Hiện tại ngày nào của Lý Anh Nương rất yên ổn, rất vui vẻ, hiện tại đã quên cha mẹ. Bây giờ đột nhiên nghe ông cụ Triệu nói vậy, đột nhiên sợ tới mức mặt tái nhợt: "Ngươi, ta không có gì muốn nói với cha mẹ ta cả."
Nói xong Lý Anh Nương đi nhanh, muốn rời khỏi ông cụ Triệu.
Ông cụ Triệu cười khẽ: "Đứng lại, ta có lời muốn nói, nếu như ngươi đi, đợi đến khi về phủ Tấm Dương ta sẽ nói với cha mẹ ngươi là ngươi ở trấn Cát Tường gả cho kẻ có tiền, sống rất tốt."
Lý Anh Nương quay đầu, phẫn uất nhìn vê phía ông cụ Triệu: "Ta với ngươi không oán không hận, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ngươi thù oán với ai thì đi tìm người đó đi."
Ông cụ Triệu thấy Lý Anh Nương dừng lại, cảm thấy có thể lấy được bạc: "Thật ra ta cũng muốn báo thù nhưng ta cũng hiểu Đức Thụy phu nhân lợi hại như vậy, ta muốn báo cũng không được. Ta tìm tới ngươi, không phải để nói chuyện phiếm. Ta nghe nói tam ca ngươi cho ngươi 20 lượng bạc làm quà cưới, để sau này có thể sống yên ổn thì ngươi phải đưa 20 lượng bạc kia cho ta, ta giữ bí mật giúp ngươi. Ta tới phủ Tầm Dương tuyệt đối sẽ không nói với cha mẹ ngươi."
"20 lượng bạc?" Lý Anh Nương tức đến mặt đỏ tai hồng, không sợ đến tái nhợt mặt mày như lúc nãy nữa: "Bạc của ta đều ở chỗ mẹ chồng, ta không có nhiều như vậy."
"Không thể nào, 20 lượng bạc đó nhất định ở trong tay ngươi." Ông cụ Triệu âm hiểm uy hiếp: "Ta mặc kệ ngươi dùng cách nào, mùng sáu Tết ta sẽ rời đi, nếu ngươi không cho ta 20 lượng bạc, tới phủ Tâm Dương ta sẽ nói cho cha mẹ ngươi là ngươi ở đây ăn thịt to cá lớn, họ ở nhà ăn trấu nuốt rau. Cha mẹ ngươi như lũ đỉa hút máu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, người đừng hòng mong được sống yên ổn qua ngày."
Nói xong, ánh mắt ông cụ Triệu ngoan độc, xoay người rời đi.
Tam quả phụ cười như không cười: "Vừa nãy ta thấy ông cụ Triệu đi theo con, ông ta không phải là uy h.i.ế.p con chứ? Đòi bạc của con, bằng không sau này họ trở về Phủ Tầm Dương sẽ nói cho cha mẹ con là con đang sống trong này?”
Trong đầu nàng ta đều là cảnh sau này cha mẹ tìm đến, công phu sư tử ngoạm đòi Chu gia đưa quà, sau đó Chu gia không muốn liền hưu nàng ta, nàng ta sẽ bị bán vào kỹ viện, sống không bằng chết.
Lý Anh Nương nghĩ đến việc ông cụ Triệu uy hiếp, không dám để Tam quả phụ biết việc mình chuẩn bị tiêu tiền. Đó là 20 lượng bạc dưới đáy rương, nếu bị Chu gia biết nhất định sẽ tức giận.
Tam quả phụ thấy thế lập tức kéo Lý Ah Nương về phòng, câm khăn tay lau mồ hôi cho Lý Anh Nương: “Anh Nương con sao vậy?"
Ngoài trời lạnh vậy mà trên trán Lý Anh Nương lại đổ đầy mồ hôi.
"Không, không!" Lý Anh Nương lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng lắc đầu.
Lý Anh Nương mất hồn mất vía, bất chấp đang mua đồ ăn lảo đảo chạy về nhà.
Tam quả phụ hừ một tiếng: "Con đúng là đồ ngốc, tên Triệu Ngọc Thụ kia bị Liễu Phán Nhi hạ lệnh đánh cho thảm như vậy, đợi đến lúc nhìn thấy cha mẹ con, nhất định sẽ nói cho họ biết Liễu Phán Nhi thành thân với Tam ca con, tất nhiên sẽ đến quấy rối. Cho dù con cho bọn chúng tiền, cho dù bọn chúng không nói ra chuyện của con thì lúc cha mẹ con đến đây tự nhiên sẽ biết chuyện con ở đây, còn gả cho người khác. Con tiêu tiền cũng hoàn toàn vô ích thôi."
Tam quả phụ trừng mắt liếc Lý Anh Nương một cái, tức giận nói: "Lúc trước ta đã nói với con, có chuyện gì cũng đừng gạt ta, phải thương lượng với ta. Vậy mà con làm ngược lại, bị vơ vét tài sản mà còn muốn gạt ta. Con còn như vậy, sớm muộn cũng bị bắt nạt đến chết."
Lý Anh Nương nghe lời Tam quả phụ nói, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Con, nương, nương đừng giận, con sợ cha mẹ mình biết con ở trong này sống tốt sẽ đến đây quấy phá. Đến lúc đó sẽ gây rắc rối cho người với nhà chồng. Nếu tiền có thể giải quyết được mọi chuyện, thì con không muốn làm phiền đến người."
