Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 268: Bệ Hạ Triệu Gấp




Sau nghi lễ bái đường xong, Liễu Phán Nhi được đưa vào động phòng.

Sau đó Lý Nguyên Thanh vén khăn voan của Liễu Phán Nhi lên, vui vẻ.

Liễu Phán Nhi thay một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, phía dưới là hỷ phục thêu hoa văn nở phú quý, đi ra ngoài cùng với Lý Nguyên Thanh, chiêu đãi khách.

Bởi vì là lần thứ hai làm hôn lễ, với lại thân phận của Liễu Phán Nhi cũng có hơi đặc thù cho nên mọi người cũng không cảm thấy không đúng.

Cố Thiệu đứng ở bên ngoài đám người, nhìn thấy Liễu Phán Nhi hôm nay mặc trang phục trang điểm thì hơi hơi híp mắt.

Nụ cười của Lý Nguyên Thanh cũng vô cùng sáng lạn, hàm răng trắng tinh đặc biệt chói mắt.

Cố Thiệu muốn xoay người không nhìn, nhưng lại luyến tiếc.

Bởi vì hắn ta biết, sau này cơ hội muốn nhìn Liễu Phán Nhi quang minh chính đại, trắng trợn như này chẳng hề nhiều nữa.

Rõ ràng tối qua một mình uống rượu giải buồn, nhưng hôm nay vẫn còn có thể cười chúc mừng tân hôn của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh.

Hai người bởi vì cây trông sản lượng lớn mà quen biết nhau, hiểu nhau, nhưng lại chạy ngược chiều nhau, càng đi càng xa.

Người dân trong thôn ở bên ngoài đã có thôn trưởng Lý và Chu Thuý Hoa tiếp đãi giúp. Liễu Phán Nhi và Lý Thanh Nguyên đặc biệt tiếp đãi khách quý đường xa.

Giữa nhà chính để một bàn, tiếp đón Cố lão phu nhân và Cố Thiệu, còn có vợ chồng hai người quan huyện Lưu. Cho dù Triệu phu nhân của phủ Tầm Dương bởi vì chuyện khác không thể tới, nhưng mà cũng bảo người đến tặng quà mừng.

Trong sân đặt mấy bàn, tiếp đón người dân trong thôn.

Cố Thiệu giỏi nhất trong việc duy trì phong độ ở trước mặt người khác.

Lấy suy nghĩ của tổ mẫu, có thể ở tương lai không lâu sau, hắn ta có thể phải làm mối, lấy vợ.

Lúc Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu nâng ly kính rượu, khóe miệng mỉm cười, song ánh mắt lại không ai nhường ai.

Lý Nguyên Thanh cũng không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, nếu như Cố Thiệu có phong độ như thế, vậy thì hắn cũng cứ cư xử tự nhiên phóng khoáng, hệt như một chính nhân quân tử.

Nếu bàn đến việc đóng giả, Lý Nguyên Thanh ắt là người giỏi nhất, dù sao kiếp trước đã từng nằm vùng suốt năm năm. Không biết đóng giả thì làm sao có thể chơi đùa với những tên xấu xa kia, để bọn chúng xoay vòng vòng như vậy? Làm sao có thể lập được nhiều công lao đến thế chứ?

Liễu Phán Nhi thấy Cố Thiệu thản nhiên như thế, vậy nàng cũng yên tâm được rồi.

Dù sao Cố Thiệu cũng đã mến mộ nàng, người khác có thể nói chúc Cố Thiệu sớm ngày cưới vợ sinh con, nhưng Liễu Phán Nhi thì không thể.

Liễu Phán Nhi tươi cười nói: "Cảm ơn lão phu nhân, hiện tại ta rất hạnh phúc, về sau sẽ càng hạnh phúc hơn nữa. Ta cũng chúc lão phu nhân sức khỏe tốt, Cố đại nhân có thể từng bước thăng tiến."

