Liễu Phán Nhi mỉm cười, nuốt miếng bánh xuống: "Cảm ơn A Nam, con mau ăn đi. Đại Bảo, Tiểu Bảo nhân lúc còn nóng mấy đứa cũng mau ăn đi, để lạnh ăn không ngon đâu.
"Vâng!" Bọn họ rất thích ăn bánh củ sen, hôm qua trong nhà có làm nhưng đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Mọi người còn chưa ăn xong bánh củ sen, Chu Thúy Hoa đã cầm tờ giấy đỏ đã cắt đến. Không chỉ Chu Thúy Hoa mà những người phụ nữ khác trong thôn cũng đi theo sau.
Vợ của thợ mộc Lý, vợ của thợ đá Lý, còn có Lý nhị nãi nãi...
Các nàng xách theo chiếc giỏ có giấy đỏ đã cắt bên trong, que trái cây đường, quả trứng, thậm chí có người còn cho vài quả trứng vịt muối luộc...
Các nàng đến đây nhờ Liễu Phán Nhi viết câu đối, cũng không đi tay không.
Vì mọi người đều nhờ nàng viết, Liễu Phán Nhĩ không từ chối bất cứ ai, đều viết giúp họ.
Chỉ thấy Liễu Phán Nhi viết rất nhanh, dễ nghe, câu đối lại có ngụ ý tốt, viết giấy đỏ giúp hết người này đến người kia.
Lý Đại Bảo hơi ảo não: "Nương, ta sẽ luyện chữ thật tốt, tết âm lịch năm sau sẽ viết giúp mọi người."
Vế trên: Sáng lên hoa sông đỏ hơn lửa; vế dưới: Xuân về sông xanh như biếc; hoành phi: Chim hót hoa thơm.
Lý Dung vội vàng bưng một chậu nước nóng tới: "Nương, mau ngâm tay đi."
Sau khi viết cả ngày, bàn tay của Liễu Phán Nhi gần như run lên vì kiệt sức.
Hầu hết các hộ gia đình trong làng đều mang giấy đến nhờ viết câu đối, Liễu Phán Nhi viết không nổi nữa. Cuối cùng đành giao cho Lý Đại Bảo viết chữ "Phúc", giảm bớt công việc cho Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi đưa hai tay vào trong nước ấm, quả nhiên thoải mái hơn hẳn: "Viết câu đối mệt quá đi, mặc dùng ta muốn viết cho dân làng nhưng nề hà là quá mệt mỏi, lúc ăn cơm sợ là không cầm nổi đũa."
Vế trên: nội ngoại bình an, vạn sự như ý; vế dưới: gia đình hạnh phúc, phú quý; hoành phi: ngôi sao tốt lành chiếu sáng. Lý Dung giả bộ không nghe thấy, bỏ đi.
Lý Tiểu Bảo gật gật đầu: "Đúng, ca ca viết chữ không đẹp."
Trên trán Lý Đại Bảo có ba vạch đen, hơi chán nản: "Năm nay ta sẽ luyện chữ thật tốt, hừ, mấy đứa ít khinh thường người khác đi. Ta là đại ca, phải tôn trọng ta."
Lý Dung trợn mắt, trêu chọc Lý Đại Bảo: "Ca luyện chữ, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới (*ngụ ý lâu la, chậm hiệu quả), viết còn không đẹp bằng ta! Cho dù ca muốn viết câu đối cho mọi người, người ta cũng không muốn đưa cho ca viết."
"Aa... Lý Nam bị dọa cho thét chói tai, trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Tiểu bánh ngọt Lý Nam kéo tay đại ca, ngọt ngào nói: "Đại ca lợi hại nhất, nhất định có thể viết chữ đẹp."
Lý Đại Bảo nghe xong thì rất vui vẻ, ôm Lý Nam lên vai: "Vẫn là A Nam tốt nhất, A Dung lớn lên không đáng yêu nữa rồi."
Lý Tiểu Bảo cúi đầu cũng làm bộ không nghe thấy, không cho là đúng.
Đến lúc ăn cơm, quả nhiên đúng như lời Liễu Phán Nhi nói, tay run run cầm đũa, Liễu Phán Nhi chỉ có thể dùng thìa ăn cơm, mấy đứa nhỏ gắp thức ăn giúp nàng.
Lúc Lý Tiểu Bảo ăn cơm vẫn cau mày. Đột nhiên nhìn trên bàn có đĩa điểm tâm có in chữ, mắt sáng lên: "Nương, con có cách để năm sau nương có thể viết câu đối cho dân làng mà không mệt mỏi nữa rồi."
Lý Tiểu Bảo cầm một miếng điểm tâm, cười nói: "Nương, món điểm tâm này có in chữ, chúng ta lựa chọn câu đối có ngụ ý tốt, khắc lên trên gỗ, sau đó trực tiếp khắc lên giấy đỏ, sẽ không cần phải viết tay nữa."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Tiểu Bảo.
Nghe thấy thế Liễu Phán Nhi tò mò, quay đầu nhìn Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, nói biện pháp của con xem. Nếu tốt, nương sẽ thưởng cho con một lượng bạc."
Liễu Phán Nhi nghe nói thế, mắt cũng sáng lên, giấy đỏ bây giờ được cắt thành bốn giải có chiều dài chiêu rộng khác nhau, đúng là có thể in ấn.
