Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 293: Tràn Đây Tự Tin




Đồng thời, hắn ta còn tìm người ở kinh thành gieo rắc việc Đại Chu bất nhân bất nghĩa, tất nhiên sẽ nhận được sự trả thù của nước Tây Vân, còn không bằng nhân cơ hội đồng ý đầu hàng thư...

Không ngừng phóng đại Đại Chu khinh người quá đáng, không có lòng khoan dung, khuếch đại sự phẫn nộ của nước Tây Vân, nhất định sẽ phát động chiến tranh với quy mô lớn hơn nữa, sẽ làm Đại Chu rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm bi thảm hơn.

Tóm lại, các loại giọng điệu bi quan, nói chuyện giật gân vẫn không ngừng lan truyền ở kinh thành cùng với khu vực xung quanh, lòng dân không yên.

Nhận thấy động tĩnh của Thác Tán của nước Tây Vân, trong đêm hôm ấy Lý Nguyên Thanh đã viết mấy quyển sách, tìm mấy người kể chuyện trong kinh thành và thuật lại sự tàn bạo của nước Tây Vân, đốt phá, g.i.ế.c chóc và cướp bóc người dân ở biên giới. Bỉ ổi vô liêm sỉ, nói một đằng làm một nẻo, hơn nữa nước Tây Vân thông qua chiến tranh tiêu hao triều đại Đại Tề trước đến chết, bây giờ lại dùng biện pháp tương tự để bào mòn Đại Chu.

Cố Thiệu cảm thấy tìm người kể chuyện đề truyền bá quá chậm, trực tiếp để các học trò trong thành cũng tham gia, đặc biệt là những người trẻ tuổi, thông qua thơ ca và văn chương để thảo phạt dã tâm và những hành động vô liêm sỉ của nước Tây Vân.

Thác Tán lần nào cũng thành công, bây giờ lại hoàn toàn vô dụng.

Lúc này, Thác Tán chột dạ, nhận ra được có gì đó không ổn.

Sau mùng sáu tết, Lý Nguyên Thanh mang theo vạn đại quân rời khỏi kinh thành, đi tới thành Tây Bắc, đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, càng làm cho Thác Tán như ngồi trên đống lửa.

Cố Thiệu trả lời: "Lý huynh yên tâm, Cố mỗ nhất định sẽ gắng sức tranh luận theo lý lẽ."

Dù là đánh, hay là nói chuyện, Thác Tán đều cảm thấy không ổn.

Cố Thiệu cưỡi ngựa, chắp tay đưa tiễn: "Lý huynh, lần này đi thành Tây Bắc, lên đường bình an.

Mới vài ngày ngắn ngủi, ăn không ngon, tóc rụng từng nắm, sắp hói đầu luôn rồi.

Càng ngày càng nôn nóng, đứng ngồi không yên.

Lý Nguyên Thanh chắp tay nói: "Đa tạ Cố huynh. Phía Tây Bắc, Lý mỗ có biện pháp giành được thắng lợi trong chiến tranh, xin Cố đại nhân nhất định phải kiên trì ý kiến của mình, không thể lùi bước. Đồng thời, còn phải đề nghị bệ hạ, thanh lý những kẻ chân ngoài dài hơn chân trong kia, đừng để cho những người đánh giặc ở biên giới như chúng ta chảy m.á.u lại phải chảy nước mắt."

Thác Tán còn chưa nhận được hồi âm của Quốc chủ đã lập tức viết một phong thư, tiếp tục ra roi thúc ngựa đưa về Tây Vân quốc.

Những người khác?

Đợi đến khi sự tình lân này kết thúc viên mãn, Lý Nguyên Thanh lại nghĩ cách thu quân về Giang Nam.

Cố Thiệu cười nhẹ, ánh mắt có chút hài hước: "Lý huynh yên tâm, Cố mỗ sẽ không che giấu thư của ngươi. Tuy nhiên, một nữ tử tốt như Đức Thụy phu nhân thật khiến người ta kính phục. Nếu Lý huynh không bảo vệ chính mình, không về được thì đương nhiên sẽ có những người khác bằng lòng chăm sóc Đức Thụy phu nhân và bốn đứa trẻ."

"Đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, Cố huynh, xin hãy dừng bước. Xin Cố đại nhân phái người đưa bức thư mà ta đã viết cho thê tử về." Lý Nguyên Thanh trâm giọng nói, bệ hạ muốn làm một trận lớn, bây giờ căn bản không thể mở miệng xin từ chức.

Lý Nguyên Thanh có vấn vương thì có lẽ hắn sẽ biết bảo vệ mình để còn sống trở về hơn.

Lý Nguyên Thanh nhìn Cố Thiệu bằng nửa con mắt, cái tên này thế mà còn chưa từ bỏ suy nghĩ xấu đó: "Chuyện này không cần Cố huynh phải hao tâm tổn trí, dù gì Lý mỗ cũng có thể thắng ngay từ trận đầu, chiến thắng trở vê. Nương tử nhà ta với bọn nhỏ cũng sẽ cầu phúc cho ta. Cáo từ!"

Cố Thiệu nhìn bóng lưng có chút ảo não của Lý Nguyên Thanh, cười thầm.

Là Cố Thiệu nhà ngươi sao?

Cuối cùng, vào khoảng Tết nguyên tiêu, hắn ta nhận được hồi âm của Quốc chủ.

Điều kiện của Đại Chu đã làm lung lay nên tảng của nước Tây Vân, kiên quyết không thể đáp ứng điều kiện như vậy, nhưng phải tiếp tục đàm phán với Đại Chu để trì hoãn thời gian. Đồng thời thúc giục Thác Tán châm ngòi thổi gió, đe doạ dụ dỗ, quấy nhiễu tai mắt ở chung quanh kinh thành.

