Cố Thiệu gật đầu, vô cùng tán thành: "Đúng vậy, quả thật rất giống. Lần này, cũng phải khiến cho những đám cổ hủ kia mở rộng tâm mắt, không thể cứ giống như trước đây nữa.ˆ
Hắn ta đã sớm đoán trước được tương lai đường triều chắc chắn sẽ có gió tanh mưa máu, nhưng vì có thể cứu Đại Chu thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, báo đáp ân đức của bệ hạ, hắn ta thấy không chút sợ hãi.
Sau khi đã nghĩ thông suốt, Cố Thiệu buồn ngủ và kiệt sức, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả trong giấc mơ, Cố Thiệu cũng đang suy nghĩ về cách đối phó với những kẻ vô lại của Nước Tây Vân và các cuộc công kích của các nho sĩ quân thần, mơ thấy miệng của Lý Nguyên Thanh đang phun ra những đóa hoa sen, tranh cãi kịch liệt với đám nho sĩ.
Hơn nữa sau khi Lương công công trở vê cung điện, hắn ta ngay lập tức đến gặp Chu Bình Đế.
Chu Bình Đế đang phê duyệt tấu chương, nghe được sự thông báo của nội thị, nhanh chóng cho Lương Bảo đi vào.
Lương công công đi vào, kính cẩn quỳ trên mặt đất: "Tham kiến bệ hạ, nô tài đã hoàn thành sứ mệnh, Cố đại nhân và Lý tướng quân đã vào kinh rồi ạ."
Chu Bình Đế thở phào nhẹ nhõm: "Lương Bảo, ngươi mau đứng dậy đi. Ngươi đã sắp xếp nơi ở của Lý tướng quân xong chưa?"
Lúc này Chu Bình Đế còn không biết rằng, trước khi làm lúa hai vụ, Đức Thụy phu nhân chuẩn bị cải tiến cày sắt, để nó nâng cao hiệu quả canh tác hơn, hơn nữa tiết kiệm sức lao động. Ngay cả khi một gia đình không có trâu, thì chỉ cân có những người lao động khỏe mạnh kéo nó ở phía trước, một người đẩy cài sắt cải tiến ở phía sau, thì cũng có thể canh tác được.
Chu Bình Đế suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Như vậy thì cũng tốt, lúc Lý tướng quân mới đến kinh thành, căn cơ quá nông cạn, hơn nữa một năm nay của hắn, hắn dẫn theo binh lính của Đại Chu, tổng cộng mười lần xuất binh với nước Tây Vân, mười trận chiến tranh mười trận thắng lợi, tổng cộng có bốn mươi nghìn quân địch bị quét sạch, chín nghìn tù binh bị bắt. Trận thắng lần này đã khiến cho nước Tây Vân khiếp sợ, để cho Lý Nguyên Thanh sống ở bên ngoài quả thật không an toàn. Còn nữa, cử thêm người đi bảo vệ Lý Nguyên Thanh."
Lương công công trả lời: "Đức Thụy phu nhân rất ổn, thôn Cát Tường cùng trấn Cát Tường đã phát triển rất tốt, cũng có những người cùng quê đến tìm nơi nương tựa, đang bừng bừng sức sống. Đức Thụy phu nhân cũng cho biết sẽ thử nghiệm trồng lúa hai vụ trong năm mới, đồng thời sẽ trông thêm các loại cây trông mới. Nàng nói nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm việc, cố gắng đạt được kết quả càng sớm càng tốt, báo cáo tin vui với bệ hạ.”
"Đức Thụy phu nhân ổn không?" Chu Bình Đế hỏi, bởi vì Liễu Phán Nhi cống nạp lên hai vụ mùa thu hoạch cao, cuối cùng ngôi vị hoàng đế của hắn ta cũng được bảo đảm, rốt cuộc không ai dám nói ngôi vị của hắn ta không chính đáng cả.
