Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 314: Người Được Lý Nguyên Thanh Mời Đến Đã Tới Rồi




Lưu thị ngay lập tức nói với Lưu đại nhân những gì Liễu Phán Nhi yêu cầu.

Lưu đại nhân cười, chắp tay nói: "Đức Thụy phu nhân quả nhiên đức hạnh cao thượng, bó chân quả thực đã làm hại phụ nữ. Từ khi biết tin con gái của Huyện Thừa Chu gia vì bó chân mà chết, ta đã phái người đi điều tra tình hình ở huyện Thôi Dương. Không thể ngờ được hủ tục bó chân nhỏ đã phát triển nhanh chóng đến mức đã lan sang các địa chủ nhỏ, các gia đình cũng bắt đầu học bó chân theo."

"Phía trên làm ắt phía dưới cũng chịu ảnh hưởng. Con gái nhà nông cũng bó chân nhỏ nên không thể ra đồng, thậm chí dệt vải cũng khó, tóm lại là hại chứ không có lợi!"

Lưu đại nhân rất cẩn trọng, so sánh hành vi của người miền nam với miền bắc, môi trường sống tốt hơn nên có người ăn no là quên đau, thậm chí là ăn no rửng mở, thế mà lại thích bó cho chân nhỏ.

Lúc nghe xong, Lưu đại nhân tò mò, nên cố ý tới xem chân nhỏ là như thế nào, nhưng chân của cô nương nhà người ta há có thể cho người ngoài dễ dàng nhìn thấy, vậy nên ông ấy bèn hóa trang cẩn thận, đến thanh lâu để xem tam thốn kim liên của hoa khôi.

Có mang giày thì còn không sao, nhưng không có giày thì bàn chân bị gấy ngón trông hơi ghê tởm. Thực sự không biết tại sao những nam nhân đó lại yêu thích đôi chân nhỏ, đúng là khẩu vị mặn mà.

Về vấn đề này, Liễu Phán Nhi và Lưu đại nhân có cùng quan điểm.

Thế là Lưu đại nhân cũng viết một quyển sớ dâng tấu, cùng với bức thư của Liễu Phán Nhi, xong sai người vội vàng chạy đến kinh thành.

Liễu Phán Nhi cười nhẹ: "Bây giờ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, lúa nảy mầm thuận lợi và đang phát triển tốt. Ta vẫn luôn ghi chép cẩn thận, nếu thành công, ta nhất định sẽ báo cáo với Lưu đại nhân."

Huyện lệnh Lưu khựng lại, cười cười: "Thời gian này bên chỗ ta thật sự không có ứng cử viên nào thích hợp, nhưng ta sẽ chú ý."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Lưu đại nhân thương dân như con, là vị quan tốt."

Lưu đại nhân mỉm cười, vẫy tay tay: "Đức Thụy phu nhân, người chớ có khách khí. Bệ hạ và Cố đại nhân luôn nói với ta rằng ta phải hợp tác với phu nhân. Nếu có việc chuyện, ngươi nhất định phải lên tiếng."

Liễu Phán Nhi cảm ơn: "Đa ta Lưu đại nhân, ta đây hễ có việc lại đến tìm Lưu đại nhân, đúng là phiền cho Lưu đại nhân."

"Nhân tiện, phu nhân, lúa giống ở thôn Cát Tường ra sao rồi?" Lưu đại nhân hỏi, sản lượng của lúa hai vụ có thể tăng gấp đôi sản lượng lúa nước, đây là ưu tiên hàng đầu trong các trọng điểm năm nay.

Xử lý xong chuyện bó chân, Liễu Phán Nhi lại nói: "Lưu đại nhân, nơi này có vị tú tài nào có nhân phẩm tốt, nguyện ý đến trường học ở thôn chúng ta dạy học chăng?”

Bọn họ dừng lại cách cửa thành không xa, ở cửa thành có tiếng tranh luận ầm ï.

Liễu Phán Nhi được Lưu thị phu nhân thịnh tình giữ lại dùng ngọ thiện tại sân sau của nha môn rồi mới ngồi xe ngựa trở về.

Báo Tử đánh xe ngựa rất nhanh và ổn định.

Lưu đại nhân cười, tâm trạng vui vẻ: "Tốt quá rồi!"

Thông thường, giấy tờ tùy thân không được kiểm tra ở đây, nhưng khi những người bảo vệ ở cổng thành nghe thấy gia đình họ nói người nói tiếng là lạ nên họ liên kiểm tra giấy tờ tùy thân. Đây là việc của họ, khi có người từ nơi khác đến thì họ phải tiến hành kiểm tra.

"Quan gia, giấy tờ tùy thân của chúng ta đã bị kẻ trộm đánh cắp trên đường, nhưng chúng ta được Tướng quân Lý Nguyên Thanh, Trấn Cát Tường, thôn Cát Tường mời đến định cư ở đó."

Trong đó có nam nhân chỉ có một cánh tay, một người phụ nữ đứng sau cùng đứa con hai tuổi rưỡi bị chặn lại ở cổng thành.

Liễu Phán Nhi xuống xe đi xem một chút, xuống xe còn tốt hơn so với ngồi trong xe.

