Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 297: Hôn Sự Muốn Trèo Cao




"Cửa hàng lương thực của nhà ta ở chỗ này xem như mở đúng chỗ rồi. Trước đây, ta còn lo lắng trấn Cát Tường mới được xây dựng nên sẽ không có quá nhiêu người đến mua. Bây giờ xem ra do ta lo lắng nhiều quá rồi. Hôm nay ta đến nói chuyện với Liễu muội muội, cũng là để nhân tiện nói về vấn đề tiền thuê."

Liễu Phán Nhi rất ngạc nhiên: "Dựa theo lượng tiêu thụ hiện tại, Ngô phu nhân không cần phải lo lắng tiên thuê quá cao đâu!"

Ngô phu nhân lắc đầu, cười nói: "Lúc trước muội miễn cho ta ba tháng tiền thuê, đây là xuất phát từ việc ta lo lắng bên này không có đủ lượng tiêu thụ. Nhưng bây giờ bình quân mỗi ngày tiêu thụ hơn 3000 cân lương thực nên ta không thấy lo nữa rồi. Đã như vậy thì ta đây cũng không tiện tiếp tục chiếm lợi của Liễu muội muội nữa."

"Ta sẽ không đưa tiên thuê nhà hai mươi ngày trước cho Liễu muội muội. Tiền thuê bắt đầu từ năm sau, chỗ ta có một trăm hai mươi lượng bạc là tiền thuê một năm. Hôm nay chúng ta ký hợp đồng năm năm, một năm giao tiền thuê một lần, khi hợp đồng đến hạn thì cửa hàng lương thực Ngô gia ta sẽ được ưu tiên thuê, dựa theo giá cả lúc đó."

Liễu Phán Nhi không ngờ rằng Ngô phu nhân sẽ nói như vậy, sớm kết thúc hai tháng dùng thử miễn phí, nhưng lại nói ra ký hợp đồng thời hạn năm năm.

Thành thật mà nói, thời gian ký hợp đồng hơi dài.

Nhưng Ngô phu nhân này biết cách buôn bán, bà ấy có thể từ bỏ món lợi nhỏ để chiếm món lợi lớn.

Liễu Phán Nhi cân nhắc một lát, nói: "Ngô phu nhân thật biết cách buôn bán. Thời gian năm năm hơi dài. Tiên thuê trong ba năm đầu tiên không thay đổi, ba năm sau thì tiền thuê sẽ dựa theo giá thị trường. Nếu được chúng ta lập tức ký hợp đồng."

"Ta ước gì như vậy, bên này mở cửa hàng lương thực, sang năm ta lại chế tạo thêm mấy bộ công cụ để chế biến càng nhiều lương thực hơn." Sau khi Ngô phu nhân ký xong hợp đồng, có thể mạnh tay mở rộng xưởng rồi.

Thật ra, bà ấy càng muốn mua cửa hàng hơn, như vậy càng có lời hơn nhiều bây giờ trong trấn không bán đất. Chỉ có thể mua các cửa hàng từ những người có sẵn, nhưng tất cả mọi người biết bây giờ cửa hàng tốt, căn bản không có ai bán cả.

Liễu Phán Nhi viết hợp đồng, ký với Ngô phu nhân xong rồi thu tiền thuê năm sau của bà ấy, đồng thời còn đưa cho Ngô phu nhân một biên lai.

Ngô phu nhân mỉm cười, gật đầu và nói: "Được, Liễu muội muội, chúng ta buôn bán cần phải có cái đạo lý công bằng này. Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, cứ thể việc buôn bán mới có thể bắt đầu."

Tuy rằng trong lòng tiếc nuối nhưng Ngô phu nhân biết Liễu Phán Nhi đưa ra tiền thuê trong ba năm không thay đổi cũng nằm trong mong muốn của bà ấy.

Liễu Phán Nhi cười khúc khích, nàng cũng thích làm ăn với Ngô phu nhân: "Ngô tỷ tỷ, tỷ nói đúng. Sau này lương thực của trấn Cát Tường chúng ta phải dựa vào tỷ rồi."

Ngô phu nhân cũng nhìn ra trấn Cát Tường tất nhiên có thể phát triển thành một thị trấn rất tốt trong tương lai, kinh doanh ở đây chắc chắn sẽ có lợi nhuận ổn định, không lỗ.

Buổi trưa, Liễu Phán Nhi giữ Ngô phu nhân lại ăn cơm. Trên bàn cơm, gặp được hai nữ nhi của Lưu thị và A Dung, còn có A Nam hồn nhiên đáng yêu.

Ngô phu nhân nhìn trúng điểm này nên mới vội vàng đến ký hợp đồng.

Tuy rằng có thể miễn ba tháng tiền thuê nhưng sau đó làm ăn quá tốt, lỡ như Liễu Phán Nhi muốn tăng tiên thuê, bà ấy muốn làm ăn ở chỗ này thì cũng phải chấp nhận thôi.

Liễu Phán Nhi hiểu ra: "Ngô tỷ tỷ yên tâm, đợi qua Tết Nguyên Tiêu, ta sẽ tiếp tục xây dựng cửa hàng trên trấn. Đến lúc đó có rất nhiêu người thuê xây nhà, cửa hàng lương thực của tỷ không cần lo, cứ mạnh dạn mở rộng xưởng."

Ba cô nương lớn hơn một chút đều trông rất thanh tú và ưa nhìn. A Nam nhỏ hơn một chút kia có khuôn mặt như trái đào, trắng nõn, mịn màng với đôi mắt to ngập nước và đôi môi đỏ mọng.

Tết đến rồi, bọn nhỏ ai cũng mặc đồ mới.

