Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 259: Cửa Hàng Vải Khai Trương, Làm Ăn Không Tốt




"Sau khi thành thân, phụ mẫu có biết nơi ở của con thì cũng không thể làm gì được. Cho nên bây giờ tốt hơn hết con không nên ra ngoài đâu. Lỡ như bị những người ghen tị con nhìn thấy, nói con ở chỗ này rồi lén viết thư nói cho phụ mẫu của con, nói cho phụ mẫu biết nơi ở của con để mang con đi, hoặc là sư tử há mồm, muốn lễ hỏi kếch xù, Chu gia không lấy được tiền ra thì hôn sự này sẽ không thành công."

Nghe vậy, Lý Anh Nương sợ đến mức vội vàng quay trở lại sân sau: "Nương, con không đi đâu cả, con ở trong sân sau."

Thấy Lý Anh Nương ngoan ngoãn, Tam quả phụ mỉm cười: "Dù sao cũng không mất bao lâu, sau này con sẽ được ra ngoài thôi. Tuy nhiên, tam ca của con đồng ý hôn sự của con nhưng lại đưa ra một yêu cầu, con không được đi làm phiên Đức Thụy phu nhân và bốn đứa trẻ kia. Dù có chuyện hay không cũng không được."

"Hả?" Sắc mặt của Lý Anh Nương trắng bệch: "Tam ca có ý gì vậy? Không nhận ta sao?”

Tam quả phụ rất hài lòng với phản ứng ngu ngốc của Lý Anh Nương. Lý Anh Nương không quá khôn khéo nên về sau mới có thể nghe lời bà ta.

Tam quả phụ an ủi Lý Ánh Nương, vỗ vai nàng ta, thấp giọng giải thích: "Nếu như tam ca của con không nhận con thì hắn sẽ phái người đưa con về nhà phụ mẫu của con. Anh Nương, con đừng trách tam ca và tam tẩu của con. Con đã quên những chuyện trước kia con làm, nhưng tam ca với tam tẩu của con sẽ không quên, những kia đứa trẻ kia cũng sẽ không quên."

"Tam ca của con còn bằng lòng cho con hai mươi lượng bạc làm của hồi môn để con giữ thể diện, con phải nghĩ cho tam ca của con. Không cho con đi thì con không đi. Ăn Tết, không phải còn có ta sao? Ta đi đưa lễ đây. Nếu thật sự gặp phải khó khăn thì bọn họ cũng sẽ không mặc kệ đâu. Nhưng mà nếu con cứ đi lang thang thì sẽ làm mất lòng mọi người đấy, không có ích lợi gì cả."

"Sau này thành thân, con phải nghĩ cho gia đình và con cái của mình nhiều hơn. Còn có phụ mẫu của con, nếu bọn họ thật sự tìm tới mà tam ca của con không ở nhà, con phải che chở cho tam tẩu và cháu trai cháu gái của con. Tam ca của con có thể không nhận ân huệ của con sao? Tóm lại, chuyện ở đây con nên suy nghĩ cho rõ ràng, đừng làm gì xăng bậy."

Ngược lại cửa hàng lương thực của Ngô gia ở sát vách đã có hàng dài người nối đuôi nhau đi mua lương thực từ sáng sớm lúc mới mở cửa. Gạo, bột mì, còn có các loại lương khô, cám gạo, cái gì cần có đều có cả. Tam quả phụ càng vui vẻ hơn, nếu có thể suy nghĩ rõ ràng thì càng tốt: "Được, là như vậy đấy. Nghe lời ta, nếu con tùy hứng thì cuối cùng ta cũng không cứu được con đâu."

Cửa hàng vải khai trương, làm ăn bình thường, bởi vì sau khi trong nhà bắt đầu nhuộm vải thì có người trong thôn đến mua, cho nên bây giờ người mua cũng không nhiều. Đều là bởi vì quan hệ không tệ nên mới lại đây ủng hộ.

Ví dụ như người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu; sông có khúc. người có lúc; phong thủy thay phiên nhau...

Dưới sự khuyên nhủ của Tam quả phụ, Lý Anh Nương dần dần hiểu được rất nhiều đạo lý.

Tuy rằng xung quanh thôn xóm cũng có nghe nói nhưng cửa hàng ở bên này cũng không nhiều, cho nên người đến mua vải vóc không nhiều lắm.

Lý Anh Nương trông có vẻ sững sờ, một lúc sau, nàng ta gật đầu: "Dù sao thì bây giờ cũng rất tốt, mỗi người đều cuộc sống riêng của mình. Nương, con hiểu rồi. Nếu người ta quấy rây con thì con cũng không đến trước mặt người ta đâu."

Lý Phương có chút hâm mộ cửa hàng lương thực vì có khách hàng liên tục lui tới: "Dì Liễu, khi nào việc kinh doanh của chúng ta sẽ tốt như cửa hàng lương thực của Ngô gia?"

