"Con hãy thử đặt thức ăn, đồ chơi, đồ dùng, thậm chí là đặt những đồng tiền dưới đất, rôi để mọi người đứng bên ngoài, ném những vòng tròn làm bằng tre vào những thứ đó."
"Nếu ném trúng, có thể lấy đồ vật miễn phí. Đương nhiên, đồ càng rẻ thì phải đặt càng sát ra bên ngoài, còn đồ đắt tiền, tất nhiên phải đặt ở nơi xa nhất. Về việc dùng thứ gì làm quà, vòng tròn to nhỏ thế nào, khoảng cách bên ngoài xa bao nhiêu, con cần tự mình thử nghiệm. Để có thể đảm bảo được sự thú vị, tính tương tác, mà cũng phải kiếm được tiên, con cần suy nghĩ thật cẩn thận."
Lý Tiểu Bảo nhìn về phía mẫu thân một cách mừng vui: "Nương, thú vị quá, vậy ta sẽ làm một gian hàng, bày hai loại trò chơi. Ta cũng có tiền tiêu vặt, ta sẽ sử dụng tiền túi của mình trước, không đủ thì sẽ báo với mẫu thân sau ạ."
Liễu Phán Nhi gật đầu, vui vẻ đồng ý: "Được!"
Lý Nam thấy ca ca có quây hàng, trong lòng bé con cũng ngứa ngáy, nhao nhao muốn thử: "Nương, ta cũng muốn, ta cũng muốn buôn bán."
Liễu Phán Nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nam, hé miệng cười: "Vậy con hãy ngẫm nghĩ thật kỹ xem, con có thể buôn bán gì nào?
Lý Nam suy nghĩ một chút, nhìn thấy điểm tâm trên bàn: "Nương, ta muốn bán bánh ngọt. Lò nướng nhà chúng ta nướng bánh mì ngon lắm, ta định làm thứ đó, người cũng phân cho ta hai người nhé.”
Liễu Phán Nhi cười cười, biết trước Lý Nam sẽ nói như vậy: "Được rồi, nhưng một mình con thì còn nhỏ quá, để tỷ tỷ A Dung của con cùng tham gia chuyện làm ăn này được không?”
Lý Dung véo mũi bé con: "Hừ, giỏi lắm! Ba cộng sáu bằng chín, sáu cộng ba bằng tám, không biết ai tính như vậy nhỉ?"
Lý Dung thấy muội muội nhìn con bé với vẻ mặt đây chờ mong, cũng gật đầu: "Được, bánh mì nhà chúng ta làm rất ngon, chắc chắn sẽ kiếm được tiền."
Lý Dung lắc đầu: "Nương, không còn gì nữa đâu, ta làm chung với A Nam là được rồi. A Nam học toán không giỏi, để muội ấy kinh doanh, có khi sẽ lỗ chổng vó lên trời mất."
Liễu Phán Nhi hỏi Lý Dung: ”A Dung, con còn muốn làm chuyện nào khác không?"
Lý Nam mừng lắm: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt." Lý Nam bị chê thì bíu môi: "Đâu có, A Nam học toán khá là giỏi mà."
Lý Nam chạy đến trước mặt tỷ tỷ Lý Dung: "Tỷ, tỷ có tỷ có muốn cùng em buôn bán bánh mì không?
"Vì ca ca giỏi toán, A Nam thì giỏi... Giỏi nấu ăn, con nắm rõ những món ăn ngon như lòng bàn tay, đó cũng là một ưu điểm đấy!" Liễu Phán Nhi cổ vũ, không thể làm tổn thương bé con được.
Liễu Phán Nhi vỗ vỗ lưng Lý Nam, trẻ nhỏ cũng cần tự trọng, xoa xoa lưng bé an ủi: "A Nam của chúng ta còn nhỏ, sau này lớn lên rồi sẽ tính toán đúng thôi."
"Ca ca chỉ lớn hơn ta một chút nhưng ca ca đâu có tính sai." Lý Nam bĩu môi, tự tỉ rồi.
Lý Nam lập tức im bặt, nằm nhoài trên người Liễu Phán Nhi, đây là sai lâm của bé con tối hôm qua mà. Sơ ý, bị cười nhạo rồi.
"Được, A Nam ngoan." Liễu Phán Nhi khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, con có ý kiến gì không?"
"Đương nhiên rồi, con thích ăn thì mới có thể nghiên cứu xem, làm thế nào để làm đồ ăn ngon hơn." Liễu Phán Nhi kiên nhẫn khích lệ: "Ta còn chờ A Nam nấu món ngon để dâng lên hiếu kính đó!"
Lý Nam nở nụ cười, siết chặt nắm đấm: "Nương, nhất định ta sẽ nấu thức ăn ngon cho nương.
Lý Nam gãi đầu: "Tham ăn cũng là ưu điểm sao ạ?"
Lý Đại Bảo cười cười: "Nương, ở xưởng nhuộm vải ấy, ta nghe nói người đã chọn ra được màu nhuộm không độc hại, không mùi, thậm chí còn có thể dùng để nhuộm tóc. Ta muốn mở một quầy hàng, lấy màu đen để nhuộm tóc và râu. Có lẽ người già sẽ không để ý tới tóc bạc, nhưng có các nữ tử hoặc người trẻ tuổi, tóc cũng đã bạc, điêu này khiến họ trông già đi. Ta nghĩ, nếu ta có thể nhuộm tóc, chắc chắn buôn bán sẽ rất hút khách."
