Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 274: Thôn Dân Trổ Tài




Cố Thiệu biết mình không nên nhận nhưng tay đã duỗi ra cầm lấy rồi: "Đa tạ!"

Thấy Cố Thiệu quấn khăn quàng cổ, Lương công công thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ chuyến đi này khiến Cố Thiệu tài hoa hơn người bị cảm lạnh đổ bệnh. Cho dù đến kinh thành, cũng không thể làm việc, trì hoãn đại sự của bệ hạ thì không hay.

Suốt dọc đường, ngày cũng như đêm, chỉ được nghỉ ngơi đôi lúc, có khi nửa đêm phải tìm một hang động nhóm lửa sưởi ấm, chắp vá qua đêm. Nhờ có mỡ dê cay mà Lý Nguyên Thanh mang theo, nó trở thành sự tồn tại ấm áp, cay nồng nhất trong mùa đông.

Hành trình gian khổ đã làm những người đồng hành dần quen với việc nương tựa vào nhau.

Cho dù Cố Thiệu có thành kiến với Lý Nguyên Thanh, nhưng cũng không thể không bội phục mưu lược hơn người trong chiến sự của hắn. Nể tình Liễu Phán Nhi, Cố Thiệu kể cho Lý Nguyên Thanh nghe thế cục nơi kinh thành và những điều cần chú ý.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lý Nguyên Thanh không lợi dụng Cố Thiệu mà kể cho hắn ta nghe tình hình bên Tây Bắc, cũng như những tin tức liên quan đến Tây Vân quốc mình đã tìm hiểu được.

Lương công công cứ cười ha hả, giống như cục bột. Cố Thiệu nói, hắn ta thích nghe. Lý Nguyên Thanh nói, hắn ta cũng thích nghe.

Lương công công vào cung từ nhỏ nên lâu lâu xuất cung đọc chiếu chỉ của hoàng thượng mới có thể tranh thủ ra ngoài một chuyến.

Nếu bị trùng thì cả hai có thể tụ lại mở chung một gian hàng.

Dựa theo miêu tả của Lý Nguyên Thanh, hắn ta tưởng tượng ra một sa mạc bùng khói trắng, chiều tàn rơi sông giăng, tưởng tượng các tướng sĩ không sợ hiểm nguy trùng trùng với tinh thần Lâu Lan chưa dẹp quyết chưa vê...

Liễu Phán Nhi và Lưu thị chuyển bàn đến cửa, bên trên đặt bút mực và nghiên mực, bắt đầu đăng ký các công việc buôn bán nhỏ mà mỗi gia đình muốn làm, tính mở sạp dì.

Trước cửa nhà Liễu Phán Nhi đã tụ tập rất nhiều người, có người tự mang băng ghế nhỏ.

Trấn Cát Tường, thôn Cát Tường.

Có người biết nặn mặt người và làm mặt nạ, có người biết làm kẹo hồ lô, có người biết làm bánh ít nhân đậu, có người làm văn thắn...

Để tìm hiểu về thế giới bên ngoài, hâu như hắn ta phải thông qua lời kể của người khác. Nhất là chiến trường Tây Bắc cách kinh thành quá xa, đời này không tới đó được.

"Thôn trưởng, hội chùa lân này chúng ta ít người thì thôi, nhưng nếu nhiều người thì sẽ có kẻ xấu trà trộn vào. Thế nên trị an trong trấn rất quan trọng." Liễu Phán Nhi dặn dò: "Còn xin thôn trưởng Lý tập hợp thanh niên trai tráng trong thôn lại, duy trì trật tự, tránh để người xấu làm loạn, đồng thời cũng phòng ngừa bọn buôn người ẩn nấp trong đám đông."

Mọi người giải tán vê nhà để chuẩn bị cho lễ đón xuân ngày 22 và 26 tháng Chạp âm lịch. Kiếm được tiền thì tốt, không kiếm được thì cứ tham gia cho vui.

Liễu Phán Nhi giữ thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa lại, Lý Đại Tráng cũng không đi, còn hỏi Liễu Phán Nhi còn chuyện gì không, hắn ta có thể đi làm.

Thôn trưởng Lý xếp sáu người, chia thành ba tổ, lần lượt đi xung quanh, thậm chí xa hơn để tuyên truyền cho lễ hội mùa xuân ở trấn Cát Tường.

Lý Đại Tráng cười thật thà: "Mẹ ta nói, sau này phải nghe lời vợ, càng phải nghe lời chị dâu."

Lý Đại Tráng vừa nghe mình được giao cho chuyện quan trọng như vậy thì vội vàng vỗ ngực: "Thôn trưởng, Đức Thụy phu nhân, ta sẽ cố gắng hết sức. Nếu ai dám gây rối trong trấn chúng ta, ta đánh gãy chân hắn."

Liễu Phán Nhi mím môi cười: "Đại Tráng, đừng gọi phu nhân, khách sáo quá. Gọi chị dâu, làm việc chăm chỉ, không bạc đãi ngươi đâu."

Nghe vậy, Lý trưởng thôn vỗ đùi một cái: "Nhà Nguyên Thanh, các ngươi nói đúng, đây mới là chuyện quan trọng nhất, trộm vặt và buôn người hễ thấy chỗ nào đông người là chui tọt vào chỗ đó. Ta sẽ đi tập hợp mọi người, Đại Tráng cẩn thận, lúc đó cho ngươi sắp xếp."

Chu Thúy Hoa võ vỗ cánh tay Lý Đại Tráng, cười ha ha nói: "Ngươi nghe lời mẹ ngươi càng không sai. Ha ha...

