Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 273: Thưởng Thức Lẫn Nhau, Quan Hệ Dần Hòa Hợp




Cố Thiệu nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đang chỉnh lại khăn quàng cổ và mũ, hình dạng trông khá kỳ cục, tự nhiên thấy chướng mắt.

"Không cần, tại hạ có thể chịu được!" Cố đại nhân lúc nào cũng để ý tới hình tượng của mình, không muốn bọc lại như một kẻ ngốc giống Lý Nguyên Thanh.

Nếu như đi một mình, có lẽ Cố Thiệu cũng sẽ không cố chấp để ý tới vậy.

Nhưng đi cùng Lý Nguyên Thanh, Cố Thiệu lại rất chú ý tới hình tượng của mình.

Đã như vậy, Lương công công cũng không khuyên bảo nữa.

Sau khi lên ngựa, Cố Thiệu đội mũ nan trên đầu, mặc dù có màn vải che màu đen xung quanh chắn gió, nhưng cưỡi ngựa phi nhanh, hiệu quả chắn gió rất tệ.

Lý Nguyên Thanh kiên nhẫn quan sát Cố Thiệu thật kỹ càng, cũng hiểu rõ Cố Thiệu hơn một chút.

Người này rất quan tâm đến hình ảnh của mình, cho dù là ngoại hình, hành vi hay nhân phẩm.

Lương công công vốn đã gần rét đến đông cứng, giờ đội thêm mũ, quấn khăn, đeo găng tay, trạng thái cũng tốt hơn kha khá. Ít nhất cũng không bị lạnh đến hàm răng va vào nhau, run lẩy bẩy.

Những người như vậy có thể được gọi là quân tử.

Không còn chút ấm áp nào của mặt trời ban ngày, đêm đen được bao vây bởi gió lạnh, khiến không ai có thể trốn thoát.

Nhanh chóng ra khỏi thành, phi thật nhanh trên đường.

Nghĩ thế, thành kiến của Lý Nguyên Thanh với Cố Thiệu cũng ít đi một chút.

Mặc dù Lý Nguyên Thanh có hơi lạnh, nhưng đã mặc ấm, còn đội mũ, đeo găng tay với khăn quàng cổ, trạng thái vẫn tốt.

Không ngạc nhiên khi Liễu Phán Nhi chắc chắn, sau khi Cố Thiệu biết được hai người đã thành thân, cho dù có ái mộ Liễu Phán Nhi thì cũng sẽ không làm hành động gì thất lễ.

Sau nửa đêm, cuối cùng cũng đến một thành trì khác.

Lúc này cả người hắn ta như đông thành đá, hai tay tuy đeo găng tay lụa, nhưng ngón tay đều tê cóng vì lạnh, lỗ tai không còn tri giác.

Chẳng qua hắn ta không nói gì, cắn răng chịu đựng. Mà lúc này, trạng thái của Cố Thiệu đã không còn được ổn như thế.

Cố Thiệu cực kỳ hiếu thắng, khoát tay: "Ta không sao, vừa rồi đột nhiên dừng lại ta hơi không quen."

"Hắt xì!" Cố Thiệu hắt hơi một cái, tất nhiên là bị cảm lạnh.

Lương công công lo lắng nhìn Cố Thiệu: "Cố đại nhân, ngài không sao chứ?"

Lương công công móc lệnh bài ra, trải qua thủ tục kiểm tra cẩn thận mới được phép vào thành.

Lương công công không dám qua loa: "Sau khi đến trạm dịch, nhớ lập tức uống canh gừng xua rét."

Lý Nguyên Thanh gắp một miếng đặt trong bát, mỡ dê tan ra, vị cay của ớt cũng nương theo đó mà bung tỏa.

Sau đó lại uống một chén trà gừng lớn, mọi người cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều, như được sống lại.

Đám thị vệ thì xuống nhà tắm lớn bên dưới ngâm tắm nước nóng, ép khí lạnh trong cơ thể ra ngoài.

Đến nơi rồi, ở trạm dịch lúc nào cũng có nước nóng nên hắn ta nhanh chóng ngâm mình trong bồn tắm.

Đầu bếp trạm dịch đã chuẩn bị xong mì nước, Lý Nguyên Thanh tìm một cái bát, về phòng cắt mỡ dê cay thành từng miếng nhỏ rồi dọn lên.

Cố Thiếu gật đầu: "Đa tạ Lương công công nhắc nhởi"

Lương công công khá tò mò, thấy mỡ dê cay chảy ra khiến nước mì đỏ rực, ngửi mùi mỡ dê và ớt thơm lừng, hắn ta hơi kinh ngạc: "Lý tướng quân thứ Lưu nương tử vừa đi chuẩn bị đây ư?"

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Lương thái giám nói rất đúng, là Tiểu Hoa tỷ cho ta. Đây là mỡ dê cay do nương tử của ta tự tay chế biến, gôm có ớt và mỡ dê, kết hợp thêm vài gia vị. Mỡ dê tính nóng, ớt cay hút ẩm, ăn mùa đông là hợp nhất. Hương vị rất ngon, Lương công công, ngươi cũng nếm thử xem sao?"

Lương công công gật đầu, vô cùng hứng thú với những gì mà Đức Thụy phu nhân làm ra. Chẳng hạn như cái mũ và đôi găng tay xấu xí kia, rất ấm áp.

