Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 269: Luyến Tiếc Chia Ly, Chuẩn Bị Chu Đáo




"Tạp gia cũng biết hôm nay là ngày tốt của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, nhưng việc nước cấp bách, không thể không thúc giục Lý tướng quân sớm lên đường, bệ hạ ở kinh thành vẫn đang chờ mong Lý tướng quân có thể mau chóng hồi kinh." Trước khi Lương công công xuất cung, Hoàng đế Đại Chu đã tự mình dặn dò, nhất định phải mang được Lý Nguyên Thanh tới đây.

Lương công công từng nghiên cứu về việc chiến sự ở Tây Bắc, phần lớn là nghe bệ hạ kể lại. Lý Nguyên Thanh này liên tục giành thắng lợi, hơn nữa chiến thắng nhờ vào dùng chiến thuật ra quân bất ngờ, linh hoạt nhiều biến đổi. Không chỉ có thế, trong khi thắng trận, Lý tướng quân còn có thể giảm bớt số người c.h.ế.t và bị thương một cách hiệu quả.

Bệ hạ cảm thấy Lý tướng quân có tài năng xuất chúng, đợi thêm một thời gian nữa, ắt nhiên sẽ trở thành danh tướng của một triều đại.

Lý Nguyên Thanh gật đầu đáp: "Được, Lương công công. Lý mỗ muốn nói vài lời với thê tử, chuẩn bị chút hành lý, xong xuôi sẽ lập tức cùng ngài lên kinh thành."

"Mời Lý tướng quân cứ tự nhiên." Lương công công đồng ý, đây là yêu cầu hợp lý, hắn ta không có lý do gì để từ chối.

"Đa tạ." Lý Nguyên Thanh chắp tay cảm tạ, sau đó kéo Liễu Phán Nhi, hai người cùng đi vào nhà.

Vào đến trong nhà, Lý Nguyên Thanh mới ôm lấy Liễu Phán Nhi thật chặt, nhẹ giọng nói: "Phán Nhi, đừng lo lắng cho ta, ta có cách để bảo vệ bản thân, cũng có thể lập công hoà đàm. Ta muốn được thăng quan, làm chỗ dựa cho nàng."

Liễu Phán Nhi gật đầu, cũng hiểu được mọi việc nên là như thế: "Được, lần này đi nhất định phải cẩn thận từng chút một. Lương công công đó từng tới kiểm tra cây trông cho sản lượng lớn, là người khá chính trực. Đúng rồi, phía kinh thành còn có một người tên là Triệu Thanh Minh, là đệ đệ của Triệu hoàng hậu, lúc trước đi theo Lương công công kiểm tra cây trông năng suất cao. Nếu chàng gặp rắc rối gì, có thể nhờ tới hắn ta, cũng có thể liên hệ với hắn ta. Ôi trời, tiếc quá. Hiện giờ Cố đại nhân đã về nhà ăn tết, nếu hắn ta ở kinh thành, ta cũng có thể nhờ hắn ta giúp chàng."

Liễu Phán Nhi tiến vào không gian, nhanh chóng đổ đồ đạc đã chuẩn bị xong từ trước, được đựng trong cái bao tải ra ngoài, lựa chọn một ít thuốc tốt mang theo. Bây giờ trời đã lạnh, nàng còn chuẩn bị cho Lý Nguyên Thanh mấy gói Cục Cưng Ấm áp, dán lên khớp xương qua lớp áo lót giữ ấm. "Đừng lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử chứ." Liễu Phán Nhi vỗ Lý Nguyên Thanh một cái: "Nhân phẩm của Cố đại nhân rất tốt, hơn nữa bây giờ ta đã là thê tử của chàng, hắn ta có sự thận trọng của công tử thế gia, sẽ không thể thiếu lễ độ đâu."

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Được!"

"Sao có thể thu xếp hành lý bừa bãi sơ sài chứ?" Liễu Phán Nhi quở trách: "Mấy ngày nay ta đã tranh thủ tiến vào không gian mấy lượt, chuẩn bị hành lý cho chàng. Vốn định chuẩn bị cho chàng mang đi Tây Bắc, nhưng hiện giờ chàng sắp vào kinh thành, không thể mang theo quá nhiều đồ đạc bên người, ta phải giảm bớt xuống một chút. Sau đó, ta sẽ nghĩ cách, nhờ người gửi đến kinh thành cho chàng. Đừng lo, ta đã ngụy trang hết rồi, sẽ không để ai nhìn ra đâu."

Lý Nguyên Thanh áp trán lên trán Liễu Phán Nhi: "Được rồi, ta đã biết. Nàng hãy bảo trọng, cứ sắp xếp bừa mấy bộ quần áo cho ta, sắp phải đi ngay rồi."

Nếu như hắn không đồng ý, chắc chắn Liễu Phán Nhi sẽ rất lo lắng.

Lý Nguyên Thanh từ chối: "Ta không cần sự giúp đỡ của Cố đại nhân, nếu như nhân phẩm của hắn ta kém hơn một chút, có lẽ hiện giờ đã ước gì ta gặp nạn."

Tính thêm cả y phục, nàng chuẩn bị hai bọc đồ, để Lý Nguyên Thanh mang theo. Ra roi thúc ngựa đi gấp ngay, trang bị quá nhiều thứ, đi đường sẽ rất nặng, ảnh hưởng tới việc lên đường.

