Lưu thị ngượng ngùng cười trừ: "Thật ra điều ta nói không phải chuyện buôn bán, muội xem, chỉ riêng nhà chúng ta đã có mấy ý tưởng hay rồi. Sắp đến Tết, chuyện đồng áng cũng rảnh rỗi, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người bày sạp góp vui. Hội đón xuân, nếu quảng bá đến nơi đến chốn, người dân trong các thôn xung quanh sẽ đều tới dạo chơi. Người đông thì sẽ dễ xảy ra chuyện. Chúng ta phải nói với thôn trưởng sắp xếp các thanh niên trai tráng trong thôn đi tuần tra, hơn nữa còn phải canh gác ở những giao lộ then chốt. Nhỡ đâu có người ăn mày với buôn người, chúng ta cũng có thể bắt được trước nhất."
Nghe lời nhắc nhở của Lưu Thị, Liễu Phán Nhi cũng đồng ý sâu sắc: "Đây mới là ưu tiên hàng đầu, đúng là phải tăng cường bảo vệ. Người trong thôn tới chợ, mang theo con cái, nhỡ đâu đứa nhỏ bị bắt cóc mất thì chuyện vui vẻ lập tức biến thành việc đau buồn."
Liễu Phán Nhi ghi chép lại ý kiến của lũ trẻ và Lưu thị vào trong sổ, để mỗi người tự mình hành động.
Trời đã tối, hôm nay Liễu Phán Nhi thức giấc từ sớm, hiện giờ đã rất buồn ngủ, húp một chút cháo rồi trở vê phòng nghỉ ngơi.
Nỗi buồn chia ly của lũ trẻ cũng được xoa dịu đi nhờ vào hội đón xuân mà Liễu Phán Nhi gợi lên, không còn buồn bã khổ sở nữa, giờ đây đã bắt đầu nghĩ tới việc bày sạp hàng thế nào, phải kinh doanh quây hàng của mình cho thật tốt.
Thôn trưởng Lý truyên đạt ý định của Liễu Phán Nhi đến các nhà, lập tức khiến cho người dân trong thôn Lý gia đều trở nên rất phấn khởi.
Có người chuẩn bị hấp bánh hoa mô [1] để bán, có người chuẩn bị làm bánh mật, có người định làm bánh nướng, có người chuẩn bị kẹo hồ lô.
[1] Bánh có hình giống như bông hoa, thường có mặt trong các dịp đám cưới, lễ, Tết... ở Trung Quốc.
Lý Nguyên Thanh đã hỏi chưởng quỹ tiệm mỳ cho xin giấy mực, nhanh chóng viết một tờ giấy, chừng hai mươi người, đều là huynh đệ trước kia từng vào sinh ra tử.
Trong khi đó, mấy người Lý Nguyên Thanh và Lương công công cưỡi ngựa thẳng một mạch tới huyện thành, Lương công công tìm một quán mì, ăn chút gì đó, nhân dịp sắc trời còn chưa tối, ăn trước, sau đó phải lập tức tiếp tục lên đường.
Hoắc Thành Đạt vỗ khuôn n.g.ự.c cường tráng, vội vàng nói: "Tướng quân, ngài có điều gì phân phó? Thuộc hạ sẽ bất chấp nước sôi lửa bỏng, tuyệt đối không chối từ." Lý Nguyên Thanh nói với Hoắc Thành Đạt: "Thành Đạt, ta có một việc quan trọng nữa, phiền ngươi làm giúp ta."
Lương công công sai người báo cho Cố Thiệu, bảo hắn ta tới đây tụ hợp, rồi cùng nhau ra khỏi thành.
Lý Nguyên Thanh cười cười, vỗ vai Hoắc Thành Đạt: "Không cần ngươi bất chấp nước sôi lửa bỏng, ta viết một danh sách giao cho ngươi, ngươi hãy đi tới những nơi này tìm các huynh đệ trước đây đã bị thương trở về quê, hỏi bọn họ xem, có muốn đến trấn Cát Tường không. Nếu như bằng lòng, mỗi tháng sẽ được ba lượng bạc, chuyển nhà tới đây, phu nhân sẽ sắp xếp chỗ ở."
Tóm lại, chỉ cân người nào có chút tay nghề, có tiên để không, thì đều có thể tới tham gia.
Lương công công và thị vệ ăn cơm ở bàn bên cạnh, nhưng chỉ cầu có thể dựng cao lỗ tai lên, nghe lén cuộc đối thoại của Lý Nguyên Thanh và Hoắc Thành Đạt bên này.
Còn có vài người thân thể lành lặn, võ công khá tốt, đến đây gìn giữ an ninh.
Hoắc Thành Đạt khó hiểu, hỏi: "Đại tướng, ngài gọi mấy huynh đệ này tới đây để làm gì vậy?
Có người đứt ngón tay, có người thiếu cánh tay, có người què chân... Phần lớn đều đã tàn tật, nhưng ai nấy đều rất thông minh và có năng lực. Đưa những người về giúp đỡ Liễu Phán Nhi, Lý Nguyên Thanh có thể yên tâm.
Hắn ta cũng vô cùng tò mò, nguyên nhân tại sao Lý Nguyên Thanh muốn đưa cựu chiến binh xuất ngũ trở về thôn Cát Tường!
