Rất nhanh đã tới Lý Phiên Viện, Ngô đại nhân hỏi: "Cố đại nhân, Lý tướng quân, sứ đoàn của nước Tây Vân ngày nào cũng phái người tới Lý Phiên Viện khóc lóc, chút nữa hai ngươi nhìn thấy cũng đừng nóng giận, quen rồi thì tốt."
Cố Thiệu đã biết từ lâu, gật nhẹ đầu: "Đa tạ Ngô đại nhân nhắc nhở."
Lý Nguyên Thanh nhíu mày, ánh mắt có chút phản đối: "Dưới chân là quốc thổ Đại Chu chúng ta, địa điểm cũng là nha môn Đại Chu, tại sao phải quen với bộ dạng khóc lóc om sòm vô lễ của đám người nước Tây Vân? Tiên lễ hậu binh, nói mà không nghe thì cứ bắt lại là được."
Ngô đại nhân sững sờ, sau đó cười ha ha: "Lý tướng quân nói đúng, trên đất Đại Chu ta, không thể bởi vì bọn chúng là người nước Tây Vân mà không cần tuân thủ luật pháp Đại Chu.”
Bây giờ ông ta đặc biệt mong chờ quá trình đàm phán với người nước Tây Vân đặc sắc của một văn một võ như Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh.
Đến Lý Phiên Viện, Lý Nguyên Thanh từ xa đã thấy người ở nước Tây Vân quỳ gối trước cửa.
Không những vô lễ mà còn rất vô lại.
Lưu Khuê kinh ngạc, hạ giọng thầm thì: "Tướng quân, ngài xem những người của nước Tây Vân Này xem, giống đám chó hoang trước cửa thôn chúng ta chưa, bộ dạng sao lại giống như không giành được phân thì sẽ không đi?"
Mặt mũi Ngô đại nhân tối sâm lại, quát lớn: "Nơi công vụ ai cho phép ồn ào, mau đuổi bọn chúng đi hết đi. Nếu như không chịu đi, cứ bắt lại."
Lời thô nhưng lý không thô.
Những câu chữ khen ngợi không ngừng tuôn ra.
Những người kia thấy Ngô đại nhân tới rồi thì càng khóc thê thảm hơn: "Đại Chu uy vũ, bệ hạ Đại Chu sáng suốt, Ngô đại nhân là quan tốt. Ngài nhân từ, chính trực..."
Ngô đại nhân lộ ra vẻ bối rối, cố nén không dám bật cười.
Những người này dùng âm điệu không giống với âm điệu của Đại Chu, nên nghe vô cùng kỳ lạ.
Nghe thế, Cố Thiệu sững sờ, nén cười, Lưu Khuê này giống như Lý Nguyên Thanh, đều là kẻ thô lỗ. Ông ấy đã tuyên bố trước mặt bệ hạ, thề sống thề c.h.ế.t thay đổi lệ cũ, tất nhiên sẽ không thể đồng ý bừa bãi.
"Đại nhân, chúng ta đến đây vì công vụ, bây giờ nước Tây Vân đã nhận tội, đầu hàng rồi. Mong Đại Chu mau chóng đồng ý. Mấy vạn binh sĩ nước Tây Vân chúng ta còn đang chờ quay về cố hương, gặp lại người nhà kia kìa." Một tên nhỏ con mặt đen trong đó vội vàng nói, trong lời nói còn lộ ra vẻ khiêm tốn nịnh bợ: "Đại Chu là thiên triêu thượng quốc, sẽ không so đo với một nước nhỏ man di như nước Tây Vân chúng ta đúng không? Xin hỏi Ngô đại nhân, khi nào Sùng đại nhân chịu nhận thư đầu hàng của nước Tây Vân?”
Ngô đại nhân nghĩ tới thượng thư đại nhân đã bị giam vào đại lao, cứ cho là không có tội thông địch bán nước, nhưng cái tội lơ là chức trách cũng chạy không thoát, tất nhiên sẽ không về được.
