Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 304: Người Vợ Muốn Thay Đổi, Muốn Giải Thoát Chính Mình




Chu Thúy Hoa cũng vội vàng nói: "Lý gia chúng ta ủng hộ Đức Thụy phu nhân, nếu không phục tùng quy củ của trấn Cát Tường, thì không cần lưu lại ở trấn Cát Tường."

Triệu nương tử cũng phụ họa: "Chúng ta ủng hộ Đức Thụy phu nhân, tuân thủ luật pháp cũng như các quy củ."

Những người lúc đầu có chút suy nghĩ xấu, tức khắc thu hồi tâm tư nhỏ của mình. Căn bản trong thôn cũng có những người giống như Triệu Ngọc Thụ, bí mật chạy đến một thôn cách đó mười mấy dặm đánh bạc.

Lúc này nhìn thấy Triệu Ngọc Thụ bị đánh thảm thành ra như vậy, một đám người người sợ đến mức run bần bật, không dám lên tiếng.

Sau khi bị trừng phạt, Triệu Ngọc Thụ và Triệu phu nhân bị ném vào nhà trúc.

Liễu Phán Nhi dẫn người rời đi, trở về nhà, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.

Đám người này thật sự rất xấu xa, rõ ràng là đang bóc lột Quách nương tử, để được hưởng thụ thành quả lao động của Quách nương tử, nhưng lại không có lấy nửa phần biết ơn, mà còn ngược đãi Quách nương tử.

Liễu Phán Nhi chua xót, đây chính là tình cảm chân thật nhất mà một đứa trẻ có thể dành cho mẫu thân của mình.

Triệu Tiểu Nhã nghẹn ngào, quỳ trên mặt đất dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Cám ơn Đức Thụy phu nhân đã cứu mẹ con, Tiểu Nhã không đói, con phải ở đây chăm mẹ nữa.

"Con nghĩ cho mẹ con nhiều như vậy, con không sợ đến lúc con quay về, sẽ bị cha con bán đi sao?" Liễu Phán Nhi cảm động với tấm lòng hiếu thảo của Triệu Tiểu Nhã, nhẹ nhàng hỏi, nàng cũng rất muốn giúp đỡ những người phụ nữ muốn thay đổi, muốn tự giải thoát chính mình.

Triệu Tiểu Nhã lo lắng nhìn về phía mẫu thân, sau một hồi đắn đo, mới nhỏ giọng đáp: "Phu nhân, nếu như mẹ con trở về, cha con nhất định sẽ đánh c.h.ế.t mẹ mất. Người có thể để mẹ con ở lại đây không, mẹ con rất lợi hại, mẹ biết chữ, hơn nữa còn biết thêu thùa, làm việc ở xưởng cũng nhanh nhẹn tháo vát."

Liễu Phán Nhi nhẹ giọng trấn an, dịu dàng nói: "Tiểu Nhã, con đừng khóc, con mau ăn cơm đi, ăn xong mới có sức để chăm sóc mẹ chứ. Có ta ở đây trông coi rôi, con mau đi ăn đi. Tối đến cũng cứ ở lại đây." Triệu Tiểu Nhã lắc đầu, nước mặt giàn giụa: "Phu nhân, con biết mẹ con muốn hòa ly với cha, nhưng nếu con khóc lóc, mẹ con sẽ lại không nỡ. Cho dù con trở về có bị cha bán đi, con cũng hy vọng mẹ con sẽ sống tốt."

Sau khi nàng bước vào, liền nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã tám tuổi đang khóc thút thít, bèn nói với Lí Dung rằng: “A Dung, hôm nay Tiểu Nhã chưa ăn cơm, con đưa Tiểu Nhã sang ăn cơm cùng đi.

Nàng ấy quay về nhà đó, sớm muộn cũng sẽ bị bắt nạt đến chết. Mà không có nàng ấy, con gái của nàng ấy cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Mặt của nàng ấy còn nhợt nhạt, lúc này còn đang vụng về di chuyển, quỳ gối trên giường, dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, xin người hãy cứu giúp mẹ con chúng ta! Ta nguyện ý dùng nửa đời sau của mình làm nô tỳ cho người, báo đáp ơn huệ của người. Ta không nỡ để Tiểu Nhã rời đi, Tiểu Nhã đi theo những người đó, kết cục cuối cùng cũng là bị bán vào lầu xanh mà thôi."

Trước kia cha mẹ chồng và chồng nàng ấy cũng đã có ý định này, nhưng do nàng ấy liều mình chống đỡ, mới có thể cứu được con gái.

Nàng vươn tay khẽ xoa đầu của Triệu Tiểu Nhã, vừa muốn an ủi con bé, thì chợt nghe thấy tiếng động va chạm ở trên giường, vừa quay đầu lại nhìn thì hóa ra Quách nương tử đã tỉnh.

Triệu Tiểu Nhã quỳ trên mặt đất, Quách nương tử thì quỳ trên giường. Nếu muốn sống cuộc đời mới thì chỉ có thể trông cậy vào Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi vốn đã nghĩ đến kết quả như thế này, bèn gật đầu: "Quách nương tử, ngươi mau nằm xuống đi, đừng tùy tiện hành động. Nếu không đầu ngươi lại bị xuất huyết mất."