Còn nữa, cưới vợ sinh con, nhưng Liễu Phán Nhi không nói thẳng ra ngoài mặt.

Cố lão phu nhân kéo tay Liễu Phán Nhi, an ủi Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi, ngươi có một trái tim thông minh lanh lợi, tính tình lại tốt bụng. Nhờ có ngươi, bao nhiêu người ở Đại Chu mới có thể ăn no, đó chính là công đức lớn vô cùng. Người tốt sẽ được báo đáp, Phán Nhi, sau này nhất định ngươi sẽ được hạnh phúc.

Lưu phu nhân cũng nói lời chúc phúc với Liễu Phán Nhi, trong lòng nàng hết sức cảm kích. Lưu đại nhân và Lý Nguyên Thanh vừa gặp đã quen, trò chuyện rất vui vẻ.

Vừa ra khỏi trấn Cát Tường, từ xa đã trông thấy một đội người cưỡi ngựa đuổi tới nhanh như gió.

Là khách, ai nấy cũng cáo từ ra vê.

Dù sao, ngày thành thân cũng cực kỳ bận rộn, chủ nhà còn phải xử lý nhiều việc rườm rà.

Yến hội kết thúc, mọi người cáo từ.

Cố Thiệu uống rượu, khó nén được tâm trạng mất mát, chọn cách cưỡi ngựa đi chầm chậm, theo phía sau xe ngựa của tổ mẫu.

Mặc dù giữa hai bọn họ, một người là văn một người là võ, nhưng không có quan hệ thiệt hơn, cho nên mối quan hệ càng trở nên thuần khiết.

Đường rất hẹp, tốc độ của đối phương chậm lại, cũng thấy rõ lẫn nhau.

Cố Tam đi đầu tiên, chờ đến khi thấy rõ người mới tới kia thì cũng khá bất ngờ: "Lương công công, sao ngài lại tới đây? Cũng đến dự tiệc cưới của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân à?”

Lương công công sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt bừng tỉnh ngộ ra, sau đó lại nghi hoặc khó hiểu: "Thì ra là như thế, chẳng trách họ ở cùng nhau, thì ra Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân là phu thê! Nếu đã là phu thê, sao lại có thể tổ chức hôn lễ nữa vậy?"

Cố Tam nói lý do Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân chia xa hợp lại một lân nữa: "... Cũng may mà Lý tướng quân đã trở vê, hai người nối lại tình xưa. Nếu không phải Lương công công đến dự hôn lễ, vậy chẳng lẽ là đến ban thưởng sao?"

Lương công công cười trả lời: "Ngươi đoán đúng rồi, bệ hạ đặc biệt cử tạp gia tới ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân, ngoài ra còn phải khẩn cấp triệu Lý tướng quân lập công lớn ở Tây Bắc hồi kinh. Nếu hôm nay là ngày đại hỉ của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, vậy ngày mai ta lại đến đọc thánh chỉ sau."

Chung phòng đêm hoa chúc là một trong bốn niềm vui lớn nhất của cuộc đời.

Lương công công vẫn còn có lòng, có thể giúp người khác đạt được ý nguyện.

Đúng lúc này, Cố Thiệu thúc ngựa tới, nhìn thấy Lương công công, chắp tay: "Lương công công, cho dù bệ hạ triệu gấp, thế thì cũng không thể chậm trễ chút nào được. Lý tướng quân là tướng lĩnh chủ lực trong chiến thắng lớn của đại quân Tây Bắc, lần vê kinh này chắc chắn là việc quân việc nước trọng đại, không thể chậm trễ. Dù sao chuyện liên quan đến chiến sự của Đại Chu và nước Tây Vân, không ai hiểu rõ hơn Lý tướng quân. Nhiều tù binh như thế, việc xử lý tiếp theo nhất định sẽ rất phức tạp và lắt léo.

Không ngờ bản thân cũng nằm trong phạm vi những người được bệ hạ triệu gấp, Cố Thiệu thấy trong lòng lạnh ngắt.