Vì ngày hội đón xuân của trấn Cát Tường, cả thôn Cát Tường bắt đầu bận rộn, đến trẻ con cũng cực kỳ hưng phấn. Họp chợ bình thường do cách nhà khá xa nên toàn là người lớn đi, trẻ con vốn không có cơ hội được đi cùng.

Nhưng bây giờ lễ hội mùa xuân diễn ra ngay trước cửa nhà, chúng tham gia được.

Liễu Phán Nhi dắt ngựa, chuẩn bị đi đến lò gạch trên huyện thành, tính mua và đặt làm mấy cái bình hoặc chai lọ đẹp đẹp.

Lưu thị ngăn cản: "Liễu muội muội, trời lạnh, muội đừng cưỡi ngựa. Trong nhà có xe ngựa, dù đi đâu cũng nên ngồi xe ngựa."

"Nhưng cưỡi ngựa sẽ tới huyện thành nhanh hơn." Liễu Phán Nhi vẫn khăng khăng, nàng không sợ lạnh.

Lưu thị duỗi tay nhéo cánh Liễu Phán Nhi một cái, trông thì dùng lực rất mạnh nhưng nhẹ lắm, không đau.

"Sao muội không thèm để tâm gì hết, muội không sợ cưỡi ngựa vận động mạnh làm ảnh hưởng đứa bé trong bụng à?"

Lý Đại Bảo nghe vậy thì ủ rũ cụp đuôi: "Thôi được, con đi làm bài tập."

Lưu thị không cho là đúng, nhìn bụng Liễu Phán Nhi: "Nam nữ cùng phòng rồi sẽ có em bé, chuyện này có gì mà ngạc nhiên. Muội đừng qua loa như vậy, dù sao không được cưỡi ngựa."

Lý Đại Bảo vừa nghe nói mẫu thân muốn đi ra ngoài: "Nương, ngôi xe ngựa đi, ta đi cùng với người."

"Kỳ an toàn gì? Ta không hiểu, nhưng ta biết nam nữ cùng phòng sẽ mang thai." Lưu thị xua tay: "Bây giờ Nguyên Thanh đến kinh thành, không ai quản thúc muội, ta không thể mặc kệ. Hoặc là ngồi xe ngựa, hoặc là muội đừng ra ngoài."

Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ: "Mấy ngày gần đây ta đều đang trong kỳ an toàn."

Liễu Phán Nhi quay đầu nhe răng: "Con làm xong bài tập chưa? Con phải bày sạp, chuẩn bị công cụ xong hết chưa?”

"Hả?”" Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt, nghẹn họng trân trối: "Đứa bé? Đứa bé ở đâu ra?"

Bởi vậy, hôm nay Báo Tử là phu xe, đánh xe đưa Liễu Phán Nhi lên huyện thành. Thấy Lưu thị khăng khăng một mực, Liễu Phán Nhi đành phải đồng ý: "Được, ngồi xe ngựa.

Trong nhà không có phu xe, nhưng Nhị Cẩu Tử và Báo Tử đều biết đánh xe ngựa.

Còn hai mươi chữ to chưa kịp viết nữal

Báo Tứ đang đánh xe thì chợt thấy có người cưỡi ngựa ởi tới, nhìn kỹ thì nhận ra đó là Lý Hằng, con trai của Lý chưởng quỹ Mỹ Vị Lâu.

Tốc độ đánh xe của Báo Tử không nhanh lắm, Liễu Phán Nhi ngồi trong xe nghĩ đến Lý Nguyên Thanh.

Không biết bây giờ Lý Nguyên Thanh ở đâu? Không biết chuyến tới kinh thành này có suôn sẻ không nhỉ?

Liễu Phán Nhi ngồi trên xe ngựa, bên trong lót đệm dày do Lưu thị làm, dù hơi xóc nảy, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

"Lý đại ca, ngươi định đi đâu đấy?" Mắt Báo Tử rất tinh, từ xa đã thấy hắn ta, không khỏi hô lên.

Báo Tử tiếp tục đánh xe ngựa, mặc dù rất tò mò nội dung thư của Lý tướng quân, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Liễu Phán Nhi cảm tạ: "Đa tạ, hôm nay ta cũng có việc nên không thể khoản đãi ngươi. Chờ sau này có thời gian, nhất định sẽ tới hậu tạ."

Lý Hằng cười cười, lấy một phong thư trong n.g.ự.c ra đưa cho Liễu Phán Nhi: "Không phiền, nếu đã gửi thẳng cho ngài rồi thì tiểu nhân không đến thôn Cát Tường nữa, về huyện thành trước.

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài: "Lý Hằng, đưa thư cho ta đi, làm phiên ngươi phải đi một chuyến."

"Đức Thụy phu nhân khách sáo quá." Lý Hằng lễ phép chắp tay chào rồi cáo từ cưỡi ngựa rời đi.

Sắp lướt qua nhau thì Lý Hằng đột nhiên nghe thấy tiếng Báo Tử, vội dừng ngựa lại, thấy là y thật thì cười nói: "Trùng hợp quá, ta đang tính tới thôn Cát Tường! Hôm qua Lý tướng quân có để lại một bức thư cho cha ta, bảo cha giao lại cho Đức Thụy phu nhân. Nhưng cha ta hôm nay bề bộn nhiều việc, không thể đích thân đến thôn Cát Tường, lo Lý tướng quân có việc gấp nên bảo ta cưỡi ngựa đưa thư."