Liễu Phán Nhi mở phong bì, lấy bức thư từ bên trong ra rồi cẩn thận đọc nó.
Đọc xong, hốc mắt Liễu Phán Nhi hơi nóng, Lý Nguyên Thanh chung quy không yên tâm nàng nên bảo Hoắc Thành Đạt đi tìm thuộc hạ trung thành cũ, để họ đến trấn Cát Tường.
Có những người này trấn thủ ở trấn Cát Tường, chỉ cần là ở đây không ai dám bắt nạt nàng, cũng đề phòng có người giở trò xấu.
Lúc trước Liễu Bàn Nhi còn tính đợi trước khi Lý Nguyên Thanh đi Tây Bắc mới nói chuyện này, không ngờ đột nhiên bị bệ hạ triệu kiến, nàng cũng không muốn vì chút chuyện như vậy mà quấy rầy Lý Nguyên Thanh, khiến hắn lo lắng.
Nhưng Lý Nguyên Thanh đã thu xếp chu toàn mọi bề.
Tài năng của mỗi người đều được viết trên đó, dù vài người trong số họ có khuyết tật ngoài cơ thể nhưng năng lực cá nhân không tệ, còn hung hãn không sợ chết.
Ở cổ đại, Liễu Phán Nhi biết, nàng và Lý Nguyên Thanh muốn an cư lập nghiệp, muốn đi được xa hơn, cũng muốn phát triển thế lực của mình thì không thể được chăng hay chớ.
Sau khi đọc xong, Liễu Phán Nhi cẩn thận gấp lại, nhét vào lồng ngực.
Lý chưởng quỹ thấy thế, vội vàng giới thiệu Liễu Phán Nhi: "Vân chưởng quỹ, đây là Đức Thụy phu nhân do bệ hạ thân phong; phu nhân, đây là Vân chưởng quỹ của cửa hàng lò nung Vân gia. Ngài tới đây mua đồ sứ à?"
Chai lọ được đặt làm riêng ước tính sẽ ra lò trong năm sau, dùng để tặng lễ chỉ có thể mua ở đây.
Lý chưởng quỹ đang chuẩn bị rời đi, thấy Liễu Phán Nhi thì lập tức khom người hành lễ: "Phu nhân, không cần cảm ơn, đây là việc nên làm. Lý tướng quân có chuyện giao cho ta làm, đó là tin tưởng ta, là vinh hạnh của Lý mỗ."
Liễu Phán Nhi tiến lên"Lý chưởng quỹ, đa tạ ngươi nhờ Lý Hằng đưa thư cho ta, đa tạ.
Không hổ danh là cửa hàng gốm sứ lớn nhất huyên thành, tình cờ gặp Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị Lâu ngay cửa.
Vân chưởng quỹ đang tính tiễn Lý chưởng quỹ ra về, thấy Lý chưởng quỹ cung kính với Liễu Phán Nhi như thế thì cũng tiến lên hỏi: "Lý lão huynh, vị này là?"
Đến huyện thành rồi, nàng lại tới cửa hàng gốm sứ. Cửa hàng này có lò nung, không chỉ mua bán mà còn nhận đặt hàng theo yêu cầu.
Vân chưởng quỹ vừa nghe Lý chưởng quỹ nói như vậy, sao còn dám đòi giá cao?
Liễu Phán Nhi thấy Vân chưởng quỹ khách sáo như vậy, cười ha hả trả lời: "Vân chưởng quỹ quá khen, đều nhờ bệ hạ ưu ái. Lý chưởng quỹ, hôm nay ta đúng là muốn mua vài chai lọ đựng đồ. Nghe Lý Hằng nói, ngài bê bộn nhiều việc, ta không lãng phí thời gian của ngài nữa, bây giờ ta đi bàn chuyện làm ăn với Vân chưởng quỹ đây."
Lý chưởng quỹ vừa đến bàn về đồ sứ đặt làm riêng cho Mỹ Vị Lâu, lát nữa còn hẹn với người khác bàn chuyện làm ăn khác, đúng thật không có thời gian bàn bạc chuyện kinh doanh với Liễu Phán Nhi: "Hôm nay bận rộn, hôm khác ta chiêu đãi phu nhân đàng hoàng. Vân huynh, phu nhân tới mua đồ, ngươi phải cho một cái giá phải chăng. Nếu để Lý mỗ biết ngươi rao giá trên trời, tương lai Mỹ Vị Lâu sẽ không hợp tác với ngươi nữa."
Vân chưởng quỹ nghe nói như thế, lập tức khom người hành lễ: "Tại hạ hành lễ với Đức Thụy phu nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ là không có duyên được gặp. Hôm nay nhìn thấy, phu nhân khí độ bất phàm, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng như bệ hạ đã nói không hề thua kém đấng mày râu."
Sau khi Lý chưởng quỹ rời đi, Liễu Phán Nhi dẫn Báo Tử đi theo Vân chưởng quỹ.
"Lý huynh yên tâm, Vân mỗ hiểu, tuyệt đối sẽ cho một cái giá hợp lý." Vân chưởng quỹ cam đoan, thái độ chân thành.
Lý chưởng quỹ gật đầu: "Vậy thì tốt, ngươi bàn chuyện làm ăn đi, ta cáo từ trước."
Nể mặt Lý chưởng quỹ và Cố gia, Vân chưởng quỹ chỉ cầu không lỗ vốn, không kiếm bạc của Liễu Phán Nhi.
Vân chưởng quỹ cung kính hỏi: "Phu nhân, vừa rồi nghe nói ngài muốn mua vài bình lọ đựng đồ, bên kia có hai kệ hàng, ta dẫn ngài đi chọn."