Quốc chủ của nước Tây Vân có lẽ đã quen với sự kiêu căng tự đại của triêu đại Đại Chu trước, cho dù nhi tử bị bắt làm tù binh, cũng không đồng ý. Không chỉ như vậy, còn phái 150. 000 đại quân đến tấn công thành Tây Bắc. Đại quân tiếp cận, mượn việc này gây áp lực cho triều thân Đại Chu.

Lý Nguyên Thanh và Triệu đại tướng quân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa thông qua tin tức từ mật thám được đặt vào nước Tây Vân. Mấy lần bố trí mai phục, tấn công hơn mười vạn đại quân này.

Bởi vì đại quân của nước Tây Vân lo lắng bị Đại Chu tiêu diệt từng bộ phận, cho nên không phân binh, chỉ có thể toàn thể hành quân. Tuy rằng bảo trì sức chiến đấu, nhưng bởi vì nhiều người nên khá cồng kềnh, đội ngũ trước sau quá dài, không dễ điều hành.

Lý Nguyên Thanh bàn bạc với Triệu đại tướng quân, sau đó chia làm bốn đường, tiến hành phục kích, quấy rầy tốc độ hành quân của quân đội Nước Tây Vân.

Tướng sĩ Đại Chu cũng không ham chiến, đánh xong, dùng lửa phóng hỏa, sau đó lập tức rút lui.

Hai lần rồi ba lần, địch mệt ta quấy nhiễu, địch tiến ta lui, Lý Nguyên Thanh dụng binh linh hoạt, hiệu quả rất tốt.

Đại quân của nước Tây Vân có hàng chục nghìn người thương vong, bị thương còn nhiều hơn, sức chiến đấu chỉ còn lại không đến 100000.

Trận phục kích cuối cùng cách thành Tây Bắc chưa đến ba mươi dặm. Lương thực đặt ở phía sau cùng bị Lý Nguyên Thanh sai người đốt cháy.

Triệu đại tướng quân không ngừng nhận được tin chiến thắng, đứng trên bàn cát, cảm khái không thôi.

Bởi vì bọn họ cũng biết việc mở cửa thành có rủi ro quá lớn, nếu như xảy ra chuyện thì hậu quả là phải chịu mất đầu.

Bàn cát này là do Lý Nguyên Thanh chế tạo, có thể thấy được Lý Nguyên Khánh đối với địa hình bên ngoài thành, thậm chí một ít địa hình bản đồ của nước Tây Vân cũng rõ như lòng bàn tay, cho nên mới có thể đưa ra từng phục kích đơn giản mà hiệu quả.

Triệu đại tướng quân nhìn mấy người xin chiến, nói với vẻ mặt âm trâm: "Mở cửa thành, chẳng lẽ không phải là thả người của nước Tây Vân tiến vào sao? Những người này không có đường lui, cũng chỉ có thể liều c.h.ế.t phản kháng. Ngươi c.h.ế.t cũng không có gì đáng tiếc, nhưng là mất đi thành Tây Bắc, đầu của ta và ngươi cùng với mấy trăm nghìn dân chúng trong thành sẽ gặp nạn. Thành Tây Bắc tổng cộng chỉ có sáu mươi nghìn đại quân, có thể thủ được thành Tây Bắc, chính là thắng lợi."

"Ở hậu phương đại quân của nước Tây Vân, còn có 20. 000 đại quân của Đại Chu chúng ta, chúng ta mở cửa thành nghênh chiến, quyết một trận tử chiến với đại quân của nước Tây Vân." Một người khác cũng trầm giọng nói, không thể để cho Lý Nguyên Thanh chiếm hết toàn bộ công lao.

"Triệu đại tướng quân, mở cửa thành, chúng ta thừa thắng xông lên." Một vị tướng quân bên cạnh xin chiến.

Nghe Triệu đại tướng quân nói như vậy, những người đó không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.

Lý Nguyên Thanh đánh xong lập tức chạy, đợi đến khi nước Tây Vân vừa ổn định lại chưa được bao lâu thì bọn họ sẽ đến quấy nhiễu khiến bọn hắn mệt mỏi không chịu nổi.

Triệu đại tướng quân không có quá nhiều binh lực quản những tù binh này, nếu những người này không làm việc chăm chỉ, vậy thì nhốt toàn bộ lại. Bỏ thuốc nhuận tràng vào bữa ăn. Ăn xong thì tiêu chảy, bủn rủn tay chân, còn có thể trốn đi đâu được?

Triệu đại tướng quân vốn xuất thân từ một gia đình huân quý, trước kia chưa bao giờ nghĩ tới lại có cách khống chế tù binh như vậy, cho dù có thì cũng không dùng, nhưng dưới ảnh hưởng của Lý Nguyên Thanh, hắn ta cảm thấy rất tốt khi dùng biện pháp như vậy!

Các tù binh còn đang khai thác gỗ, khi nghe tin quân đội của nước Tây Vân sắp đánh đến thành Tây Bắc, tất cả đều trở nên phấn khích hơn. Cho dù mang theo xiềng chân nhưng ai nấy cũng muốn chạy trốn cả.

Không chỉ có như thế, Lý Nguyên Thanh còn thông báo cho Triệu đại tướng quân trong thành chặt thêm mấy cái đầu của nhi tử của đám người huân quý trong số nhưng tù binh và gửi cho đại quân của nước Tây Vân. Một ngày đưa mấy cái đầu khiến cho thống lĩnh đại quân của nước Tây Vân, Thác Lễ đại tướng quân sụp đổ tinh thần, liên tục viết thư đưa đến nước Tây Vân. Cùng với những bức thư được gửi về là những cái đầu quen thuộc.