Hiệu quả của thuốc rất tốt, sau khi được cầm máu, Quách nương tử đã không còn bị sốt nữa.

Nếu như không có triệu chứng đau đầu và nôn mửa, ngày mai sẽ qua cơn nguy kịch.

Quách nương tử và Triệu Tiểu Nhã lại tiếp tục dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ ơn cứu mạng của phu nhân!"

Lưu thị bưng cháo hoa bước vào, tự tay đút cho Quách nương tử: "Quách muội muội, đừng khóc nữa, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi. Chỉ cân muội muốn thay đổi, Liễu muội muội cũng sẽ giúp đỡ muội. Muội biết chữ, cũng là người từng đọc sách, hẳn sẽ hiểu biết hơn ta. Ở bên một người nam nhân không đáng tin cả đời, còn không bằng hòa ly đi. Muội nhìn xem ta bây giờ tốt như thế nào, hai đứa gái của ta cũng lớn lên rất tốt. Nghĩ thoáng ra, ngày tháng tiếp theo mới có thể khá lên được."

Từ Lưu thị, Quách nương tử cũng đã nhìn thấy một tia hy vọng mới.

Trải qua lần tuyệt vọng này, cũng nên ân đoạn nghĩa tuyệt với Triệu Ngọc Thụ thôi. Quách nương tử chỉ muốn giữ con gái lại bên mình, cương quyết không để bọn họ cướp đi con gái.

Nếu như bọn họ nhất quyết muốn cướp người đi, Quách nương tử chỉ có thể tìm cách giấu đi đứa con gái này.

"Đa tạ Lưu tỷ tỷ." Quách nương tử cảm ơn: "Đợi khi muội khỏe hơn, muội nhất định sẽ đền ơn của mọi người."

Nhưng hiện tại lại không như vậy, trời còn sớm đã ra đứng trung bình tấn trong sân viện. Cầu người không băng cầu mình, tự mình có bản lĩnh, có võ công, dù nam nhân có ra tay lần nữa, thì cần ra tay trước để chiếm được lợi thế, phải đánh vào cái đầu chó của nam nhân đó trước tiên.

Hôm nay Liễu Phán Nhi đã bị xúc động rất mạnh, nếu quá xa xôi, nàng không thể quản nổi, cũng không có năng lực lớn mạnh như vậy, nhưng trước mắt, nàng cứ muốn quản, nếu không sẽ không xứng với thân phận trưởng trấn của nàng, cũng là có lỗi với lương tâm của chính mình.

Lý Đại Bảo lại càng quyết tâm luyện võ hơn, để tương lai có thể bảo vệ được tỷ tỷ và muội muội. Lý Tiểu Bảo cũng rất cố gắng đọc sách, để sau này đỗ đạt thành tài, tranh thủ nhận một chức quan tốt, để có thể thay đổi địa vị của phụ nữ và trẻ em.

Bọn trẻ cùng vì chuyện này mà cảm động sâu sắc. Lúc này Liễu Phán Nhi chỉ nghĩ là muốn giúp Quách nương tử, nàng vẫn chưa hề biết rằng tương lai Quách nương tử sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

Các con gái trong nhà, bình thường khi luyện võ mà cảm thấy mệt thì sẽ sinh ra lười biếng.

Lưu thị khách khí: "Đừng khách sao như vậy, đều là người có số khổ, nên giúp đỡ lẫn nhau, chỉ cần thoát ra khỏi quá khứ là được rồi."

Chỉ cần nam nhân động thủ, thì lập tức khóc la, đòi tìm Đức Thụy phu nhân làm chủ. Những nam nhân lấy vũ lực làm việc để thể hiện uy phong cũng vì vậy mà lúng túng. Những người vợ vốn dĩ từng bị bắt nạt, địa vị cũng dần được thay đổi.

Nhất là những nam nhân bình thường hay đánh đánh mắng mắng những người phụ nữ trong gia đình mình, có lúc còn ra tay đánh người, lúc này đã chột dạ hết cả, cho dù là giơ tay lên theo thói quen, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Ngọc Thụ bị đánh thê thảm kia, thì lại lập tức ngoan ngoãn hạ tay xuống.

Các nàng cũng nhận được sự gợi ý từ sự việc lần này.

Trong thôn Cát Tường, sau khi già trẻ lớn bé về nhà thì đều cảm thấy rất buồn.

Trong lán tre, có rất nhiêu người đã cắt đứt quan hệ với nhà của Triệu Ngọc Thụ. Cho dù Triệu Ngọc Thụ và bà cụ Triệu một mực kêu than, nhưng cũng không có ai đến hỏi thăm, càng không có ai đến giúp đỡ.

Ông cụ Triệu hạ thấp mình mà đi xin thuốc của người ta, về bôi cho vợ và con trai Triệu Ngọc Thụ. Trong lúc đi xin thuốc, mới cảm thấy thật nhục nhã, đến giờ trong lòng ông cũng có chút hối hận.

Triệu Ngọc Thụ ngủ không được, sau m.ô.n.g đau đớn khó chịu: "Cha, chúng ta không sống nổi trong trấn Cát Tường này nữa rồi."