"Đại Bảo, bây giờ con b.ắ.n tên được rồi." Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn Lý Đại Bảo, chỉ vào con lợn rừng lớn: "Con có thể b.ắ.n trúng không?"
Lý Đại Bảo cảm thấy hôm nay phụ thân đã xem thường cậu, vì vậy hôm nay cậu quyết định để phụ thân nhìn thấy bản lĩnh thực sự của mình.
Lý Đại Bảo lấy cung và b.ắ.n tên, không phải vào con lợn rừng lớn đang co giật trên mặt đất, mà là vào con lợn rừng nhỏ vẫn đang vùng vẫy và chạy xung quanh, sau khi nhắm mục tiêu, một mũi tên nhỏ được b.ắ.n ra ngoài.
Chú lợn rừng nhỏ lại bị b.ắ.n một mũi tên, do bị b.ắ.n vào chân nên nó không chạy được nữa mà nằm nghiêng trên mặt đất, ba chân còn lại không ngừng giấy giụa.
Lý Nguyên Thanh khá ngạc nhiên, xoa đầu Lý Đại Bảo: "Được rồi, Đại Bảo, không ngờ kỹ năng b.ắ.n cung của con lại tốt như vậy, học theo ai thế?"
"Dì Tiểu Hoal" Lý Đại Bảo cười trả lời: "Dì Tiểu Hoa cũng làm cho ta một cây cung, tuy rằng không tốt bằng cây cung này nhưng ta đã học được cách b.ắ.n tên bằng cây cung đó. Trên đường chạy nạn, phần lớn số thịt chúng ta ăn đều là do dì Tiểu Hoa săn b.ắ.n được."
Lý Nguyên Thanh nhớ tới phụ mẫu ruột của Tiểu Hoa tỷ là thợ săn nên cũng học được bản lĩnh săn b.ắ.n tên.
"Rất tốt." Lý Nguyên Thanh xoa đầu Lý Đại Bảo: "Đại Bảo rất thông minh, cũng rất chăm chỉ, là nhi lang tốt của Lý gia chúng ta. Đây là rừng rậm, còn có thú dữ nữa, chúng ta hãy nhanh chóng mang theo con môi rời đi."
Lý Đại Bảo rất tự hào, chỉ vào một con lợn rừng nhỏ trên cái cày bừa: "Mao Đản ca, ngươi xem, trên bụng của lợn rừng này có mũi tên có lông vũ màu đỏ đi, do ta b.ắ.n đấy. Lợn rừng lớn và những con lợn rừng khác đều do phụ thân của ta và ba vị thúc thúc khác b.ắ.n trúng."
Hai người Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt khiêng con lợn rừng lớn nặng hơn ba trăm cân, Lý Nguyên Thanh và một thị vệ khác, mỗi người mang theo hai con lợn rừng mấy chục cân.
Vừa mới vào thôn, trẻ con và người già trong thôn đều vây quanh lại cả.
Bọn họ đặt nó trên cái cày bừa và kéo nó ra bằng ngựa để tiết kiệm sức lực.
Lý Đại Bảo ở phía trước dẫn đường, do đi đường tắt nên bọn họ nhanh chóng ra khỏi khu rừng rậm. "Đại Bảo, ngươi cũng đi săn sao?" Mao Đản, cháu trai của thôn trưởng Lý thấy rất ngưỡng mộ. Cậu nhóc cũng muốn đi săn thú nhưng người trong nhà nói nguy hiểm nên không cho phép.
"Vâng, phụ thân, nếu không mùi m.á.u sẽ thu hút dã thú." Trong lòng Lý Đại Bảo rất vui, người trong nhà nhìn thấy những con lợn rừng này, nhất định càng thêm vui vẻ.
Mao Đản sợ hãi co rụt đầu lại: "Đáng sợ quá."
Lý Nguyên Thanh lắc đầu, trong rừng rậm rất nguy hiểm: "Quá nguy hiểm, sau này ta không đi nữa, cũng không cho phép Đại Bảo đi."