"Bệ hạ không muốn, cho rằng nếu làm theo cách của các đại thần thì vài năm sau nước Tây Vân sẽ lại xâm phạm biên giới. Mấy hôm nay vẫn luôn ầm ï đến long trời lở đất. Nghĩ tới Cố đại nhân có văn tài phi phàm, khả năng ăn nói kinh người, nên đặc biệt triệu Cố đại nhân về kinh gấp, cùng bàn chuyện lớn. Bệ hạ cũng cảm thấy áy náy với Cố đại nhân, đợi đến khi mọi việc xong xuôi trọn vẹn, nhất định sẽ để cho Cố đại nhân có một kỳ nghỉ thoả đáng." Không thể động phòng!

Hắn ta vừa mới cố tình nói một đống lời hiên ngang lẫm liệt kia trước mặt Lương công công, chính là vì hy vọng bệ hạ có thể triệu Lý Nguyên Thanh đi gấp ngay.

Cố Thiệu sửng sốt, vốn tưởng rằng Lương công công tới đây triệu Lý Nguyên Thanh về kinh thành, như vậy thì hắn ta có thể ở lại huyện Thôi Dương, có lẽ còn gặp được Liễu Phán Nhi nhiều hơn.

Mặc dù Cố Thiệu cũng biết, làm vậy không thể thay đổi bất cứ sự thật nào, nhưng trong lòng hắn ta vẫn không cam tâm, không muốn Lý Nguyên Thanh hân hoan đắc ý, được như ước nguyện.

Lương công công nhìn thấy Cố Thiệu, gật đầu: "Cố đại nhân nói phải, tạp gia chỉ có thể làm người tàn nhẫn, hôm nay phải đưa Lý tướng quân đi. Mặt khác, Cố đại nhân, phái đoàn nước Tây Vân cử tới để đàm phán cũng đã đến kinh thành. Những lão thần kia vẫn cứ nhất quyết như trước, nước Tây Vân đưa thư hàng phục lên xong, sẽ lập tức thả những tù binh đó."

Vào thôn Cát Tường, lập tức nhìn thấy dấu vết còn sót lại của chuyện vui cưới hỏi.

Lương công công gật gật đầu: “Rất tốt! Tại hạ xin cáo từ trước, gấp rút hoàn thành công việc phải làm."

Lương công công lại cưỡi ngựa tiến về phía trước, những việc gấp gáp thì thật sự không thể trì hoãn được.

"Được, Lương công công, Cố mỗ về huyện thành trước, thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ gặp lại Lương công công ở huyện thành."

Đến cửa nhà Liễu Phán Nhị, thị vệ bên cạnh Lương công công hô to: "Thánh chỉ đến!"

Vừa thu dọn trong nhà xong, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đang ngồi xuống nghỉ ngơi uống trà, lại nghe được tiếng động ngoài cửa.

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Không phải là nói giỡn đó chứ? Tại sao bây giờ chúng ta lại nhận được thánh chỉ?"

Lý Nguyên Thanh đứng lên: "Đi xem thử trước đã, rốt cuộc là có chuyện gì."

Lúc này Lý Nam đang chơi đùa bên ngoài mới vê đến nhà, thấy trước cửa có người bé con quen biết, lập tức chạy tới, túm lấy ống tay áo Lương công công lay lay: "Lương bá bá, người đến thăm chúng ta sao?”

Lương công công cúi đầu, nhìn thấy nét mặt Lý Nam đầy vui mừng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngồi xổm xuống ôm Lý Nam: "Tiểu A Nam lớn rồi!"

Nghe được giọng nói của Lương công công, Liễu Phán Nhi sửng sốt, đây là thánh chỉ thật, không phải nói giỡn, vội vàng mở cửa: "Lương công công, mời vào bên trong, đây là trượng phu của ta Lý Nguyên Thanh. Phu quân, đây là Lương công công được bệ hạ tín nhiệm nhất."