"Vâng, bệ hạ." Lương công công trả lời.
"Được! Trong lòng trẫm rất nhẹ nhõm." Chu Bình Đế cười lớn nói, mong chờ lúa hai vụ ở năm sau.
Lương công công đứng dậy, cung kính trả lời: "Bẩm bệ hạ, Lý tướng quân cảm thấy rằng có quá nhiều tai vách mạch dừng ở trong dịch trạm Quan Thự nên không ở trong dịch trạm, mà chọn sống trong nhà của Cố đại nhân ạ”"
Chu Bình Đế lại lấy ra mật báo mà đại tướng quân đã gửi đến, đọc từ đầu đến cuối, cẩn thận đọc từng chữ.
Chu Bình Đế gật đầu nhẹ: "Lương Bảo, chuyến này ngươi đi cũng khổ cực rồi, ngươi vê nghỉ ngơi trước đi."
"Cảm ơn bệ hạ." Lương Bảo cảm tạ, xem như nhiệm vụ lần này đã được hoàn thành.
"Trời giúp đỡ Đại Chu ạ." Lương công công rất biết nịnh nọt đúng lúc, không có nhiều lời hay, nhưng nó rất có tác dụng.
Đừng nói là có thể hoàn thành được mục tiêu trên, cho dù là có hoàn thành được một nửa thôi, Hoàng Đế Đại Chu cũng sẽ ban thưởng cho Lý Nguyên Thanh một công lao to lớn.
Trước đây một đoạn thời gian Triệu đại tướng quân đã cầu xin công lao cho các tướng sĩ dưới trướng của mình, Lý Nguyên Thanh được thăng hai bậc, hiện tại đã trở thành võ quan tứ phẩm, đã tiến một bước lớn, tiền đồ ở tương lai rộng mở.
Ngày hôm sau Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh vừa ăn sáng xong, thì có một người nội thị đến nhà họ Triệu để đọc thánh chỉ.
Lý Thanh Nguyên trở thành Chấn Uy tướng quân tứ phẩm, quan phục được đặc biệt gửi đến, sau đó vào cung.
Buổi sáng Cố Thiệu đang ở trước mặt của Lý Nguyên Thanh khoe khoang trong bộ trang phục tứ phẩm, chợt cảm thấy không có gì thú vị, người Lý Nguyên Thanh này cũng lên chức. Nếu hắn ta lại khoe khoang, thì hắn ta quá nông cạn.
Sau khi Lý Nguyên Thanh thay quần áo, thì đi theo Cố Thiệu cưỡi ngựa đi vào cung.
Cố Thiệu quay đầu lại, nhìn Lý Nguyên Thanh: "Lý tướng quân, phép tắc ở trong cung rất nghiêm khắc, ngươi là người mới vào cung, không hiểu phép tắc, thì ngươi cứ đi theo sau lưng Cố mỗ. Cố mỗ làm cái gì, thì Lý tướng quân cứ làm theo như vậy!"
Lý Nguyên Thanh khẽ cười, chắp tay cảm ơn: "Cảm ơn Cố đại nhân."
Cố Thiệu không muốn thừa nhận lòng tốt của chính mình, cãi cùn bác bỏ: "Không cần cảm ơn, đều là vì trung thành với Đại Chu cả."
Cố Thiệu cùng với Lý Nguyên Thanh đi theo sau lưng Lương công công, tiến vào bên trong.
Mặc dù bị Cố Thiệu áp đảo một đầu, nhưng Lý Nguyên Thanh cũng hiểu rõ căn nguyên của mình, hắn thật sự không biết các phép tắc và các lễ nghi liên quan, cần phải học hỏi nhiều hơn, điều đó rất cần thiết.
Chu Bình Đế nghe được thông báo: "Truyền Cố ái khanh, Lý ái khanh!"
Hôm nay là ngày hưu mộc, hoàng đế và các đại thân không cần phải thượng triều, vì vậy Chu Bình Đế mới có thể gặp Lý Thanh Nguyên và Cố Thiệu vào buổi sáng.