Lý Anh Nương nghe thế bất an, trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn về phía Tam quả phụ: "Nương, người... làm sao người biết? Người nghe thấy sao?"
Lý Anh Nương trợn tròn mắt: "Vậy... vậy làm sao bây giờ? Nương, người cứu con với."
Tam quả phụ cười cười, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nữa con đừng ra ngoài, ông cụ Triệu muốn lao vào đòi tiền con không được. Còn về phần xử lý như thế nào, con không cần lo lắng, ta và cha chồng, cùng với chồng con sẽ thương lượng với nhau."
Lý Anh Nương biết mình ngu ngốc, cũng không có cách nào hay, bây giờ mẹ chồng nói như vậy, nàng ta cũng bèn nghe theo: "Cảm ơn nương, từ nay con sẽ luôn nghe lời nương.
Tam quả phụ biết rằng những người ngốc như Lý Anh Nương khi gặp chuyện vẫn sẽ ngốc như vậy, vì vậy bà ta chỉ có thể để ý nhiều hơn.
Chuyện thông minh duy nhất mà Lý Anh Nương đã làm trong đời có lẽ chính là chạy trốn khỏi cha mẹ mình và đồng ý điều kiện với Tam quả phụ.
"Được, chuyện này giao cho ta." Tam quả phụ đồng ý, trấn an Lý Anh Nương.
Tam quả phụ tìm trượng phu là ông cụ Chu: "Chuyện này có chút phiên phức, chúng ta đang sống yên ổn, nếu bọn họ tới gây sự, tuy rằng không hại được chúng ta, nhưng cũng sẽ gây phiền toái. Chàng có ý kiến gì không?”
Ông cụ Chu cười, hạ giọng nói: "Ta có cách, chỉ sợ nàng không dám dùng."
"Tất nhiên có thể, nàng đừng không dám, ba người đó đắc tội Đức Thụy phu nhân, dù sau này có người phát hiện không thấy họ cũng sẽ không ai nghi ngờ là chúng ta làm. Hơn nữa, dù có người phát hiện họ mất tích cũng không ai truy xét tung tích họ, người như vậy dễ xuống tay nhất." Ông cụ Chu mê hoặc, tuy rằng là hai người già và một người trẻ tuổi, nhưng loại khế ước cả đời không đi ra này, cũng có thể kiếm được sáu mươi lượng bạc.
Ông cụ Chu thấy Tam quả phụ thận trọng, ngập ngừng cười: "Ta là người tuân thủ pháp luật, làm sao có thể g.i.ế.c người? Chỉ là trước đây ta làm việc ở mỏ bạc Tây Sơn, quanh năm tuyển người, nhưng đôi khi bọn họ cũng sẽ làm ra một số điều mờ ám. Chẳng hạn như bắt cóc một số dân tị nạn vào làm việc cho bọn họ, khiến bọn họ cả đời không thể ra ngoài."
Tam quả phụ suy nghĩ, một là không làm, hai là không nghĩ, bà ta không muốn Lý Anh Nương bị uy hiếp.
Sâu trong đáy mắt ông cụ Chu hiện lên sự hung ác: "Ba người nhà họ Triệu một mình lên đường, bị người trong tộc đuổi ra khỏi tộc, người đáng khinh như vậy lại bị bán vào mỏ bạc Tây Sơn cũng là trừng trị đúng tội." Tam quả phụ nghe vậy hết hồn: "Đấy không phải là bọn buôn người sao?"
Làm một mẻ khỏe suốt đời, nhưng Tam quả phụ vẫn lo lắng: "Đương gia, có thể lặng yên không một tiếng động đưa chúng vào mỏ thật sao?”
"Cách gì?" Tam quả phụ thấy vậy, trong lòng kích động: "Bọn họ gây phiền toái, nhưng chúng ta không thể g.i.ế.c người, nếu dính vào án mạng, cho dù quan phủ không bắt, cả đời này lòng chúng ta cũng không thanh thản!"
Tam quả phụ hơi yên tâm: "Vậy thì tốt, chàng là người thông minh, đừng làm những việc vi phạm pháp lệnh đó nữa. Chàng đừng ở chung với Liễu Phán Nhi quá, người đàn bà đó rất khôn khéo, trên đường chạy loạn lòng cảnh giác nàng ta rất mạnh. Chúng ta theo chân nàng ta, một đường tới định cư ở đây, thậm chí người quan phủ cũng nghe nàng ta. Nàng ta muốn tra thật, có lẽ những đại nhân vật phía trên không lung lay, nhưng tiểu lâu la bên dưới sẽ c.h.ế.t rất thảm."
Một chút do dự cuối cùng trong lòng Tam quả phụ cũng biến mất: "Vậy được, chàng sắp xếp đi, nhất định thủ đoạn phải nhanh chút, đừng để lộ tẩy. Tất nhiên cũng đừng nên làm chuyện như vây tiếp nữa. Nếu để Liễu Phán Nhi biết được chàng buôn bán người trong trấn, nàng ta sẽ không bỏ qua cho chàng đâu."
Ông cụ Chu cười ngượng ngùng, ôm lấy Tam quả phụ: "Ta có cuộc sống rất tốt, sao có thể mạo hiểm làm bậy? Yên tâm đi, ta không hồ đồ, dù sao nhà còn có người, gia đình lớn vậy mà.”
Đây chính là cơ hội kiếm tiền rất tốt, ông ta không muốn từ bỏ.