Lý Nguyên Thanh chắp tay hành lễ: "Lương công công, lần này ngài đến để tuyên đọc thánh chỉ sao? Cho Phán Nhi, hay là cho ta?

Lương công công trả lời: "Thánh chỉ dành cho Lý tướng quân, còn ban thưởng là cho Đức Thụy phu nhân.

Những ý tưởng kia là do hắn đưa ra, Triệu đại tướng quân nói sẽ viết mật thư, gửi đến tay bệ hạ trong kinh thành. Đại tướng quân thật sự không tham công, còn có thể báo cáo công lao của hắn.

Lưu thị và Lý Đại Bảo khiêng bàn hương trong nhà ra, đặt trong sân, dâng cho Lương công công đọc thánh chỉ.

Tiếp theo, Lương công công đọc thánh chỉ, trước hết khen ngợi Lý Nguyên Thanh mưu lược hơn người, dũng mãnh thiện chiến, đồng thời cũng nói về nguyên nhân phải triệu Lý Nguyên Thanh trở về kinh thành gấp lần này.

Đầu tiên, nói về lễ vật năm mới bệ hạ ban cho Đức Thụy phu nhân lần trước.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh dẫn theo mấy đứa nhỏ quỳ ở phía trước, còn Lưu thị và người nhà Lý thị quỳ phía sau, trong viện đầy ắp người.

Lý Nguyên Thanh sửng sốt, vậy mà bệ hạ lại bảo hắn đi đàm phán.

Thôn trưởng Lý đã được báo tin rằng có người tuyên đọc thánh chỉ cho nhà Liễu Phán Nhị, vội vàng dẫn theo cả nhà già trẻ tới, cũng đồng loạt tiến lên gần đó tiếp chỉ.

Đêm động phòng hoa chúc hôm nay, tới tối có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, cứ như vậy sẽ chẳng còn nữa.

Trước kia hắn cũng không mưu cầu danh lợi, màng tới chức quan lắm, nhưng khi biết được Liễu Phán Nhi cũng sống lại, động lực phấn đấu lập tức dâng lên trong hắn. Không chỉ bởi vì có nam tử ưu tú khác đang để ý đến Liễu Phán Nhi, mà còn là bởi hắn muốn bảo vệ Liễu Phán Nhi cùng với kho hàng không gian bí mật quan trọng nhất của nàng.

Có điều, thật đáng tiếc, giờ đây lại là ngày đại hôn của hắn và Liễu Phán Nhi.

Lý Nguyên Thanh biết đây là một cơ hội vô cùng tốt, một khi có thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn hắn có thể thăng quan.

Có nước thì mới có nhà.

Liễu Phán Nhi dập đầu cảm tạ xong, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, nếu bệ hạ coi trọng chàng, vậy chàng hãy dốc hết khả năng, giành được điều kiện đàm phán tốt cho Đại Chu chúng ta, để những nước nhỏ xấu xa lật lọng đó thấy được ý chí sắt đá không thể chiến bại của tướng sĩ Đại Chu ta."

Ban đầu tâm trạng của Lý Nguyên Thanh còn có chút nặng nề, nuối tiếc, nhưng sau khi nghe Liễu Phán Nhi nói thế, ánh mắt lộ ra nét cười yếu ớt: "Được, ta nhất định không phụ kỳ vọng của nàng."

Nếu đã là triệu gáp, thế thì không thể chậm trễ.

Nếu Đại Chu thường xuyên có chiến tranh, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của Đại Chu, dân chúng lâm than, cuộc sống trong nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ hắn đã có cơ hội thế này, được tham dự vào, hắn sẽ phải làm cho thật tốt.

Lương công công vô cùng kính nể nhìn về phía Liễu Phán Nhi, thấu hiểu đại nghĩa, trung nghĩa song toàn.

Nữ tử như thế này xứng đáng được bệ hạ ngợi khen!