Dưới sự dẫn dắt của nội thị, hắn đi đến ngự thư phòng.
"Vâng, bệ hạ." Lương công công trả lời, chính bản thân hắn ta ra nghênh đón.
Vừa nói xong, Cố Thiệu tiến lên phía trước, Lý Nguyên Thanh đi theo sau lưng Cố Thiệu. "Cảm tạ bệ hạ." Cố Thiệu cảm tạ, sau đó đứng dậy.
"Hai vị ái khanh miễn lễ." Hoàng Đế Đại Chu muốn nhanh chóng giải quyết chuyện đàm phán này, hắn ta không muốn vì chuyện này mà phải tranh cãi ở trên triều đình, và hắn ta cũng không muốn giống như trước kia, dựa theo thông lệ cũ, ký kết hiệp ước cùng nước Tây Vân.
Hiệp ước trên giấy đó, chẳng có chút tác dụng gì, thân là Hoàng Đế giàu có khắp thiên hạ của Đại Chu, cũng chẳng muốn hoang phí chút bút mực đó.
Học theo động tác của Cố Thiệu, Lý Nguyên Thanh hành lễ với Hoàng Đế Đại Chu.
Khi Lý Nguyên Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoàng Đế Đại Chu, thì Chu Bình Đế cũng đang nhìn về Lý Nguyên Thanh.
Tuy hắn ta không khôi ngô tuấn tú, nhưng dáng vẻ cũng uy nghiêm, điều hiếm thấy nhất của hắn ta là cơ thể khỏe mạnh, ánh mắt kiên định. Chỉ cần không có điều gì ngoài ý muốn, thì ba mươi năm sau, hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện thay đổi Hoàng Đế.
Trong một môi trường tương đối ổn định, phát minh sáng tạo, phát triển nông nghiệp, thì nó có thể được thực hiện nhanh hơn, và những người dân có thể tạo ra được nhiều giá trị và của cải hơn.
Lý Nguyên Thanh cũng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vị Hoàng Đế cách đó không xa.
Dáng người cao lớn, dung mạo anh tuấn, ánh mắt kiên định, những bước chân vững vàng, không hổ danh là trụ cột của Đại Chu.
"Ban ghế ngồi." Hoàng Đế Đại Chu đối với hai vị năng thần võ tướng vào sinh ra tử vì hắn ta này, vô cùng coi trọng, cả hai đều còn rất trẻ, biết suy nghĩ, có tác phong làm việc, không giống như những vị lão đại thân cố chấp ở trong triều.
Hai người nội thị bưng hai chiếc ghế đầu vào, đặt cách Chu Bình Đế không xa.
Muốn phục hưng thì phải cần cải cách, phải cân có năng thần võ tướng.
Sau khi ngồi ổn ở trên ghế Hoàng Đế, Chu Bình Đế nghĩ đến việc thực hiện phục hưng Đại Chu.
Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh ngồi xuống, lưng thẳng băng.
Chu Bình Đế cười: "Thôi thì không cần nói những lời khách sáo, nói thẳng vào vấn đề chính luôn. Lý ái khanh, những đề xuất của ngươi và đại tướng quân, trẫm cảm thấy rất tốt. Số dĩ nước Tây Vân cùng với các nước ở xung quanh dám nhiều lân xâm phạm biên giới, là bởi vì cái giá cho lân vi phạm của bọn họ là rất thấp, cho nên bọn họ mới nhiều lần xé bỏ hiệp ước. Chỉ cần để bọn họ phải trả một cái giá thật đắt, thì bọn họ mới không dám dễ dàng xé bỏ hiệp ước hòa bình đã ký."
