"Ngô tỷ tỷ, ngài nghe kĩ quy hoạch của ta đối với trấn Cát Tường nhé. Ta sẽ xây một cửa hàng ngay ngã tư ở nơi có vị trí đẹp nhất giữa trấn. Những mảnh đất đằng sau cũng đã được ta mua đứt rồi. Lấy cửa hàng làm trung tâm, mở rộng ra phía ngoài, ta sẽ xây một loạt nhà ở. Sang năm sẽ có nhiều đội xây nhà đến đây hơn, xây nên nhiêu nhà ở hơn."
"Nơi có người thì sẽ cần có lương thực. Có thôn Cát Tường cộng thêm những thôn xóm quanh đó, cửa hàng lương thực Ngô gia có thể bán được 1500 cân lương thực một ngày. Nếu tiêu thụ được nhiều lương thực như thế thì chẳng lẽ số lợi nhuận còn không khả quan nổi sao?"
Thóc có giá năm văn tiền một cân, gạo thì mười văn tiền một cân, trừ đi các loại hao phí thì Liễu Phán Nhi dự tính lợi nhuận sẽ là một đến hai văn tiền. Mỗi ngày họ có thể thu được một, hai lượng rưỡi hoặc ba lượng bạc tiền lời. Một tháng có ba mươi ngày, dù không nhiều nhưng ít nhất họ sẽ kiếm được bốn, năm mươi lượng bạc tiền lời. Một năm kiếm 500 lượng bạc là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Ngô phu nhân nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nàng ta dừng lại trên bức tranh quy hoạch của Liễu Phán Nhi, đánh giá một cách kỹ càng.
Nếu những lời Liễu Phán Nhi nói là thật, Ngô phu nhân tính toán sơ qua, một năm sẽ có thể kiếm được vài trăm lượng bạc, số tiên đó đúng thật là không ít.
"Liễu muội muội, quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng làm ăn thì vẫn là làm ăn. Nói theo cách làm ăn thì buôn bán không phải chỉ dựa vào bánh vẽ. Những thứ ngươi nói với ta đều phải đợi đến sang năm mới bắt đầu xây dựng, bây giờ vẫn chưa bắt đầu, nhưng bây giờ ta lại phải ký khế ước tiên thật bạc thật với ngươi. Ta đưa cho ngươi bạc trắng, nhưng lương thực của ta đâu có được bán đi, tất cả rủi ro đều nằm ở phía ta đây!"
Ngô phu nhân quả thật rất giỏi buôn bán, chẳng trách người đứng đầu Ngô gia lại là một nữ nhân.
Nhưng bàn chuyện làm ăn với một người hiểu rõ quy tắc buôn bán, làm việc có lý có tình vẫn tốt hơn bàn với những người lỗ mãng không hiểu mà giả vờ hiểu.
Sắp đến tết rôi, nhà nào nhà nấy đều cần mua lương thực, có cửa hàng lương thực rồi thì mọi người sẽ không cần đi xa nữa, rất tiện.
Miễn tiền thuê ba tháng đầu ư? Ngô phu nhân ngạc nhiên, theo như giá thuê thì tiền thuê ba tháng chính là ba mươi lượng bạc. Nếu làm ăn tốt thì tiếp tục mở, nếu làm ăn không tốt thì không mở nữa.
Ngô phu nhân đồng ý một cách dứt khoát: "Một lời đã định, ngày mai ta sẽ cho người vận chuyển lương thực qua đó. Ba tháng sau, nếu làm ăn tốt thì ngươi hãy ưu tiên cho ta thuê cửa hàng đó nhé."
Chưa thử thì sao biết là không được? Dù sao thì cũng không tốn tiên thuê ba tháng, không phải trả thêm khoản nào cả.
Chính câu nói cuối cùng mà Liễu Phán Nhi nói rằng sẽ tự mở cửa hàng đã trở thành cọng rơm cuối cùng, vượt qua điểm mấu chốt của Ngô phu nhân.
