Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 311: Thời Kỳ An Toàn Lẽ Nào Không An Toàn Sao?




Các nàng chỉ có thể lấy được tiền bốn lô gạch phía trước, sáu lô phía sau toàn bộ đều phải tặng không cho Đức Thụy phu nhân.

Đây là một trăm hai mươi lượng bạc cơ đấy, tài sản của Tạ gia gần như mất sạch, nhưng bọn họ không thể không bồi thường.

Tạ phu nhân dẫn người hầu đến thôn Cát Tường.

Bà ta mang sổ sách đến, những khoản được ghi trên đó đều là sự thật.

"Thưa phu nhân, đều do chúng ta bị tiền tài mê hoặc nên mới có thể trộn hàng thật giả lẫn lộn. Bây giờ chúng ta biết mình đã sai, còn có, xin người hãy xem xét sự thành thật nhận sai của chúng ta mà bỏ qua cho chúng ta." Tạ phu nhân vừa khóc vừa nói.

Liễu Phán Nhi nhìn sổ sách, dựa theo nét mực trên đó mà xem, không giống như tạm thời làm giả."Ta làm việc luôn luôn không thiên vị, nhà ngươi bốn lô gạch trước dùng ở địa phương nào, ta đây đều có ghi chép, ta sẽ cho người đi kiểm tra đo lường. Nếu như đạt chuẩn, bốn lô gạch trước sẽ vẫn tính theo giá ban đầu. Vẫn câu nói kia, trong vòng mười lăm năm nếu mà có gạch hỏng, ta sẽ tìm ngươi đòi bồi thường. Hơn nữa, trong sáu lô còn lại ta đã dùng hết ba lô, ta sẽ không cho ngươi một xu, còn ba lô còn lại, ngươi có thể lấy đi."

Tạ phu nhân nghe vậy, muốn mang đi cũng phải tốn bạc, không bằng trực tiếp tặng lại cho Đức Thụy phu nhân: "Phu nhân, ba lô gạch còn lại có thể không đủ chắc để xây nhà, nhưng chúng vẫn tốt để làm tường sân. Chúng ta kéo về cũng hao phí nhân lực vật lực, chi bằng tặng chúng cho Đức Thụy phu nhân vậy."

Liễu Phán Nhi không phải là loại người lợi dụng người khác, suy nghĩ một lát: "Thứ ta muốn, đều là thứ ta nên có, cũng đều phải ký khế ước. Các xưởng lò khác lẫn lộn chất lượng tốt với chất lượng kém, bây giờ họ cử người đến chọn. Gia đình ngươi thì đỡ phiền phức, những thứ còn lại đều không đủ tiêu chuẩn. Thế thì cứ tính theo giá không đủ tiêu chuẩn, một nửa giá gốc thì ta sẽ chấp nhận, nếu ngươi sẵn sàng bán, ta sẽ mua nó. Nếu ngươi không muốn bán, cứ kiên trì muốn tặng, thứ lỗi ta không thể tiếp nhận!"

Nhân lực là điều thiếu thốn nhất ở thôn Cát Tường và trấn Cát Tường, xây dựng một trấn nhỏ cần quá nhiều gạch ngói, cho dù nàng có mở một xưởng lò cũng không thể đồng ý nhu cầu gạch để xây trấn.

Liễu Phán Nhi câm bàn tính tính sổ, thanh toán nửa giá gạch cho Tạ phu nhân. Khi thanh toán, viết rõ nguyên nhân và số lượng, hơn nữa ký tên đồng ý.

Chủ xưởng lò Tạ gia đã được trả tự do, vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết. Hiện tại Liễu Phán Nhi cần xây dựng một ngôi nhà, tất nhiên cân dùng đến gạch ngói.

Sau khi một số xưởng lò khác chọn ra những viên gạch ngói không đủ tiêu chuẩn, sau đó lại kết toán.

Bất kể là làm người hay là làm ăn, ngươi nhất định phải nói có sách mách có chứng.

Mặc dù có nhiều công nghệ chế tạo nung gạch ngói trong không gian của cô, nhưng nó rất tốn công sức.

Nàng không muốn làm ăn với Tạ gia, vì vậy Liễu Phán Nhi muốn thanh toán hết việc kinh doanh với Tạ gia, phòng khi có người nói nàng cậy thế bắt nạt người khác. Thấy vậy, Tạ phu nhân không còn cách nào khác đành phải đồng ý, thế cũng được, bà ta có thể kiếm được một ít bạc.

Liễu Phán Nhi suy đi nghĩ lại, nhưng không thể tìm ra giải pháp hiệu quả trong một thời gian ngắn.

Thấy Liễu Phán Nhi lúc nào cũng cau mày, Lưu thị rót cho Liễu Phán Nhi một cốc nước: "Liễu muội, muội chớ có gấp gáp, trước sau gì cũng có cách. Thực ra, những người xây nhà hẳn phải biết gạch tốt hay không, muội tìm những người xây nhà nói cho họ, rằng hễ tìm được viên gạch ngói nào không đạt tiêu chuẩn thì thưởng cho họ, gạch ngói họ kiểm tra phải hết sức cẩn thận."