Liễu Phán Nhi cười nhẹ, an ủi Lý Phương: "Ngày nào cũng phải ăn cơm nên hết gạo nhanh, nhà nhà ai cũng phải đi mua thường xuyên hết. Nhưng về vải vóc ấy mà, một bộ y phục có thể mặc trong khoảng thời gian dài mà. Hai loại không giống nhau, không dễ so sánh. Còn nữa, trấn chúng ta đang được xây dựng nên không có nhiều thôn dân xung quanh đến trấn Cát Tường lắm. Con thử nghĩ xem, cửa hàng ở trấn Hắc Sa hiện tại một tháng có thể bán được năm trăm cuộn vải đấy. Đợi đến khi có nhiều người lui tới trấn Cát Tường thì việc buôn bán của cửa hàng vải của chúng ta sẽ tốt hơn thôi. Đừng nóng vội."

Dưới sự động viên của Liễu Phán Nhi, Lý Phương dần bình tĩnh lại: "Vậy là tốt rồi, nhân dịp bây giờ làm ăn không tốt, ta và A Lệ học thêm chữ, luyện chữ, tính toán."

"Đúng vậy, học tập luôn có ích." Liễu Phán Nhi cổ vũ, cho dù nữ hài tử không thể tham gia khoa cử nhưng biết chữ biết tính toán là một kỹ năng hiếm có trong cuộc sống.

Có người lợi hại như Liễu Phán Nhi làm gương, Lý Phương và Lý Lệ đều biết tâm quan trọng của kiến thức, bọn họ học tập cực kỳ nghiêm túc.

Được Liễu Phán Nhi khuyên giải, Lý Phương và Lý Lệ cũng không còn lo lắng về việc làm ăn không tốt nữa, bắt đầu hạ quyết tâm mở cửa hàng và học tập. Thường xuyên đến nhà kho kiểm tra để vải không bị chuột cắn hỏng, kiểm tra bẫy chuột, còn đặt thuốc diệt chuột ở một số góc nữa.

Liễu Phán Nhi đang bận rộn chuyện trong trấn, dưới thỉnh cầu của Lý Đại Bảo, Lý Nguyên Thanh đi săn thú với cậu.

Trong tay Lý Đại Bảo là một cây cung nhỏ tỉnh xảo do Lý Nguyên Thanh tặng, còn có cung tên đồng bộ. Lý Nguyên Thanh đã đặt Lý Đại Bảo ở phía trước, hai người cùng nhau cưỡi ngựa.

Đến bên trong rừng, để lại một người để trông ngựa, Lý Nguyên Thanh mang theo Lý Đại Bảo và ba thị vệ đi săn thú trong rừng.

Vừa mới nói xong, ánh mắt của Lý Nguyên Thanh sáng lên: "Đại Bảo, biết trèo cây không?”

Tuy rằng động vật trong rừng rậm không nhiều như mùa hè nhưng vẫn có thể nhìn thấy một ít dấu vết.

Bây giờ phụ thân dạy cậu dùng cung tiễn để săn bắn, đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Mặc dù cậu thường đi theo đại bá mẫu đến rừng rậm săn thú nhưng hầu hết đều đào bẫy, vài ngày sau mới quay lại xem con mồi có lọt vào bẫy hay không.

"Phụ thân, hôm nay chúng ta chuẩn bị săn con mồi gì vậy?" Lý Đại Bảo vui mừng hỏi.

Lý Nguyên Thanh cười tủm tỉm nói: "Còn phải xem hôm nay có thể gặp được con môi gì."

Mùa đông ở phương Nam, cho dù đang là mùa đông lạnh giá nhưng cũng không phải cây cối nào cũng héo úa. Màu sắc núi rừng phần lớn là màu vàng xen lẫn màu xanh.

Đám người Lưu Khuê, Hoắc Thành Đạt cũng nhao nhao trèo lên những cây đại thụ khác gân đó.

Trong mắt của Lý Nguyên Thanh lộ ra vẻ khen ngợi, chỉ một gốc cây đại thụ cách đó không xa: "Vậy con đi lên theo ta."

Lý Nguyên Thanh trèo lên cây trước, Lý Đại Bảo trèo lên sát phía sau.

Lý Đại Bảo gật đầu liên tục: "Đương nhiên biết. Lúc chúng con chạy nạn, để tránh né thú dữ và thổ phỉ, chúng con thường xuyên trèo cây. Con cõng Tiểu Bảo nhưng vẫn có thể trèo rất nhanh như thường."

Cung tên của Lý Nguyên Thanh b.ắ.n vào mắt lợn rừng lớn, Hoắc Thành Đạt b.ắ.n trúng bụng lợn rừng lớn, Lưu Khuê b.ắ.n trúng cổ lợn rừng lớn.

Lý Đại Bảo gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, đây là lân đầu tiên cậu đối mặt với con lợn rừng lớn.

Lý Nguyên Thanh làm mấy động tác tay với Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt, đến khi con lợn rừng lớn chỉ cách cây đại thụ có hai ba trượng, bọn họ cùng nhau b.ắ.n về phía con lợn rừng kia.

Lý Nguyên Thanh chỉ vào mấy con lợn rừng đang chậm rãi tới gần cách đó không xa, một con lợn rừng lớn và bốn con lợn rừng nhỏ: "Chờ đến lúc ta nói b.ắ.n tên thì con mới bắn."

Sau đó, mấy người lại giương cung b.ắ.n tên, bốn con lợn rừng nhỏ cũng bị b.ắ.n trúng, không ngừng giấy giụa chạy loạn trên mặt đất, nhưng tốc độ cũng không nhanh.