Ban đầu, Liễu Phán Nhi chỉ muốn xem náo nhiệt, nhưng nàng không ngờ rằng những người bị chặn lại có liên quan đến gia đình nàng.

Nghĩ đến thư của Lý Nguyên Thanh do Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị Lâu gửi đến, hắn viết rằng hắn sẽ sắp xếp một số binh sĩ đã giải ngũ đáng tin cậy đến đây.

"Nếu các ngươi không xuất trình được giấy tờ tùy thân, như vậy chỉ có thể quay về nơi cũ, hoặc là tìm người bảo lãnh."

Binh sĩ trông coi cửa thành trả lời, đây chính là biện pháp đối phó với người không rõ lai lịch, không thể để những kẻ thân phận bất minh vào thành được.

Một người phụ nữ tương đối cường tráng tức giận nói: "Đương gia, một khi rời quê là lập tức trở thành ngời rẻ rúng, chúng ta trở vê đi thôi, Lý tướng quân có ơn với ngươi, nhưng chúng ta không qua được, cũng không thể làm gì."

Đại hán mặt đen gãy tay quát lớn: "Lý tướng quân đã cứu ta, nếu như không có Lý tướng quân, ta tuyệt đối sẽ không chỉ mất một tay, mà là không còn mạng. Hôm nay trước tìm một chỗ ở lại đã, ta cùng người hỏi thăm một chút, cho người đưa thư đi trấn Cát Tường. Có người bảo đảm cho chúng ta, là có thể đi vào trấn Cát Tường."

Nam nhân mặt đen dẫn vợ con đi ra, không cản đường nữa, để tránh bị bắt lại.

Liễu Phán Nhi thấy vậy, nàng đương nhiên phải tiến lên, dù sao đối phương cũng vượt ngàn dặm xa xôi đến nhờ cậy, nàng nhiệt tình hỏi: "Các vị đại ca, tẩu tử, ngươi có thể nói cho ta biết Lý Nguyên Thanh đã bảo ai gọi mọi người đến trấn Cát Tường hay chăng?”

Tráng hán mặt đen nhìn thấy nữ tử, vừa tính trả lời, thì lại bị nữ tử cường tráng ngăn cản: "Ngươi là ai? Tại sao chúng ta phải nói với ngươi?"

Người phụ nữ vạm vỡ - Đường nương tử nói, nhìn thấy người chồng luôn nghiêm túc của mình thế mà lại mỉm cười với người phụ nữ trẻ đẹp khác nên khá cảnh giác.

Liễu Phán Nhi thấy thế, cũng không tức giận: "Ta đến từ Trấn Cát Tường, nghe các ngươi nói muốn tới trấn Cát Tường, nên mới tới nói chuyện với các ngươi."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, quả thực Lý tướng quân đã phái Hoắc Thành Đạt đi tìm các huynh đệ tốt trước kia của mình. Các ngươi chờ một chút, ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa cho các ngươi quay về cùng ta."

Liễu Phán Nhi nhìn ra đây là nam nhân một lòng muốn tới nương tựa Lý Nguyên Thanh, còn người phụ nữ thì khó rời quê hương. Những đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi thì dạn dĩ, tò mò về thế giới bên ngoài nên đang đánh giá xung quanh.

Nghe thấy điều này, nam nhân mặt đen cười hề hề nói: "Vị phu nhân này, ta tên là Đường Vân Sơn, nhà ta ở gần núi Thái Hành cách đây sáu trăm dặm. Trước Tết, huynh đệ tốt của ta là Hoắc Thành Đạt ở trong quân báo tin, tướng quân muốn mời ta qua, nói cần chúng ta làm việc gì đó, bảo ta đưa gia quyến vào đây ở cùng, bán đồ đạc ở nhà, qua Tết mới vê. Phụ nhân còn đau lòng vì đất đai trong nhà, cho dù có thể bình an trở về, cũng phải bắt đầu lại từ đầu, trải qua những ngày khổ cực."

"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Lý tướng quân? Chúng ta không có nhiều bạc trên người nên không đủ bạc để thuê một chiếc xe ngựa."

Đi ra ngoài, tâm phòng bị mạnh một chút cũng không có hại. Lúc trước chính là vì không có lòng phòng bị, nên mới bị kẻ trộm trộm mất túi tiền.

Liễu Phán Nhi vội vàng tiến lên đỡ Đường nương tử: "Tẩu tử, mau đứng dậy đi, chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội một nhà, đừng xem như người ngoài."

Đường Vân Sơn nghe xong càng thêm kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Mau bái kiến tướng quân phu nhân!"

Đường nương tử cũng sửng sốt, nhưng cả nhà đều tới nhờ cậy Lý tướng quân, hiện tại gặp được tướng quân phu nhân âu cũng là duyên phận, vì vậy cũng quỳ xuống khấu đầu.

Liễu Phán Nhi trả lời: "Tẩu tử, ta là thê tử của Lý Nguyên Thanh. Trước khi đương gia nhà ta rời khỏi kinh thành, chàng đã nói với ta là việc sẽ gọi các huynh đệ tốt đến đây."

Tại cổng thành xe ngựa qua lại tấp nập, rất thuận tiện để thuê một chiếc xe ngựa.