Liễu Phán Nhi gật đầu, mỉm cười: "Vậy một lời đã định nhé, tuy chúng ta là nữ tử, nhưng lời này vẫn nặng như núi. Không cần ký khế ước nữa, thỏa thuận miệng là được."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Ngô phu nhân lo lắng rất có lý. Thế này đi, ta và Ngô phu nhân quen biết đã gân một năm rồi, ta cũng rất tin tưởng phu nhân. Ta sẽ miễn tiên thuê ba tháng đầu tiên cho phu nhân, nếu ngài cảm thấy mối làm ăn này tốt đẹp thì ngài cứ tiếp tục làm. Nếu không, ta cũng không ép ngài. Ta sẽ nhập hàng số lượng lớn từ cửa hàng lương thực Ngô gia nhà ngài để tự mở cửa hàng lương thực."
Lý Nguyên Thanh nhìn hai nữ nhân bàn chuyện làm ăn từ đầu đến cuối, ai nói nữ không bằng năm? Nữ nhân và nam nhân đúng là có chênh lệch vê mặt thể lực, nhưng trên phương diện trí thông minh thì hâu như không chênh nhau.
Chỉ là xã hội này không cho nữ nhân cơ hội để phát huy sự thông minh tài trí của mình mà thôi!
Kiếp trước, đã có không biết bao nhiêu nữ nhân tỏa sáng rực rỡ trên mọi ngành nghà.
Tiểu Phán Nhi của hắn là một tay buôn bán tài ba rực rỡ chưa thế, mà điều hiếm có hơn nữa chính là nàng không hề coi trọng tiền tài. Nàng không phải nô lệ của đồng tiền, nàng chỉ lợi dụng đồng tiền để làm nhiều việc thiện, giúp đỡ nhiều người hơn thôi.
Từ sau khi biết được Liễu Phán Nhi thật sự đã làm từ thiện, giúp đỡ nhiều người như thế, Lý Nguyên Thanh dường như đã nhìn xuyên qua được vẻ ngoài gai góc của nàng, thấy được trái tim chân thành mềm mại kia.
Sau khi bàn xong chuyện làm ăn, Ngô phu nhân bèn tiễn Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh về.
Ngô phu nhân nhìn hình bóng hai người đi xa, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nam nhân đó có vẻ ngoài ưu tú, nhìn thôi cũng thấy vui tai mát mắt. Nếu nàng ta cũng có một phu quân tuấn tú như thế thì hẳn sẽ có nhiều động lực làm ăn buôn bán hơn.
Quay về trấn Cát Tường, Liễu Phán Nhi đi tới cửa hàng thứ hai. Biển hiệu của hàng đã được treo lên, phủ một lớp vải đỏ, chỉ đợi ngày khai trương.
Nàng vừa mở cửa cửa hàng thì Lý Phương đã chạy ra, vui vẻ ra mặt: "Dì Liễu, vừa nấy ông thợ mộc đã đưa quây hàng đến cho chúng ta rồi, ta và tỷ tỷ đã lau sạch sẽ. Tam Mao và Tứ Mao cũng đã đẩy xe bò đưa vải dệt trong nhà kho qua bên này. Hôm nay chúng ta dọn dẹp xong là ngày mai có thể khai trương rồi.
Liễu Phán Nhi khẽ cười, cũng đi theo vào bên trong. Nàng thấy cửa hàng đã được quét tước sạch sẽ, bèn vỗ vai Lý Phương: "Không tồi, cửa hàng này sẽ giao cho ngươi và A Lệ quản lý, còn cả mẫu thân của các ngươi nữa. Các ngươi có niềm tin sẽ làm được không?”
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, đợi ngày mai khai trương.
"Được!" Liễu Phán Nhi cổ vũ: "Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi và A Lệ mỗi người một lượng bạc tiên công, còn có tiền thưởng tính theo lượng tiêu thụ nữa."