Những người nước Tây Vân đang không ngừng tán dương Ngô đại nhân nghe thế đều sững sờ, bình thường tuy những vị đại nhân này luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi nghe bọn họ nịnh nọt, nhưng họ biết rằng người Đại Chu xem trọng nhất hư danh, thích nghe nịnh bợ.
Ngô đại nhân hạ giọng: "Đối với nước Tây Vân nhiều lần thất tín xâm phạm biên cương, gây hại cho dân chúng Đại Chu, lần này bệ hạ có lệnh tuyệt đối không xem nhẹ tha thứ. Bây giờ đi về kêu người phụ trách đàm phán của sứ đoàn nước Tây Vân tới đây, bàn bạc việc giữa hai nước.”
Nam nhân đen gây nghe thế hơi sững người: "Còn nói gì nữa? Không phải cứ theo lệ cũ, nhận thư đầu hàng mà nước Tây Vân chúng ta trình lên, rồi hai nước ký kết hiệp ước, sau đó thả binh sĩ nước Tây Vân chúng ta sao?"
Thái độ của Ngô đại nhân vô cùng cứng rắn, nghĩ tới thái độ của bệ hạ, ông ấy lại càng cứng. Nếu không, kết cục của ông ấy sau này cũng sẽ giống như kết cục của thượng thư đại nhân.
Ngô đại nhân nghiêm giọng nói: "Ngươi cũng đã nói đó là trước kia, xưa khác nay khác. Đi nhanh đi, nếu như không đi, ta sai người bắt các ngươi ngay lập tức!"
Nam nhân đen gầy nghe thế, vội quỳ xuống đất một cái bịch: "Chẳng lẽ Đại Chu lại đối xử như thế với các chư hầu đã đầu hàng sao? Nếu thật thế thì cũng quá bất nhân rồi."
Lý Nguyên Thanh nháy mắt ra hiệu cho Lưu Khuê, nếu không phải bây giờ hắn đang là quan võ tứ phẩm, đánh người sẽ mất thân phận thì hắn đã sớm ra tay tát vài cái rồi.
Lưu Khuê nhận được lệnh của Lý Nguyên Thanh, bước tới tát thẳng vào mặt nam nhân đen gầy kia vài cái tát: "Bây giờ thị lang đại nhân thay thế cho thượng thư đại nhân, nhanh chóng quay vê kêu Tha Tán vương gia của nước Tây Vân các ngươi tới đây đi. Nếu không muốn đàm phán càng nhanh càng tốt thì cứ co đầu rút cổ vào trong trạm dịch đừng thò mặt ra nữa, vừa hay để các tướng sĩ nước Tây Vân các ngươi thay quân Tây Bắc bọn ta sửa đường, đốn củi."
Nam nhân đen gầy cùng với đám người nước Tây Vân nhìn như lưu manh bên cạnh bị đánh tới choáng váng.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám đánh nhau trước cửa Lý Phiên Viện, cùng lắm chỉ là cãi qua cãi lại mà thôi.
"Ngươi là ai? Khinh người quá đáng, vậy mà dám đánh bọn ta!" Nam nhân đen gây vội vàng hỏi, tay nắm chặt thành nắm đấm. Nếu như không phải vì muốn nhanh chóng ký thư đầu hàng, còn lâu hắn ta mới chịu ấm ức như thế.
Lưu Khuê lớn tiếng: "Đây là nha môn triêu đình, các ngươi kêu khóc ở đây còn ra thể thống gì? Tướng quân của chúng ta là ai? Đúng là mắt chó có cũng như không, thế mà không nhận ra được! Tất nhiên là là chấn uy tướng quân Lý Nguyên Thanh, người đã đánh cho nước Tây Vân cái ngươi đái ra quần, Lý tướng quân. Muốn đàm phán à, tới lẹ đi. Sắp năm mới rồi, cả năm chỉ được mỗi thời gian này là rảnh rỗi cũng bị các ngươi tới phá. Tướng quân của chúng ta nói rồi, muốn nói thì nói, muốn đánh thì đánh, nhất định chiều theo ý các ngươi."