Lời nói của Lý Nguyên Thanh rất thấm thía, kiên trì giải thích: "Vốn dĩ cũng đơn giản thôi, thứ nhất, người thôn Cát Tường là người từ bên ngoài đến, có thể bị dân địa phương xa lánh. Thứ hai, người thôn Cát Tường đều là bách tính, nếu thật sự có kẻ hung ác tàn bạo đi vào trấn trên, bọn họ cũng không có sức lực để chống trả. Thứ ba, cả thôn trấn lớn như vậy, phu nhân không có một người nào bên cạnh, nếu gặp phải chuyện gì thì khó tránh khỏi bó tay bó chân. Thứ tư, có sự giúp đỡ của những người mà ta đã sắp xếp, ta sẽ không còn lo lắng về an nguy của phu nhân và các con của ta."
Hoắc Thành Đạt bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu: "Tướng quân, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được bọn họ. Nếu họ bằng lòng tới, sẽ để lại phí đi đường cho họ. Qua Tết, sẽ bảo họ đến."
"Được!" Lý Nguyên Thanh lấy ra một trăm lượng bạc cùng với năm mươi lượng nữa, đưa cho Hoắc Thành Đạt: "Đừng tiếc tiền, đừng để các huynh đệ khó xử."
Lưu Khuê lại không cho lý do của tướng quân nhà mình là đúng.
Có những huynh đệ này ở đó, nếu có kẻ nào mang theo ý đồ bất chính, muốn tới gân phu nhân tướng quân, bọn họ từng g.i.ế.c người như ngóe ở trên chiến trường, có thể xử lý kẻ có ý đồ khác một cách sạch sẽ mà không cần đợi tướng quân trở vê.
Ngoài ra, hắn còn viết một lá thư, bảo Lưu Khuê đưa đến cho Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu, bảo hắn chuyển cho Liễu Phán Nhị, nói rõ chuyện này.
Lương công công hiểu rõ trong lòng, Lý tướng quân này làm việc rất kín kẽ không lọt gió.
Bởi vì buổi tối còn phải lên đường, Lý Nguyên Thanh cũng ăn thức ăn ở đây luôn. Mặc dù không đói, nhưng vẫn phải ăn. Có thức ăn trong dạ dày thì mới có thể chống lại cái lạnh.
Nể tình làm quan cùng triều, Lý Nguyên Thanh sẵn lòng bày ra vẻ mặt ôn hoà với Cố Thiệu. Dù sao Cố Thiệu cũng là phó sứ Thông Chính ty, là nhân vật thực quyền hàng thật giá thật. Tất nhiên, lân đàm phán này sẽ phải tiếp xúc với Cố Thiệu.
Lý Nguyên Thanh ngẩng đầu, thấy Cố Thiệu thì chắp tay: "Cố đại nhân, thật khéo."
Chỉ cần Cố Thiệu không ở lại huyện Thôi Dương, thì sẽ không thể "quấy rây" Liễu Phán Nhi.
Nghe thấy thế, Lý Nguyên Thanh càng thêm vui vẻ, giọng điệu cũng thân thiện hơn chút ít: "Cố đại nhân là trọng thần triêu đình được bệ hạ tín nhiệm, trên triều xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng trách lại muốn mời Cố đại nhân về bàn việc quan trọng." Khóe miệng Cố Thiệu nhếch lên, như là đang hài lòng về một trò đùa dai nào đó: "Không khéo đâu, là Cố mỗ vừa lúc cũng muốn hồi kinh với Lương công công."
Lý Nguyên Thanh vốn đang lo lắng, bấy giờ đã chẳng còn lo nữa.
Vừa ăn cơm xong, Cố đại nhân đến.
Lý Nguyên Thanh oán thầm trong lòng, chẳng trách mà Cố Thiệu Năng có thể bò được đến vị trí cao như thế trong thời gian ngắn đến vậy.
Lương công công cười ha ha, cũng phụ họa tiếp lời: "Bệ hạ đã từng thâm cảm thán, có Cố Thiệu bên cạnh cũng giống như Chu vương được Khương công."
Cố đại nhân có thể không xem trọng lời nói của Lý Nguyên Thanh, nhưng lại rất xúc động trước lời khen ngợi của bệ hạ: "Đều nhờ có bệ hạ ưu ái, Cố mỗ nhất định sẽ dốc hết sức lực, cúi đầu tận tụy."
Vẻ mặt Cố đại nhân thờ ơ, cũng không để lời khen ngợi dối trá của Lý Nguyên Thanh ở trong lòng.
Lương công công gật đầu, nhìn Cố Thiệu một chút: "Trời lạnh giá, lần này cưỡi ngựa chứ không phải ngồi xe ngựa, tốt nhất là Cố đại nhân vẫn nên giữ ấm thật cẩn thận."
Lương công công cười cười, hỏi: "Cố đại nhân có đói không? Ngài muốn ăn gì không? Đợi lát nữa đi đường suốt một đêm, trong bụng trống rỗng, không thể chống đỡ được rét lạnh."
Cố Thiệu gật đầu: "Hồi Lương công công, Cố mỗ đã ăn trước ở nhà, có thể lập tức khởi hành ngay."
Không chỉ nhờ vào tài năng, mà còn rất biết cách nói chuyện nữa.