Bình thường họ đều ăn uống ở nhà, tiền tiêu cũng là tiền trong nhà, vậy nên sẽ có thể tiết kiệm hết số tiền công này.
Dì Liễu nói, số tiền công đó là của các nàng, tất cả đều có thể coi như tiền riêng.
"Cảm ơn dì Liễu." Lý Phương đáp, cực kỳ vui vẻ.
Mọi người đang nói chuyện thì Tam Mao và Tứ Mao đã kéo một xe bò vải dệt đã được nhuộm xong đến, đặt trên quây hàng và kệ hàng. Sau khi đi đi lại lại ba lần, số kệ hàng trong nhà kho cũng đã được xếp đầy vải.
Lý Phương cực kỳ tự tin, ngẩng đầu nói: "Dì Liễu, người yên tâm đi, chúng ta sẽ làm được. Ta đã thuộc hết những chữ có liên quan đến vải dệt rồi, cũng biết ghi sổ sách. Ta và muội muội có thể trông coi cửa hàng. Hơn nữa, trên phố này có nhiều người trong thôn chúng ta, không ai dám tới cửa hàng vải nhà chúng ta gây sự đâu, tỷ muội chúng ta không sợ."
Cửa hàng này do con trai thứ ba của ông cụ Chu, Chu lão tam phụ trách, hắn ta còn đang bán giấm cho khách hàng.
Khi Liễu Phán Nhi đang kiểm tra cửa hàng vải, Lý Nguyên Thanh đã dạo qua một vòng ngã tư trấn Cát Tường.
Cửa hàng của Tam quả phụ có ông cụ Chu là người bản xứ nên tốc độ xây rất nhanh, chẳng mấy chốc mà hai cửa hàng đã được xây xong rồi. Cửa hàng tạp hóa có ba gian, những đồ dùng hằng ngày như dầu, muối, giấm, tương gần như đều được bán ở đây.
Lý Phương và Lý Lệ phụ trách bán hàng vào ban ngày, buổi tối phải về nhà nghỉ ngơi. Tam Mao và Tứ Mao sẽ ở lại để trông cửa hàng vào buổi tối, ngủ trong phòng ở sân sau.
Tam quả phụ và ông cụ Chu đã lớn tuổi, hai người mở một quán rượu để bán rượu. Bên trong cửa hàng bày vài cái bàn, bán một ít đậu thì là rang.
Tam quả phụ phụ trách thu tiền, ông cụ Chu phụ trách tám chuyện với khách đến mua rượu, uống rượu, trông cũng khá nhàn rỗi tự tại.
Tam quả phụ nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đi qua cửa hàng, lập tức lên tiếng chào hỏi: "Nguyên Thanh, nghe nói ngươi quay về rồi, ta bán hàng hơi bận nên chưa kịp tới thăm ngươi."
Tuy Lý Nguyên Thanh không thích Tam quả phụ nhưng vai vế trong thôn của nàng ta cao, lại là người lớn, hắn hơi cúi người: "Tam thẩm khách sáo quá."
"Vừa có một mẻ rượu ngon đấy, lại đây uống một chén đi." Tam quả phụ mời chào, còn nháy mắt với ông cụ Chu.
Ông cụ Chu nhớ đến Lý Anh Nương ở sân sau, vội vàng chạy lại: "Lý tướng quân, nghe danh ngài đã lâu, mời ngài vào trong này, ta cũng có chút chuyện cần nói với ngài."
Lý Nguyên Thanh ngờ vực, đây là lần đầu hắn gặp ông cụ Chu, ông cụ này có chuyện gì cần nói với hắn cho được?
Tam quả phụ cũng bước tới, bây giờ quán rượu đang không có khách, rất thích hợp để nói chuyện: "Nguyên Thanh, ta không thể không nói với ngươi chuyện này được."
Lý Nguyên Thanh bước vào: "Tam thẩm, có chuyện gì ngài cứ nói đi."