Ngô phu nhân càng nhìn càng thích: "Aida, Liễu muội muội, Lưu tỷ tỷ, các ngươi thật biết cách nuôi khuê nữ. Bốn tiểu cô nương như hoa như ngọc này, ta vừa nhìn đã muốn mang về nhà rồi."

Lúc này, nói lời như vậy có hai ý nghĩa.

Ý thứ nhất, Ngô phu nhân cảm thấy cô nương rất tốt, khen ngợi mấy tiểu cô nương.

Ý thứ hai, có ý kết thân, khích lệ tiểu cô nương, thật ra là thăm dò.

Lưu thị thấy người khác khen ngợi nữ nhi của nàng ấy, trong lòng vui vẻ: "Ta cũng không biết dạy con, cùng lắm là để cho các nàng ăn no mặc ấm, đều do Liễu muội muội dạy dỗ các con cả. Tính cách hai khuê nữ của ta cũng thay đổi rất nhiêu, cũng học được chút bản lĩnh của Liễu muội muội."

Bây giờ hai tỷ muội Lý Phương và Lý Lệ ở của hàng tơ lụa vào ban ngày, sát vách chính là cửa hàng lương thực Ngô gia nên lúc Ngô phu nhân tới, bọn họ sẽ sang sát vách để xem thử.

Ngô phu nhân phát hiện tuổi của hai tiểu cô nương này tuy nhỏ nhưng lại biết cách ăn nói, hơn nữa còn biết viết chữ, biết tính sổ sách, quả nhiên là hạt giống tốt để buôn bán.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh là quan lại, Ngô gia của bà ấy là thương hộ, tuyệt đối không xứng. Nhưng hai tiểu cô nương Lý Phương và Lý Lệ này được ghi dưới danh nghĩa của Liễu Phán Nhi, hơn nữa còn được Liễu Phán Nhi giáo dưỡng, đều là cô nương tốt cả.

Có hỏi có đáp, Ngô phu nhân càng thấy thích hơn.

Liễu Phán Nhi mỉm cười, mắt lộ vẻ khen ngợi nhìn về phía mấy tiểu cô nương: "Những đứa trẻ nhà ta đều rất tốt. Siêng năng câu tiến, hơn nữa còn đặc biệt hữu ái huynh đệ tỷ muội."

Ngô phu nhân tới, bà ấy cũng tặng hoa cho mấy tiểu cô nương kia.

Tuy nhiên, hôm nay bà ấy đến đây để bàn chuyện tiền thuê cửa hàng, thuận tiện đưa quà Tết, vì vậy không thích hợp để thảo luận về vấn đề này lắm. Đợi đến ngày khác gặp lại thì sẽ thăm dò suy nghĩ của Liễu Phán Nhi tiếp vậy.

Ngô phu nhân nghe nói như thế, càng thấy vui vẻ hơn.

Bởi vì thường xuyên nhìn thấy nên đám người Lý Phương cũng có ấn tượng rất tốt với Ngô phu nhân, có đôi khi còn thỉnh giáo chuyện làm ăn với Ngô phu nhân nữa. Nếu có thể bàn cho nhi tử của mình hôn sự như vậy, Ngô phu nhân cảm thấy chắc Ngô gia thắp hương cầu nguyện mới được.

Ngô phu nhân mở mắt ra, nhận lấy bỏ vào miệng nhai kỹ rồi nhổ ra lõi mận chua, lấy khăn tay lau miệng: "Thúy Lệ, ngươi nói xem A Phương cô nương thế nào?”

Sau bữa trưa, Ngô phu nhân lại hàn huyên một hồi, lúc này mới cáo từ rời đi.

Ngồi trên xe ngựa, nha hoàn Thúy Lệ bên cạnh mở một cái hộp nhỏ ra, dùng tăm trúc mỏng lấy ra một viên mứt ô mai: "Phu nhân, ăn mứt hoa quả đi."

Cô nương tốt như vậy, dù gì bà ấy cũng phải tranh thủ mới được.

Thúy Lệ cũng có chút cảm khái: "Cùng là chạy nạn mà ta lại bị cha mẹ bán đi. May mắn gặp được phu nhân thương hại ta, bằng không ta đã sớm c.h.ế.t đói rồi. Phu nhân, ta còn nghe được từ người trong cửa hàng nói Lý tướng quân kia được hoàng đế vạn tuế gia gọi đến kinh thành. Hai phu thê Đức Thụy phu nhân thật sự rất lợi hại, quan lớn nhất mà đời này ta từng gặp chính là Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân đấy."

Ngô phu nhân mỉm cười, nói với ngữ khí cảm khái: "Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên Liễu phu nhân đến cửa hàng chúng ta mua lương thực, cả người vừa đen vừa gây, quần áo trên người tuy rằng giặt sạch sẽ nhưng rất cũ nát."

"Biết được bọn họ chạy nạn một đường từ phương Bắc tới, trong lòng ta còn đồng cảm với bọn họ. Lúc này mới không tới một năm mà Liễu phu nhân này đã chuyển mình. Không chỉ có nhà có đất, hơn nữa còn được Hoàng Thượng ban thưởng nhà được phong hiệu. Trượng phu của Đức Thụy phu nhân là Lý Nguyên Thanh, còn là quan ngũ phẩm."

Thúy Lệ sửng sốt, nghĩ đến vừa rồi Ngô phu nhân vẫn khen ngợi mấy cô nương của nhà Liễu phu nhân, trong lòng mơ hồ đoán được: "Phu nhân, A Phương cô nương ổn trọng thông minh, biết cách ăn nói, là một cô nương không tôi. Những cô nương khác cũng không tôi, Liễu phu nhân nuôi dưỡng rất tốt."