thử xem.

Tại nhà Liễu Phán Nhi, chuẩn bị một bàn ăn phong phú chiêu đãi Đường gia, khách và chủ đều vui.

Liễu Phán Nhi cười: "Có rất nhiều chuồng heo ở bên cạnh sườn núi, nếu muốn nuôi nhiều heo, góp nhiêu phân bón cây trông một chút. Đợi sau khi ăn xong cơm trưa, ta dẫn tẩu đi xem."

Đường Vân Sơn nhìn bầu không khí vui vẻ hòa thuận, lúc này mới yên lòng.

Lý Đại Bảo đưa Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ đi giới thiệu các đệ đệ, muội muội, còn dẫn họ đi dạo quanh thôn, nhanh chóng hiểu rõ thôn Cát Tường, tranh thủ sớm dung nhập vào thôn.

Nói nói cười cười, đều là nói chuyện nhà nông, hơn nữa Lưu thị ở bên cạnh cũng nói chuyện nuôi heo, Đường nương tử rất nhanh đã thân cận với gia đình Liễu Phán Nhị, cũng dần dung nhập vào thôn Cát Tường.

Tới đây, xem như là đến đúng nơi rồi.

"Nếu chuồng heo đủ lớn, vậy trực tiếp bắt hai mươi con, vùng phía nam này cỏ nhiều, cắt cỏ cho heo, thêm một chút trấu cám là đủ nuôi những con heo này." Đường nương tử thật lòng muốn giúp Liễu Phán Nhi nuôi nhiều heo, cố gắng biểu hiện năng lực của bản thân.

Đường nương tử lắc đầu: "Chuồng heo lớn như vậy, nuôi hai con quá ít, cho dù nuôi bốn con cũng có thể. Chẳng qua, nuôi nhiều heo, sẽ cần đặc biệt chú ý. Một khi bị bệnh, rất dễ lây lan. Nhưng mà ta có biện pháp khác. Phu nhân, người chuẩn bị một ít vôi. Về sau mỗi ngày ta quét tước chuồng heo, tẩy rửa sạch sẽ, sẽ phun thêm một chút nước vôi, có thể giữ gìn sạch sẽ, nuôi nhiều heo cũng không có vấn đề gì. Nhưng nuôi nhiều quá, một mình ta không làm hết việc."

Đến nơi, vừa nhìn thấy chuồng heo, Đường nương tử trợn mắt há hốc mồm, đi quanh chuồng heo nhìn vài lân, tự tay sờ lên gạch tường cùng gạch ngói: "Phu nhân, làm heo nhà người cũng thật có phúc, chuồng heo còn dùng gạch ngói."

Liễu Phán Nhi nghe vậy, dở khóc dở cười: "Những loại gạch này đều không đạt tiêu chuẩn, sau khi bị ta kiểm tra ra thì không có chỗ sử dụng đến nó, ta cũng không muốn dùng mấy thứ này xây nhà cho người ta, vậy nên liền làm cái chuồng heo tại đây. Một cái chuồng heo nuôi hai con heo, ở đây còn mười hai cái chuồng heo, có thể nuôi hai mươi bốn con."

Ăn cơm xong, Đường nương tử bắt đầu thúc giục Liễu Phán Nhị, tới chuồng heo nhìn xem.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Nuôi nhiều vậy, đương nhiên không thể để một mình người làm rồi, hơn nữa nhà tẩu còn có đàn ông cùng hai đứa nhỏ, cũng phải lo cho gia đình. Ta tìm mười nhà trong thôn, lúc đó sẽ ở trong phòng đó, ban đêm ở bên cạnh trông coi. Ban ngày cùng hỗ trợ làm việc. Người tới buổi sáng, buổi tối trở về, giữa trưa mang một chút đồ ăn. Một ngày hai mươi văn tiên, chờ tới khi bán heo, ta chia cho mọi người một phần tiên hoa hồng. Heo nuôi càng tốt, hoa hồng mọi người được chia càng nhiều."

Tiền công có lẽ không cao, nhưng một phân tiền hoa hồng cũng khá nhiều.