"Làm phiền Vân chưởng quỹ." Liễu Phán Nhi đi theo Vân chưởng quỹ tới hai cái kệ hàng.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy có trà cụ, bình hoa, và nhiều loại đồ sứ.
Liễu Phán Nhi thực sự được mở mang tâm mắt, thậm chí còn bắt gặp một chiếc gối bằng sứ có hình con hổ nhỏ, rất đáng yêu.
Đến trước kệ hàng, Liễu Phán Nhi hoa cả mắt, chai lớn chai nhỏ, bình lớn bình nhỏ, hình tròn hình vuông, kiểu dáng đa dạng, bên trên còn có màu sắc và hoa cỏ.
"Cửa hàng Vân gia không hổ là cửa hàng đồ sứ lớn nhất huyện thành." Liễu Phán Nhi khen ngợi, mẫu mã sản phẩm không chê vào đâu được.
Vân chưởng quỹ đắc ý: "Đa tạ phu nhân khen ngợi. Không phải Vân mỗ khoe khoang, cửa hàng Vân gia không chỉ là nơi có lượng đồ sứ bán ra nhiêu nhất mà còn có xưởng lò nung lớn nhất, sản phẩm nung ra cũng là tốt nhất. Cùng một mức giá, đồ sứ mà Vân gia chúng ta nung ra luôn có chất lượng tốt nhất; cùng chất lượng, giá mà chúng ta đưa ra là giá cả phải chăng nhất."
Vân chưởng quỹ này đúng là có tài ăn nói, chẳng trách làm được chưởng quỹ nơi này.
Liễu Phán Nhi cười cười, tiếp tục chọn lựa.
Vân chưởng quỹ nhìn thử, phía trên có một đóa hoa lan và hai chữ "khuynh nhan, bình màu trắng. Còn lại là bình nhỏ có bụng tròn, thon thon. Bên trên không có hoa, chỉ có hai chữ "thanh nhan”, thân bình cũng là màu trắng.
Chọn xong, Liễu Phán Nhi gật đầu: "Vậy là đủ rồi."
Đúng như Vân chưởng quỹ đã nói, cùng một mức giá, đồ sứ chỗ hắn có chất lượng tốt nhất; cùng chất lượng, giá nhà hắn đưa ra là giá cả phải chăng nhất. Chẳng trách chuyện kinh doanh càng lúc càng lớn.
Một chiếc lọ nhỏ màu trắng có giá mười văn tiền, một cái bình hình trụ dài, miệng nhỏ có giá mười lăm văn mỗi chiếc. Liễu Phán Nhi nghe được cái giá này, thấy khá phải chăng, so với giá cả nàng hỏi thăm thì rẻ hơn không ít. Suy cho cùng, có người quen là Lý chưởng quỹ, Vân chưởng quỹ ra giá rất vừa phải.
Vân chưởng quỹ đưa Liễu Phán Nhi và Báo Tử tới quầy, bắt đầu thanh toán.
Liễu Phán Nhi trả tiền, sau đó lấy bản vẽ ra: "Vân chưởng quỹ, ngươi xem bản vẽ ta thiết kế, có thể làm ra chất lượng tương tự hai loại chai lọ ta vừa mua không?" Tiểu nhị cầm một cái rổ tới, Liễu Phán Nhi chọn năm mươi cái lọ nhỏ bụng tròn màu trắng to bằng nửa lòng bàn tay, có nắp đậy đẹp mắt, lại chọn hai mươi cái bình màu lam hình trụ có nút bân.
"Được!" Liễu Phán Nhi gật đầu, dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, cùng vào nhã gian bên trong bàn chuyện làm ăn.
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười khẽ: "Vậy được, sau này ta định mở cửa hàng son phấn, cần rất nhiều chai lọ. Bây giờ ta muốn đặt hàng, khi nào thì nung ra hàng mẫu?”
Vân chưởng quỹ vui vẻ đồng ý: "Được, phu nhân, mời ngài vào trong chờ một lát, Vân mỗ đi chuẩn bị hợp đồng làm đồ sứ theo yêu cầu."
Vân chưởng quỹ gật đầu: "Làm được, không khó."
Vân chưởng quỹ cười: "Đồ sứ bán cho phu nhân hôm nay có giá thấp nhất trong đơn vị bán lẻ. Hàng mới, giá cả cũng tương tự, điểm khác biệt nằm ở số lượng. Nếu dưới 200 cái sẽ dựa trên giá bán lẻ thấp nhất hiện nay, trên 200 dưới 500 thì mỗi cái giảm nửa văn tiền; trên 500 dưới 900 thì chín văn một cái. Mấy lọ hình trụ có cổ nhỏ khác cũng được phân cấp tương tự, lần lượt giảm nửa văn tiền."
Liễu Phán Nhi khá ngạc nhiên, nàng không ngờ Vân chưởng quỹ lại quyết đoán như thế. Nhưng hàng mẫu cũng chỉ là chuyện mấy trăm văn. Vân gia làm ăn lớn như vậy, không quá coi trọng món lợi nhỏ, mối làm ăn sau này càng suôn sẻ.
Liễu Phán Nhi gật đầu cười khẽ/Đa tạ Vân chưởng quỹ. Vậy tiếp theo, chúng ta bàn giá cả."
Dương chưởng quỹ cầm khế ước đi vào: "Đức Thụy phu nhân có thể tới Vân gia chúng ta đặt làm đồ sứ, cũng là sự công nhận đối với Vân gia chúng ta. Bởi vậy, Vân mỗ quyết định sẽ không thu phí mười bộ hàng mẫu đặt làm lần này của ngài, mười lăm ngày sau, có thể đến lấy hàng mẫu. Mùng sáu tết, Vân mỗ đích thân mang hàng mẫu đưa đến tận nhà Đức Thụy phu nhân, được không?"