Lý Đại Bảo gật đầu liên tục, nói dối rằng: "Mao Đản ca, phụ thân của ta không lừa ngươi đâu, bên trong rất nguy hiểm. Chúng ta còn thấy con hổ có vóc dáng lớn, chạy rất nhanh nữa. Bọn ta đã trốn lên cây hồi lâu, đợi cho đến khi con hổ đi rồi mới dám xuống đấy."
Mao Đản ghen tị đến mức suýt đỏ cả mắt, hận không thể thay thế Lý Đại Bảo, cậu nhóc cũng muốn đi săn thú: "Thúc, sau này thúc có thể dẫn theo ta đi săn thú không? Ta rất muốn học cách săn bắn!"
"Được rồi, thúc chờ chút, ta đi gọi gia gia đây." Mao Đản vui vẻ cười rôi chạy về nhà.
Mắt của Mao Đản sáng lên, cậu nhóc nuốt nước bọt: "Thúc, ta đến được không?”
"Đương nhiên là được!" Lý Nguyên Thanh trả lời không chút do dự: "Ngươi muốn ăn cái gì cũng được, mau đi gọi gia gia đi."
Lý Nguyên Thanh liếc nhìn thấy Lý Đại Bảo đang nói dối, hắn lập tức cảm thấy dưỡng tử này có tiền đồ thật: "Mao Đản, về nhà nói với gia gia của ngươi, hôm nay nhà ta g.i.ế.c lợn, mời ông ấy ăn cơm g.i.ế.c lợn."
Những đứa trẻ đi theo Lý Đại Bảo, Lý Nguyên Thanh và những người khác đến bãi đất trống trước nhà, sẵn sàng đào hố để g.i.ế.c lợn.
Nghe được lời nói của Liễu Phán Nhi, những người vốn đang cười đùa cợt nhả ở cửa tức khắc không dám nói nữa, nhao nhao nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh nhướng mày, cười gật đầu: "Đúng vậy, ăn cơm g.i.ế.c lợn ở nhà chúng ta, không tốt sao?"
Liễu Phán Nhi hô to: "Chờ một chút, Lý Nguyên Thanh, chàng sẽ không g.i.ế.c lợn ngay cửa nhà của chúng ta chứ?"
Lý Nguyên Thanh đang dẫn người xoa tay, chuẩn bị g.i.ế.c lợn!
Liễu Phán Nhi cau mày, không phải nàng không muốn cho hàng xóm ăn thịt lợn, mà là nàng không muốn trước cửa nhà có mùi tanh hôi: "Bên chỗ người mổ heo họ Triệu có công cụ chuyên dụng, mang qua bên kia g.i.ế.c heo đi. Dựng bếp ở cửa lớn chúng ta, ăn cơm g.i.ế.c heo."
Liễu Phán Nhi nghe thấy tiếng hoan hô ồn ào bên ngoài, nàng buông bút trong tay xuống, đi ra, nhìn thấy trên bãi đất trống ở cửa lớn có mấy con lợn rừng.
Lý Nguyên Thanh biết Liễu Phán Nhi thích sạch sẽ, nhưng g.i.ế.c lợn ngoài cửa sẽ có mùi hôi thối và mùi m.á.u tanh, trong vài ngày chắc chưa vơi đi bớt được.
"Được, mọi người giúp một tay, đưa tới chỗ người mổ heo họ Triệu đi. Ai biết dựng bếp nấu thì ở lại để dựng bếp nấu, lát nữa sẽ đến ăn cơm g.i.ế.c lợn."
Mọi người cũng nhìn ra thái độ của Lý Nguyên Thanh.
Hai phu thê này, vẫn là Liễu Phán Nhi quản lý việc nhà.
Chuyện Liễu Phán Nhi không cho phép thì Lý Nguyên Thanh sẽ ngoan ngoãn không làm.
Hoắc Thành Đạt nháy mắt mấy cái với Lưu Khuê: "Tướng quân của chúng ta nghe lời thật."
Lưu Khuê rụt đầu lại, mấy ngày nay hắn ta đã hỏi thăm rõ ràng quá khứ của tướng quân phu nhân rồi, trong lòng kính nể không thôi, hắn ta tức giận nhe răng nói: "Nếu ngươi có thê tử lợi hại như vậy thì ngươi cũng ngoan ngoãn nghe lời thôi."