Khó khăn lắm quân đội của nước Tây Vân mới có thể phát hiện ra quân của Lý Nguyên Thanh, dồn sức truy kích. Không ngờ lại lọt vào bẫy, không biết bao nhiêu vương gia quý tộc đều bị bắt gọn, người c.h.ế.t vô số, còn có mấy vạn lính tinh nhuệ cũng bị bắt làm tù binh.
Cái tên này như sấm đánh bên tai bọn họ, trong lòng rất sợ hãi. Trước kia, đa phân là Đại Chu sẽ giữ thành, ngăn cản sự tấn công của nước Tây Vân.
Thế nhưng Lý Nguyên Thanh này lại là kẻ khác loài, lần nào cũng có thể xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Chiến tranh năm nay, mười trận thắng hết mười.
Tuy nước Tây Vân không dám nói hiểu rõ cách dụng binh của Đại Chu như lòng bàn tay, nhưng cũng được xem là biết khá rõ.
Nhưng tên Lý Nguyên Thanh này thì không như thế, hắn như một kẻ không sợ chết, dẫn quân đánh thẳng vào địa phận nước Tây Vân. Mà lần nào cũng thành công, đến không ai hay, đi không ai biết.
"Lý Nguyên Thanh?" Nam nhân đen gây sau khi nghe Lưu Khuê giới thiệu xong thì trợn mắt há mồm.
Tù binh trước kia, chỉ cần thành thật ở trong trại thì một thời gian sau sẽ được thả về. Mặc dù ăn không đủ no nhưng cũng không bị c.h.ế.t đói.
Không thèm dùng thừng trói tù binh mà rút dây lưng quần của họ.
Tới nỗi những tù binh muốn bỏ trốn, một tay cầm lưng quần nên chạy không được nhanh, chẳng mấy mà bị bắt lại.
Dựa vào báo cáo của mật thám ở thành Tây Bắc thì Lý Nguyên Thanh của Đại Chu rất vô sỉ.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Trời thì vô cùng lạnh, nhưng phải đi đốn củi, vác gỗ.
Nếu như không phải Tây Bắc đang vào đông, không chừng còn bị kéo ra ngoài sửa đường đào sông.
Không cần biết là lính quèn hay là vương gia quý tộc, đều phải làm việc. Không làm không có cơm, còn không được ăn cơm của người khác.
Quốc chủ nghe được tin các vương gia quý tộc đều bị "ngược đãi" như thế, chịu không được nhắc nhở bọn họ mau chóng ký hiệp ước hoà bình, để đổi toàn bộ binh sĩ nước Tây Vân và.
"Tên ma đầu Lý Nguyên Thanh này." Nam nhân đen gầy vội lui lại hai bước, không dám tới gần.
Lý Nguyên Thanh không nhìn tên nam nhân đen gầy, nói với thị vệ xung quanh: "Làm nhục mệnh quan triêu đình Đại Chu, bất kể là ai đều phải nhận sự trừng phạt của luật pháp Đại Chu, bắt lại. Không phải lo, có gì Lý mỗ sẽ là người chịu trách nhiệm."
Đám thị vệ từ lâu đã muốn bắt hết mấy kẻ này lại, nhưng đại nhân phía trên lại nói không thể đánh sứ đoàn nước Tây Vân. Cho nên đám người này càng lúc càng quá đáng.
Bây giờ Lý tướng quân đã tới, hơn nữa còn hạ lệnh bắt người, còn chịu gánh trách nhiệm thì bọn họ sợ cái gì nữa?
Vài người đi tới bắt tên nam nhân đen gây kia lại.
Hắn ta còn muốn kêu gào nhưng Lưu Khuê đã tháo khớp hàm của hắn ta ra.