"Tiểu Bảo, biện pháp này của con rất tốt, sang năm chúng ta sẽ làm vậy." Liễu Phán Nhi thực sự không muốn viết câu đối nữa, quá mệt mỏi.
Lý Dung vội vàng nói: "Giống như câu "ra cửa gặp phước lành", hoành phi cũng có thể in được."
"Đúng, đều được hết. Đợi sang năm, ta sẽ làm như vậy." Liễu Phán Nhi đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Lý Tiểu Bảo có chút khen ngợi: "Tiểu Bảo, con giỏi lắm. Ăn cơm xong, †a sẽ thưởng cho con một lượng bạc."
Lý Nam nghĩ nghĩ: "Vậy có phải có thể in được rất nhiều không?"
"Đúng, lại còn không mệt nữa." Liễu Phán Nhi trả lời, sao nàng lại không nghĩ ra chứ?
Lý Nam trợn to hai mắt: "Chúng ta có thể in nhiều để bán vào lễ hội mùa xuân không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Nam, mắt sáng quắc.
Bị nhiêu người nhìn chằm chằm như vậy, Lý Nam tưởng mình nói sai: "Không thể bán, coi như con nói bậy đi."
Đợi đến lúc dán xong hết thì cũng tới thời gian ăn trưa.
Tiền tiêu vặt hàng tháng và tiền thưởng bọn nhỏ có thể tự do chỉ tiêu, người lớn sẽ không can thiệp. Vì vậy vừa nghe thấy được thưởng một lượng bạc, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo đều vui vẻ, những đứa trẻ khác đều hâm mộ.
Lưu Thị đun một nồi hồ dán, trong nhà nhiều cửa, từ trong ra ngoài đều dán câu đối, ngay cả ghế dựa hay bàn cũng dán chữ "Phúc", ngay cả thùng rác, bồn nước, xe ngựa cũng không buông tha.
Ăn bữa sáng xong, Lý Đại Bảo dẫn tỷ muội bắt đầu dán câu đối.
Ngày hôm sau chính là giao thừa.
Dán xong trong nhà, lại ra cửa hàng dán tiếp.
"A Nam, con không nói bậy, con nói đúng." Liễu Phán Nhi xoa xoa mặt Lý Nam: "Lễ hội mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ in câu đối để bán, đây sẽ là điểm nhấn ở lễ hội mùa xuân trấn Cát Tường. Lát ăn cơm xong cũng sẽ thưởng cho A Nam một lượng bạc."
Bữa cơm đoàn viên buổi trưa, bầy kín một bàn.
"Đoàng đoàng.... Tiếng pháo nổ giòn giã, lẫn với chút mùi lưu huỳnh hăng hắc, tạm biệt những ngày cuối cùng của năm.
Trước cửa treo một dây pháo dài, Lý Đại Bảo câm cây đuốc, vươn cánh tay, châm kíp nổ, ngay lập tức chạy đi.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Năm nay được định sẵn là một năm không bình thường, chúng ta thoát c.h.ế.t trong gang tấc, chúng ta khai hoang trồng trọt, chúng ta có một ngôi nhà mới, và một nhà chúng ta đoàn tụ. Tất cả những điều này đều không dễ dàng, cảm tạ bản thân, cũng cảm tạ sự cố gắng của mọi người. Đến đây, nâng cốc trước mặt lên, chúng ta nâng cốc chúc mừng."
Miêu Nhi tỷ vui mừng: "Cảm ơn phu nhân."
Sau khi đám người Miêu Nhi tỷ rời đi, phòng chính chỉ còn Liễu Phán Nhi cùng đại gia đình của nàng.
Liễu Phán Nhi ngồi xuống, nói với Miêu Nhi Tỷ: "Miêu Nhi, bên này không cần mọi người phụ giúp nữa. Mọi người mau về ăn bữa cơm đoàn viên đi, bận rộn cả một năm, nghỉ ngơi nói chuyện cho tốt."
Cốc của Liễu Phán Nhi và Lưu thị là rượu, trong cốc của những người khác là nước đường đun từ quả táo gai.
"Chúc phúc phụ thân."
Liễu Phán Nhi đặt cốc xuống rót thêm một ít: "Một ly này, chúng ta kính chúc cho phu quân đang ở kinh thành, hy vọng ở kinh thành mọi sự của hắn đều thuận lợi, có một năm mới tốt lành."
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam còn nhỏ, chờ lớn lên, chưa chắc đã có thể nhớ rõ chuyện của hiện tại, nhưng trong lòng những đứa trẻ lớn như Lý Đại Bảo và A Phương, A Lệ, những ký ức này vĩnh viễn sẽ không phai mờ.
Bọn nhỏ cũng cảm động lây, quý trọng tất cả của hiện tại, biết ơn hạnh phúc đang có.
"Chúc phúc Nguyên Thanh."
"Cảm ơn bản thân, cảm ơn mọi người." Lưu thị dẫn đầu nói, hốc mắt có chút ướt át, mọi thứ thật sự là không dễ dàng.
“Chúc phúc tam thúc.”
Liễu Phán Nhi uống hai ly rượu, nấc cụt: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu ăn đi, nói lời tạm biệt với một năm viên mãn và hạnh phúc, chào đón một năm mới đầy hy vọng." Được Liễu Phán Nhi dẫn dắt, bữa cơm đoàn viên này rất ấm áp.