Dù Lý Nguyên Thanh nghe thấy lời bàn tán của hai thuộc hạ nhưng hắn cũng không để bụng.
Liễu Phán Nhi và Lưu thị cho muối vào gia vị, dùng sức bôi lên thịt, tiến hành ướp muối.
Về phần cái gọi là sợ lão bà véo lỗ tai, những từ ngữ này trong tai Lý Nguyên Thanh cũng không được coi là vũ nhục, ngược lại hắn rất tận hưởng niềm vui trong đó đấy!
Thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen bị cắt thành sợi dài.
Bọn họ nhanh chóng lấy máu, cạo lông toàn bộ năm con lợn, thịt trên người nó bị cắt thành từng miếng.
Đến nhà của người mổ heo họ Triệu, tất cả mọi người cùng nhau giúp đỡ mổ heo.
Liễu Phán Nhi đã đặc biệt dặn dò dùng số thịt này làm thịt xông khói.
Quan hệ thân mật giữa hắn và Liễu Phán Nhi, sao có thể nói với những người khác chứ?
Ánh mắt Lưu thị sáng lên, ở chợ phía Nam có người bán, hương vị cũng không tệ: “Chính là cái loại mà người phía Nam thường làm, trộn thịt với gia vị, sau đó cho vào ruột, đem phơi khô sao?"
Lưu thị bưng một cái đĩa lớn đi tới, hỏi Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, số ruột non này đều đã rửa sạch rồi. Muội định dùng làm gì? Để ta kho chung với ruột già để ăn sao?”
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ruột non kho không ngon, ta chuẩn bị dùng để làm lạp xưởng."
Ruột lợn của năm con lợn cũng có số lượng đáng kể.
Liễu Phán Nhi lấy ra một cái phếu, đặt nó ở một đầu của ruột non và cho thịt đã ướp vào trong phếu.
Vì chất lượng thịt lợn rừng tương đối nạc, Liễu Phán Nhi đặc biệt mua hơn ba mươi cân thịt mỡ từ người mổ heo họ Triệu, băm nhỏ và trộn với thịt nạc.
Thêm đường và muối, sau đó thêm gia vị do Liễu Phán Nhi chuẩn bị, sau khi ướp thì màu sắc trở nên đậm hơn.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy! Gia vị của ta nhiều hơn và đầy đủ hơn so với người dân địa phương, lạp xưởng do ta làm cũng ngon hơn. Hai ba chậu thịt lớn kia đã ướp xong, bây giờ có thể nhồi lạp xưởng rồi!"
Những miếng thịt này tiến vào trong ruột non theo phẫu, được ép xuống từng con một.
Trước ra vào, dựng hai cái nồi lớn, trực tiếp ném mấy cục xương to vào, bỏ đi bọt m.á.u do luộc ở phía trên, phía dưới là một nồi canh xương lợn đặc sệt.
Ước chừng sơ qua phải trên mấy trăm cân, trong sân treo một chuỗi.
Miêu Nhi tỷ nhìn thấy toàn bộ quá trình phu nhân làm nên học được, nàng ấy dẫn theo đệ đệ muội muội, nhồi nốt số lạp xưởng còn lại.
Dùng dây thừng nhỏ buộc vài đường ở giữa, sau đó dùng tăm chọc lỗ trên đó, đặt ở trên kệ trong sân để phơi nắng.
Liễu Phán Nhi đã đặc biệt sắp xếp một căn phòng để dùng để đặt lạp xưởng và thịt ba chỉ.
Một lúc sau, một cái lạp xưởng dài đến một mét được nhồi đầy như vậy.
Cho gừng thái lát và hành lá vào để khử mùi tanh, đợi sau khi thịt nấu nhừ, mùi thịt bay ra.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cầm hai khúc xương lớn, hút tủy bên trong một cách vô cùng hưởng thụ.
Lý Đại Bảo đang ôm một cái xương đùi, phía trên có rất nhiều thịt và gân, lúc cần cần phải dùng lực.