Nghe nói vậy, Đường nương tử càng vừa lòng hơn: "Phu nhân, người yên tâm ngày mai nhất định ta sẽ chọn được heo con tốt. Đi thêm vài nhà mua, đến lúc đó chúng ta nuôi hai con heo giống khỏe mạnh, để mấy con heo mẹ sinh heo con, sẽ không tốn tiền tới nơi khác mua heo con nữa, còn tiết kiệm được một khoản tiền."

Đôi mắt Liễu Phán Nhi sáng lên: "Đều nghe Đường tẩu tử."

Mặt khách, Liễu Phán Nhi cũng an bài việc làm cho Đường Vân Sơn, phụ trách việc an ninh trên thôn trấn, một tháng hai lượng bạc.

Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ tới trường đọc sách biết chữ.

Ở trường học, bởi vì không có thầy giáo thích hợp, nên hiện tại vẫn là Quách nương tử phụ trách. Chẳng qua chia làm hai lớp, nữ sinh một lớp học, nam sinh một lớp học.

Tuy rằng Quách nương tử vất vả, nhưng chỉ cần những đứa trẻ trong thôn có thể học tập nhiều hơn, Quách nương tử cam tâm tình nguyện, nàng ấy muốn công sức bỏ ra đáng giá với tiền công hai lượng bạc một tháng Liễu Phán Nhi trả cho nàng ta.

Thức ăn cho heo được đun sôi, sau đó ăn kèm với cỏ tươi. Mấy con heo con ăn rất ngon miệng, kêu liên tục. Khác hẳn so với lúc vừa đến chuồng mới.

Nhị Cẩu Tử nhanh chóng đánh xe đưa Đường nương tử đi.

Vừa tiện nuôi nấng, hơn nữa khi quét tước vệ sinh, chỉ cần quét tước một nửa là được. Đợi khi heo lớn một chút rồi sẽ chia ra.

Đường nương tử quét tước chuồng heo sạch sẽ, phun nước vôi lên, chờ khô là có thể trực tiếp để heo con vào. Chẳng qua hiện tại heo còn nhỏ, một cái chuồng heo thả bốn con.

Chia làm ba ngày, mua hai mươi bốn con heo con.

Đường nương tử phục vụ những con heo con này còn tận tâm hơn cả phục vụ em bé.

Sáng sớm hôm sau, Đường nương tử cùng những người khác trong thôn lên xe bò vội vàng đi bắt heo con.

Hôm nay cũng như thế, ở một khoảng cách chuồng heo không xa, nghe được tiếng heo con kêu thét khàn cả giọng, Lý Đại Bảo hoảng sợ: "Có chuyện gì vậy? Có sói tới sao?"

Đường nương tử vô cùng cần mẫn, quét tước chuồng heo buổi sáng một lần buổi tối một lần. Lý Thập thúc phụ trách hái cỏ heo, buổi tối sẽ trông coi bây heo này. Hai người phân công, nhìn qua nhìn lại cũng ổn định, không có việc gì xảy ra.

Nghe nói trong nhà mới mua heo, sau khi tan học Lý Đại Bảo đều đi theo Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ tới đây nhìn mỗi ngày.

Hai ngày sau, toàn bộ bây heo con đã trở nên linh hoạt hơn. Mỗi khi chúng thấy Đường nương tử xách thùng cơm heo theo là sẽ lập tức vui vẻ chạy tới.

Đường Nhị Trụ lôi kéo Lý Đại Bảo chạy đến bên phía chuồng heo.

Đường Nhị Trụ nở nụ cười xấu xa, ghé vào bên tai Lý Đại Bảo, nhẹ giọng nói: "Không phải sói đâu. Ngươi đi xem sẽ biết."

Lý Đại Bảo nghi hoặc: "Vậy vì sao mấy chú heo con kia lại kêu kinh hoàng như vậy? Như sắp bị g.i.ế.c đến nơi."

Đường Đại Trụ đỏ bừng cả mặt, dường như cậu nhóc đã biết được chuyện gì đó?

Chỉ thấy mấy chú heo con đang kêu to bị trói gô ở trên một tấm ván gỗ, cố định chặt bốn chân. Đường nương tử cầm một con d.a.o nhỏ sắc bén, đang cắt... của heo con.

Trời ạl

Lý Đại Bảo liên tục lui hai bước về phía sau, cảm thấy lạnh căm căm, kẹp chặt hai chân: "Vì sao Đường bá mẫu lại muốn... muốn chỗ đó của heo con vậy?"