"Trong triều cũng có người lên tiếng về chuyện này, nhưng các vị văn thần lại dùng các thông lệ của triều đại trước và nay, làm tổn hại đến sự uy nghiêm của Đại Chu, nghiêm khắc từ chối. Hai ngày trước có hai vị lão đại thần, trẫm chỉ mới nói có vài câu thôi, mà ông ta đã muốn đập đầu vào cột, dùng cái c.h.ế.t để nói rõ lên ý chí của mình. Cũng không thể không nói là những vị lão đại thần này không có trung thành, nhưng mà làm như vậy, là thật sự đã cản trở đến sự phát triển của Đại Chu. Lý ái khanh, ngươi cùng Cố ái khanh đều là những người năng thần võ tướng mà trẫm tin tưởng, các ngươi hãy bày tỏ quan điểm của mình, trẫm sẽ không truy cứu đúng sai, tìm cách hiệu quả nhất để thuyết phục các vị đại thần có ý kiến phản đối ở trong triều."
Khi Lý Nguyên Thanh thấy câu hỏi của Hoàng Đế, hắn lập tức đứng dậy: "Bệ Hạ, vi thân đọc sách viết chữ, đều là ghé vào bức tường ở trong trường tư thục để học trộm. Trong triều đình, nói chuyện chi hồ giả dã, thi từ ca phú, nói có sách mách có chứng, vi thân căn bản không phải là những đối thủ của mấy vị lão đại nhân đọc đủ thứ kinh thi và kinh thư kia. Phỏng chừng vi thân còn chưa có mở miệng, thì vi thân đã bị những vị đại thần kia phun đầy nước bọt vào đầu rồi. Đã như thế, vi thân cảm thấy không thể dùng điểm yếu của mình, để tất công điểm mạnh của đối phương. Vi thân cảm thấy nên dùng điểm mạnh của mình, để tấn công điểm yếu của đối phương."
Chu Bình Đế mỉm cười: "Lý ái khanh không hổ danh là người thông thạo binh pháp, vậy ngươi hãy nói cho trẫm biết là ngươi dùng điểm mạnh của mình để tấn công điểm yếu của đối thủ như thế nào?"
Lý Nguyên Thanh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ngữ khí càng thêm cung kính: "Những lão đại thần này tin vào lễ nghi nhân nghĩa đạo đức cũng không có gì sai cả, nhưng mà dùng sai đối tượng rồi. Nếu mà dùng nó với địch thì hiệu quả sẽ không tốt, bởi vì địch sẽ chỉ nhận biết những thanh gươm ở trong tay chúng ta mà thôi, cũng chỉ sợ những thanh kiếm ở trong tay của Đại Chu. Các lão đại nhân sống theo cảm tính, theo đuổi những danh vọng hão huyền, còn cao hơn sự hiểu biết với thực tế. Vì vậy, vi thân muốn lợi dụng các tư liệu thực tế, để cho các vị lão đại nhân này nhận ra những biện pháp ở trước đây, cho dù nó có hữu ích nhưng chúng chỉ là nhất thời mà thôi, không thể đánh đổi bằng sự thăng trâm của các nước láng giềng."
"Tư liệu thực tế?" Chu Bình Đế càng tò mò hơn, mặc dù Lý Nguyên Thanh nói bằng tiếng địa phương nhưng nghe cũng rất dễ hiểu, hơn nữa cũng rất thú vị. Đặc biệt là những nước nhỏ xung quanh kia không sợ nhân nghĩa đạo đức của Đại Chu, mà sợ những thanh kiếm nằm trong tay của Đại Chu.
Tất nhiên Lý Nguyên Thanh sẽ không quên vị Cố đại nhân “đối tác tốt" của mình, nhanh chóng cúi đầu trả lời: "Bẩm bệ hạ, những dữ liệu này bao gồm ba trăm năm kể từ khi thành lập nước Tây Vân, tất cả các cuộc phát động chiến tranh đối với triều đại hiện tại Đại Chu và triều đại trước Đại Tề, đạt được những lợi ích và sự tiêu hao.