Nghe thấy vậy, ánh mắt Liễu Phán Nhi lập tức sáng lên, Lý Đại Bảo đúng là một nhân tài đó, vậy mà còn có thể nghĩ được tới nhuộm tóc.
Mặc dù thuốc nhuộm màu đen được dùng để nhuộm vải, nhưng nhuộm tóc cũng rất có hiệu quả.
Liễu Phán Nhi giơ ngón tay cái lên với Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, ta thấy con nên thử xem. Nếu như có thể làm được, quây hàng sẽ đặt cùng một chỗ với tiệm cắt tóc của Lý Bát thúc, hẳn là làm ăn sẽ khá ổn."
Lúc này A Phương vươn móng tay đã nhuộm màu đỏ ra, cười hì hì: "Liễu di, chúng ta có thể dùng thuốc để nhuộm móng tay cho khách đến mua vải được không?”
Liễu Phán Nhi sửng sốt, nhìn về phía ngón tay được cắt tỉa đẹp đẽ của Lý Phương, mặt trên còn được phủ một lớp bột nước màu hồng rất đẹp mắt: "Đẹp quá, rất đẹp. Thời gian gần đây ta bận rộn, cũng không chú ý, một lần con nhuộm thế này có thể giữ được bao lâu?”
Lý Phương vội vàng trả lời: "Trước đây ta đã nhuộm màu đỏ thẫm, có thể giữ được mười ngày. Không phải là màu trên móng tay bong ra, mà là móng mọc dài thêm, không đẹp nữa, phải tô lại. Bởi vì thuốc màu tương đối loãng nên màu nhuộm ra khá trong.
Nghe thấy thế, mắt Liễu Phán Nhi lại sáng lên, pha chế ra các loại thuốc nhuộm nồng độ cao, mặc dù không phải để làm sơn móng tay, nhưng cũng có tác dụng nhuộm màu.
Điều quý nhất là, các nguyên liệu này không hề độc hại, cũng có thể được sử dụng để nhuộm màu móng tay.
Ban đầu Liễu Phán Nhi còn đang đau đầu, không biết tìm quà Tết gì cho Cố gia với Lưu gia ở huyện thành, giờ đã có rồi, sẽ nhuộm móng tay làm quà tặng cho các nữ quyến.
"Đồng thời cũng có thể bày một quây hàng ở bên ngoài, chuyên dùng để nhuộm móng tay. Hai móng tay một văn tiền, một bàn tay có mười móng tay, có thể kiếm được năm văn tiền. Năm văn tiền có thể mua được hơn một thước vải, người mua vải sẽ cảm thấy bản thân rất có lời. Tương tự như vậy, gân Tết, các nữ tử thích chưng diện, chỉ cần tiêu năm văn tiền đã có thể nhuộm móng tay, chắc chắn sẽ có người cam tâm tình nguyên."
Trước đây nàng đã rất thích móng tay lấp lánh lung linh, đổi tới đổi lui các loại hoa văn.
Liễu Phán Nhi mừng rỡ, ôi chao, đây chính là làm nail mài
Nghe được thế, ánh mắt Lý Phương sáng lên: "Đúng vậy, Tam thẩm, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Bày một cái sạp ngay trước cửa tiệm vải của chúng ta. Ta vẽ rất đẹp, còn có thể vẽ hoa lên nữa!"
Không ngờ rằng cũng có thể thực hiện được ở nơi đây.
Liễu Phán Nhi gật đầu, khen ngợi: "Tiệm vải của chúng ta chưa quá nổi tiếng, giá cả cũng tương đương với giá vải ở trấn Bạch Sa. Nếu vội vàng giảm giá bừa bãi thì sẽ đắc tội với người khác, hơn nữa đó cũng không phải kế hoạch lâu dài. Con có thể nghĩ tới việc người nào mua vải, thì nhuộm móng tay cho họ, đây là một lối tư duy rất tốt. Có điều, phải có hạn chế với số vải họ mua, mua ít nhất mười thước mới được."
Liễu Phán Nhi quay đầu, có chút kinh ngạc: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra. Cho dù có không phù hợp, cho dù tỷ không làm việc ấy, nhưng tiếp thu ý kiến quần chúng cũng rất tốt đó."
Có điều, không thể lập tức sao chép tất cả mọi thứ về thời cổ đại trong cùng một lúc, phải từ từ mới được. Đây sẽ trở thành cửa hàng phát triển trọng điểm của trấn trên, thu hút khách bên ngoài đổ về trấn Cát Tường mua sắm.
Lưu thị thấy mọi người bàn luận sôi nổi thì cũng rất phấn khởi, nói nhỏ với Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, ta cũng có một ý tưởng.
Liễu Phán Nhi cảm thấy, thiết kế những chiếc lọ nhỏ đẹp mắt dùng để đựng dung dịch sơn móng tay này cũng rất cần thiết. Nhân tiện, còn phải làm một lô cọ lông nhỏ. Qua năm, chờ xây cửa hàng xong, nàng dự định sẽ mở một tiệm làm móng ở trấn trên.