"Vậy để ta thử xem." Lương công công gắp một miếng bỏ vào bát, mùi thơm hấp dẫn tỏa ra theo mỡ dê cay đang dần hòa tan, hắn ta gắp sợi mì lên, bọc mỡ dê cay rồi đưa vào miệng.

Mùi vị phức tạp nhưng lại rất ngon, lập tức khiến Lương công công mê mẩn.

Kiểu cay này không quá kích thích, cũng không bị sặc.

"Mùi vị rất ngon." Lương công công khen ngợi, cầm thìa húp một ngụm canh. Xương heo vốn đã ngon lại càng đậm đà hơn.

Lý Nguyên Thanh đắc ý, cười ha hả: "Tay nghề của nương tử ta rất tốt, chỉ bằng nguyên liệu bình thường cũng có thể làm ra nhiêu món ngon. Nhất là ớt vốn có nguồn gốc từ Phiên Bang, nương tử của ta cũng có thể trông được. Giữ lại hạt giống, sau tết Nguyên Đán sẽ trồng được càng nhiều. Đến lúc đó, có thể truyền tới kinh thành."

Lương công công mỉm cười, chân thành khen ngợi: "Đức Thụy phu nhân quá thiện tâm!"

Cố Thiệu ở đối diện im lặng ăn cơm, thấy thứ kỳ quái Lý Nguyên Thanh mang tới thì khinh khỉnh lắm, thậm chí là âm thâm khit mũi coi thường.

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa Lý Nguyên Thanh và Lương công công, đũa của hắn ta không tự chủ được gắp một miếng mỡ dê cay bỏ vào bát của mình.

Vị chua cay của khoai tây thái sợi, mùi thơm dịu của thịt hũ, hương vị thơm ngon của bánh bao gạch cua...

Ngay cả Cố Thiệu cũng không ý thức được hành động của mình, có chút ngây thơ. Cũng may không ảnh hưởng toàn cục.

Ngửi thấy mùi thơm qua hơi nóng bốc lên từ bát mì, suy nghĩ của Cố Thiệu quay trở lại thời điểm kiểm tra đo lường các loại cây trông năng suất cao.

Cố Thiệu cúi đầu, nếm thử mỡ dê cay do Liễu Phán Nhi tự tay làm, kếp hợp với nước mì xương heo, đúng là rất ngon.

Lý Nguyên Thanh tuy rằng vẫn nói chuyện với Lương công công, nhưng vẫn phân tâm quan sát Cố Thiệu. Thấy hành động của Cố Thiệu, nhất thời dở khóc dở cười.

Dù là nhà cỏ đơn sơ, vải thô áo gai, nhưng trong khoảng sân nhỏ ấy luôn có những món ngon hấp dẫn.

Hắn ta như thể sợ bị Lý Nguyên Thanh bắt gặp, vội vàng nhét mỡ dê cay dưới mì sợi. Lý Nguyên Thanh chẳng có gì phải sốt ruột, trừ nhớ nhung thê tử ở nhà, những chuyện khác đều ổn.

Những kỉ niệm đẹp ấy đã làm cho tô mì này trở nên ngon hơn.

Ăn xong, khí lạnh trên người ai cũng được xua bớt. Mọi người vội vã về phòng nghỉ ngơi, trời vừa rạng sáng lại phải tiếp tục lên đường.

Kèm với những món ăn ngon nhà nấu là giọng nói trong trẻo dễ nghe của Liễu Phán Nhi, tiếng cười đùa của trẻ thơ, vui vẻ hòa thuận, sức sống bừng bừng.

Cố Thiếu cũng lễ phép đáp: "Chào buổi sáng Lý tướng quân!"

Mở cửa, Lý Nguyên Thanh đối diện cũng từ trong phòng đi ra.

Lý Nguyên Thanh tươi cười điềm đạm: "Cố đại nhân chào buổi sáng."

Cố Thiệu vốn tưởng đi cùng Lý Nguyên Thanh, suốt quãng đường hắn ta sẽ không vui vẻ nổi, ăn không ngon, ngủ không ngon. Không ngờ vừa nằm xuống giường, ngủ một giấc là đến hừng đông. Cố Tam đứng bên ngoài gọi hắn, hắn mới thức dậy.

Hai người song song bước đi, một người tuấn tú sắc bén, một người thanh tú tuấn mỹ, cùng nhau đi xuống lầu.

Đường khâu bên trên hơi thô, có thể là do Liễu Phán Nhi không giỏi nữ công làm.

Người nhà Lý Nguyên Thanh?

Ngay khi Cố Thiệu tính đội tiếp cái mũ có rèm ngày hôm qua, Lý Nguyên Thanh đưa sang một chiếc khăn quàng cổ: "Cố đại nhân, cái mũ trên đầu ngài mùa hè dùng rất tốt, nhưng mùa đông thì không có mấy tác dụng. Đây là khăn quàng cổ người nhà chuẩn bị để ta thay khi cần, cho ngài mượn dùng trước."

Sáng sớm hôm nay ăn vằn thắn và trứng gà luộc, đương nhiên cũng không thể thiếu mỡ dê cay của Lý Nguyên Thanh, đoàn người ấm thân, tỉnh táo, sẵn sàng lên đường.

Là khăn quàng cổ mà Liễu Phán Nhi làm đấy ư?

Lương công công ngẩng đầu, nhìn hai vị thanh niên tài tuấn này, không khỏi cảm khái. Trong tương lai hai người này hẳn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của bệ hạ, xây dựng nghiệp lớn, một bước lên mây.