"Người xây nhà nhiều như vậy, cho dù là thợ ở xưởng lò muốn thu mua cũng không thể mua được tất cả, cũng không có tài lực như vậy. Trước kia những người xây nhà không muốn nhiều lời đó là bởi vì nó không có lợi. Nếu có lợi, họ tuyệt đối sẵn lòng. Chúng ta thuê một vài người đáng tin cậy để giám sát, nghiêm ngặt như vậy, những người ở xưởng lò đó không dám dùng hàng thứ hoán thành hàng tốt nữa đâu."

Liễu Phán Nhi được truyền cảm hứng từ những lời của Lưu thị, rõ ràng là không thể mong đợi xưởng lò có kỷ luật tự giác được. Một khi có cơ hội lợi dụng sơ hở, họ nhất định sẽ lợi dụng.

Mặc dù họ sợ địa vị của nàng, nhưng họ cũng cậy thế, đó là trấn Cát Tường không thể không mua gạch ngói từ họ.

Như vậy, tăng cường giám sát là điều quan trọng nhất.

Trên cơ sở những gì Lưu thị nói, Liễu Phán Nhi đã tăng cường giám sát và huy động những người thợ xây dựng cùng nhau giám sát, hiệu quả rất tốt.

Những người trong xưởng lò thấy quy trình kiểm tra nghiêm ngặt cũng không bao giờ dám làm càn nữa.

Vấn đề cuối cùng đã được giải quyết.

Liễu Phán Nhi thường giải quyết các công việc của thị trấn, vì chuyện gạch ngói, khó tránh khỏi nàng hơi lo lắng gấp gáp.

"Xem muội kìa, muội còn không nhớ nguyệt sự của muội đã muộn bảy ngày rồi sao?”

Lưu thị là phụ nữ, nàng ấy thường để ý đến những ngày đặc thù này của những người phụ nữ trong gia đình mình.

Lưu thị nhìn thấy, vội vàng tiến lên giật lấy từ tay Liễu Phán Nhi: "Liễu muội, những thứ này muội chớ cầm, thân thể muội như thế nào muội còn không biết sao? Cứ phải để ta nhắc nhở muội, thật là."

Liễu Phán Nhi một tay cầm xẻng, tay kia cầm bình tưới lớn bằng gỗ.

Đặc biệt là sau khi Liễu Phán Nhi có thể mang thai, nàng ấy càng quan tâm hơn. Lúc này, Liễu Phán Nhi đang mang theo vải đậy, chuẩn bị ra ruộng để xem hạt lúa nảy mầm như thế nào.

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Tiểu Hoa tỷ, sức khỏe của ta rất tốt. Ta thật sự không sao. Lo lắng này khiến kinh nguyệt cũng đến trễ.

Thế là, Liễu Phán Nhi nghe theo lời của Lưu thị, đưa cho nàng ấy những thứ mình đang cầm cho Lưu thị giữ, sau đó, dưới sự "hỗ trợ" của Lưu thị, nàng lên xe bò và được giúp đỡ đi đến ruộng giống.

Liễu Phán Nhi sửng sốt, thời kỳ an toàn lẽ nào lại không an toàn sao?

Mặc dù Lý Nguyên Thanh không ở bên cạnh, nhưng Liễu Phán Nhi sẽ không bài xích nếu nàng có con.

Lưu thị không nhìn nổi bộ dạng Liễu Phán Nhi cứ làm bộ như không thèm để ý, nói: "Ba tháng đầu tiên là phải cẩn thận nhất, có thể ra ruộng, nhưng không thể cưỡi ngựa. Đi xe bò xuống núi, rồi ta sẽ đỡ muội lên núi."

Lưu thị dẫn theo đứa lớn trong nhà, nhấc tất cả đệm rơm lên trên, gấp lại, đặt sang một bên, đến tối lại phải đắp lại.

"Tiểu Hoa tỷ, thời tiết bây giờ ấm hơn, chúng ta phải lấy thảm rơm trên đó xuống."

Liễu Phán Nhi giải thích thấy tỷ lệ nảy mầm của hạt lúa khá cao, nhìn khá đẹp, hiện đã cao bằng một ngón tay. Tuy nhiên, gân đây trời không mưa, ruộng mạ tương đối khô ráo. Dù nàng áp dụng phương pháp nuôi cây con khô nhưng cũng cần đủ lượng nước.

Lưu thị nói với Liễu Phán Nhi: "Đệ muội, muội cứ nói cần làm gì, ta sẽ làm cho."

"Tiểu Hoa tỷ, ruộng mạ cần được tưới nước, nhưng tỷ không thể dùng gáo tưới nước được.

Liễu Phán Nhi giải thích: "Nếu tỷ dùng gáo cho một cây mạ nhỏ như vậy, nó sẽ bị cuốn trôi."

Mỗi ngày Liễu Phán Nhi ghi lại nhiệt độ, sau đó tưới nước vào thời điểm thích hợp để giữ ấm.

Ruộng cây giống của gia đình Chu Thúy Hoa rất gần ruộng của Liễu Phán Nhi. Nhìn thấy nhà của Liễu Phán Nhi đã bắt đầu tưới nước, nhà của nàng ấy cũng vậy. Bình tưới nước làm rất đơn giản, thêm một vòi phun vào thùng, vòi có nhiều lỗ nhỏ, nước chảy ra rất nhỏ, phù hợp với thời điểm này

Lưu thị trả lời: "Đừng lo, ta có thể làm được."