Lý Nguyên Thanh nhanh chóng thay quần áo xong, bên trong mặc áo lót giữ ấm, trên người dán miếng dán giữ nhiệt, tất cả đều được dùng ở những chỗ rất kín đáo. Liễu Phán Nhi còn thêm một lớp ngụy trang, bọc lớp vải bên ngoài.

Giày của Lý Nguyên Thanh cũng không phải giày vải mà là giày da.

Đây là Liễu Phán Nhi mua riêng da bò để làm, mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng rất ấm áp.

Liễu Phán Nhi còn mượn kiểu dáng mũ Lôi Phong để làm cho Lý Nguyên Thanh một chiếc mũ, có thể bảo vệ đầu, tai và cả cổ.

Lý Nguyên Thanh trợn mắt há hốc mồm, thì ra trong lúc hắn không hay biết, Liễu Phán Nhi đã chuẩn bị cho hắn nhiều thứ như vậy, vô cùng thiết thực.

Lương công công nhìn thấy trang phục của Lý Nguyên Thanh, mặc dù có hơi quái dị, nhưng cũng rất thích mũ của Lý Nguyên Thanh, chắc hẳn đội vào thì ấm lắm.

Liễu Phán Nhi thấy thế, đưa cho Lương công công một chiếc dự phòng: "Lương công công, đây là thứ ta làm, tuy không dễ nhìn lắm, nhưng đội lên sẽ giữ ấm rất tốt, nhất là khi các ngài cưỡi ngựa, trời lạnh, gió cắt da cắt thịt, có thứ này, có thể trở nên ấm áp hơn rất nhiều."

Cũng không phải ở trong cung, phải luôn giữ vững hình tượng. Ở ngoài, lên đường gấp rút, ai chú ý đến hắn ta chứ?

Lý Đại Bảo cũng không khách khí, vui vẻ đón lấy: "Cảm tạ Lương bá bá."

Lương công công vội vàng nhận lấy, không khách khí với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ Đức Thụy phu nhân, cái thứ... bao đeo trên tay Lý tướng quân kia, hình như cũng không tệ lắm."

Nhưng Lý Nguyên Thanh lại không còn dư, Lý Đại Bảo chạy đến phòng mình, lấy găng tay của bản thân ra: "Lương bá bá, tay của ta cũng rất lớn, ngài thử của ta xem?"

Lương công công có hơi thất vọng đói

Liễu Phán Nhi mỉm cười, lắc đầu: "Chỉ có một đôi găng tay người lớn, phần còn lại vẫn chưa kịp làm xong. Chờ khi nào làm xong, ta sẽ nhờ người đưa tới cho Lương công công."

Tay Lương công công rất gầy, nhìn đôi găng tay Lý Đại Bảo đưa tới, nhận lấy thử xem: "Mặc dù hơi chật nhưng vẫn có thể đeo được, bên trong rất ấm. Đại Bảo, ngươi tặng tạp gia lễ vật, tạp gia cũng tặng cho ngươi một món quà." Nói xong, lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc từ trong n.g.ự.c áo, đưa cho Lý Đại Bảo.

Hơn nữa, trời lạnh, cưỡi ngựa đi đường cực kỳ khổ sở, dù có uống nhiều nước nóng hơn thì cũng không thể làm thân thể ấm lên được.

"Nguyên Thanh, đi đường vào mùa đông là lạnh nhất, đệ mang theo ít mỡ dê cay Phán Nhi nấu, lúc ăn cơm thì bỏ vào canh, ăn vào có thể làm ấm người, đổ mồ hôi."

"Cảm tạ A Nam." Lương công công cũng không ghét bỏ là màu hồng phấn, cúi người xuống, để Lý Nam quàng cho mình, cũng thuận tay buộc quả cầu huân hương lên thắt lưng Lý Nam.

Lúc này, Lưu thị lại dùng giấy dầu gói thêm mấy cân mỡ dê cay. Vì trời lạnh nên giờ chúng đã đông cứng thành một khối, bọc lại bằng giấy dâu dày bên ngoài, sau đó gói bỏ vào trong túi.

Lý Nam chạy đến phòng bé con, lấy khăn quàng cổ màu hồng phấn của mình ra, ngửa đầu: "Lương bá bá, đây là khăn quàng cổ của ta, rất ấm áp, ngài quàng lên sẽ không còn lạnh nữa."

Lý Nguyên Thanh nghĩ tới vị của mỡ dê cay, ăn lúc thời tiết lạnh đúng là rất thoải mái, lập tức nhận lấy: "Cám tạ Tiểu Hoa tỷ. Trong nhà phải dựa vào tỷ và Phán nhi, chờ khi xử lý xong việc, ta sẽ nhanh chóng trở về."

Lưu thị gật đầu, an ủi Lý Nguyên Thanh: "Yên tâm đi, chúng ta an cư lập nghiệp ở đây, nơi này là thôn Cát Tường do bệ hạ thân phong, có hoàng đế vạn tuế bảo hộ, không ai dám ức h.i.ế.p chúng ta, đệ cứ yên tâm rời đi là được."

Lý Đại Bảo chạy đến trước mặt Lý Nguyên Thanh: "Phụ thân, khi người đến kinh thành, lúc đàm phán với những tên xấu xa kia, cũng phải đánh cho chúng không còn mảnh giáp, quân lính tan rã giống như ở trên chiến trường vậy."