Lý Nguyên Thanh cao giọng nói: "Đây là dưới chân thiên tử Đại Chu, tất cả đều dựa theo quy tắc và pháp luật Đại Chu. Dù là ai cũng không thể nhân nhượng. Tất cả xốc lại tinh thân cho ta, để cho các nước chư hầu nhìn xem khí thế thực sự của Đại Chu."
Lý Nguyên Thanh khiêm tốn nói: "Đều là để tận trung với Đại Chu."
Mấy lão đại nhân kia suốt ngày nói nhân từ, nhưng khi nước Tây Vân xâm phạm biên cương, sát hại con dân Đại Chu có nhân từ bao giờ? Khi bọn chúng cướp đoạt của cải Đại Chu cũng chưa từng nương tay.
*Công vô bất khắc: trong câu "công vô bất khắc, chiến vô bất thắng" nghĩa là không gì không hạ được, trận nào cũng thắng.
Ông ấy cười nói: "Lý tướng quân không hổ danh là bất khả chiến bại, không gì không thể hạ."
Ngô đại nhân không ngờ, Lý Nguyên Thanh chỉ nói mấy câu đã khiến sĩ khí của thị vệ tăng lên.
*Thường thắng tướng quân: tướng quân chỉ có thắng.
"Uy chấn tướng quân uy vũ." Bọn thị vệ hô to, giống như muốn bày tỏ sự ấm ức trong lòng. Bấy giờ Thác Tán cũng cực kỳ nôn nóng, hắn ta trước nay luôn chỉ quanh quẩn trong kinh thành Đại Chu, thích làm việc thiện, kết bạn tứ phương, danh tiếng ở kinh thành khá tốt. Từ khi đại quân của nước Tây Vân bị đánh bại, cháu trai của hắn ta cũng trong đám tù binh thì bắt đầu hoạt động khắp nơi.
Những người ở nước Tây Vân thấy Tiểu Đầu bị bắt lại thì không dám cầu tình trước mặt Lý Nguyên Thanh nữa, dù sao người này vô cùng tàn nhẫn với người nước họ. Chỉ cân họ mở miệng, nhất định sẽ bị Lý Nguyên Thanh bắt lại.
Mấy người này xám xịt rời đi, chạy về trạm dịch báo cáo với Thác Tán đại nhân.
Cố Thiệu cúi đầu cười nhạt, cái tên Lý Nguyên Thanh cứng rắn này đóng vai tôi trung. Hắn đành đóng vai kẻ gian trá phụ trách đàm phán.
Cho dù triều thần nói có sách, mách có chứng, chiếu theo lệ trước, cũng không thể làm hoàng đế Đại Chu đồng ý, hắn ta thậm chí còn muốn thay đổi tiền lệ, bắt nước Tây Vân phải trả một cái giá đắt.
Hắn ta đặt ra một mục tiêu, tranh thủ giải quyết trước năm mới.
Nhưng lần này hoàng đế Đại Chu như thể uống nhầm thuốc, thế mà không đồng ý.
Sau khi sứ đoàn mang thư đầu hàng của Đại vương vào kinh, hắn ta bắt đầu lợi dụng các mối quan hệ để uy h.i.ế.p dụ dỗ quan lại của triều đình Đại Chu ở kinh thành, hy vọng có thể mau chóng ký kết thư đầu hàng. Hàng vạn binh sĩ tinh nhuệ của nước Tây Vân không chỉ được về nước mà còn nhận được một khoản ban thưởng từ Đại Chu.
Với tư cách là hoàng tộc của nước Tây Vân, Thác Tán từ khi còn nhỏ đã biết cách ứng đối với Đại Chu, trước kiêu căng sau cung kính, càng đánh trận với Đại Châu thì càng kiếm được nhiều tiền. Chính vì vậy mà trên dưới nước Tây Vân bị nuôi ra tính vọng động hiếu chiến
Nhưng hoàng đế mới của Đại Chu đã thay đổi, điều này khiến hắn ta cảm thấy bất an.
Thác Tán thấy bất an nên lập tức cử người đi điều tra.