Tam quả phụ dè dặt đặt câu hỏi, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Nguyên Thanh, thấy Lý Nguyên Thanh không tỏ ra phiền chán thì tiếp tục nói.
"Nguyên Thanh à, chắc là ngươi biết chuyện mà phụ thân và mẫu thân ngươi làm nhỉ? Họ không chỉ bán nhị tẩu và chất nữ của ngươi đi mà còn bán cả Anh Nương nữa. Nếu Anh Nương không nghe lời chúng ta ở lại trong này, đi cùng chúng ta đến thôn Cát Tường thì giờ nó đã bị bán tới lầu xanh rồi. Đáng thương biết bao! Suýt chút nữa là cuộc đời nó đã bị hủy đi rồi."
"Người cũng chịu khó, trông cũng đoan chính. Anh Nương là khuê nữ nuôi của ta, lão Tam lại là con riêng của ta nên mới muốn làm mai cho Anh Nương. Vốn ta cũng chuẩn bị dùng tiền viết thư đưa đến Tây Bắc, nói rõ tình huống với ngươi, không ngờ ngươi đã trở lại. Vậy chúng ta hãy bàn chuyện hôn sự này, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Nguyên Thanh vẫn tỏ ra lạnh lùng, hóa ra là trốn ở nhà Tam quả phụ.
"Hóa ra Anh Nương đang ở nhà của người!" Lý Nguyên Thanh gật đầu nhìn Tam quả phụ: "Tam thẩm, vậy ngài có tính toán gì tiếp không? Ngài có biết tuy rằng Anh Nương là muội muội của ta, nhưng quan hệ của ta với nàng ta cũng chỉ bình thường thôi. Nàng ta từng đối xử không tốt với con ta, mặc dù ta không tới nỗi phải trừng phạt nàng ta, nhưng ta cũng không để lo liệu mọi chuyện cho nàng ta được nữa. Nàng ta vô lễ với Phán Nhi, ta cũng không thể đón nàng ta quay vê được. Ngài cho nàng ta ở lại có nghĩa là đã có tính toán rồi đúng không?”
Đúng là không sail Trước đó Liễu Phán Nhi đã nói với hắn về chuyện của Lý Anh Nương, đoán rằng Lý Anh Nương không về cùng phụ mẫu hắn mà đã trốn đi rồi, trốn trong chính thôn này.
Tam quả phụ bị đôi mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người của Lý Nguyên Thanh nhìn chằm chằm, cười châm chọc nói: "Khi Anh Nương mới đến, suy nghĩ của ta rất đơn giản, ta không muốn Anh Nương lại rơi vào hố lửa, không nghĩ nhiều như vậy. Sau đó, ta cũng nghĩ tới quan hệ giữa Anh Nương và nương tử hài tử của ngươi, đưa Anh Nương trở vê cũng không thích hợp. Đang lúc mặt ủ mày chau, lão tam nhà Chu thúc của ngươi từ chức trong thị trấn, đến trấn trên mở một cửa hàng tạp hóa.".
"Sau đó tộc trưởng đuổi phụ thân và mẫu thân ngươi ra khỏi dòng họ, Anh Nương sợ rằng quay về sẽ bị họ bán tới lầu xanh nên đã lén chạy tới nương tựa ta. Ta cũng đã nhìn Anh Nương lớn lên, đương nhiên là không thể đứng im nhìn Anh Nương bị phụ mẫu ngươi đẩy vào chỗ c.h.ế.t được, nên đã giấu Anh Nương ở nhà ta."
Lý Nguyên Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, mơ hồ hiểu được kế hoạch của Tam quả phụ.
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Chỉ cần di nương bằng lòng, ta đương nhiên sẽ không phản đối."
Dù không thích Lý Anh Nương nhưng Lý Nguyên Thanh lại càng chán ghét cách làm của cha mẹ ruột, bán con dâu và cháu gái vào thanh lâu.