Lý Nguyên Thanh có cơ thể cường tráng, đã mấy năm không gặp rồi, dễ mà dày vò người ta điên cuồng lắm. Nữ nhân phải chịu khổ, cần phải bồi bổ cẩn thận mới được, không thể qua loa.
Giờ đây tình cảm mà Lưu thị dành cho Liễu Phán Nhi không những là tình bạn mà còn là tình thân nữa, thậm chí nàng ấy đã nghĩ rằng nửa đời sau phải dựa vào Liễu Phán Nhi mà sống, vậy nên đối xử với Liễu Phán Nhi cũng rất tận tâm.
Đám nhóc Lý Đại Bảo cũng dậy từ rất sớm để luyện võ cùng phụ thân.
Trong thôn cũng có những người chịu khó dậy sớm để luyện võ, họ mau chóng tụ tập lại đây.
Sau khi chạy hai vòng, họ bắt đầu dãn cơ, luyện tập các động tác Tán Đả.
Liễu Phán Nhi dậy trước giờ cơm sáng.
Nếu không, đứa nhóc lanh lợi nhất nhà Lý Nam sẽ tới hỏi: "Nương, có phải người bị bệnh hay không? Bị bệnh là phải uống thuốc, thuốc đắng lắm, A Nam cho nương kẹo để ăn nhé."
Dáng vẻ hỏi han kỹ lưỡng nhưng cũng chứa đầy sự quan tâm ngọt ngào và thân thiết đó lại luôn khiến Liễu Phán Nhi không từ chối nổi.
Miêu Nhi tỷ thấy Liễu Phán Nhi uống hết canh thì cười nói: "Phu nhân, người đợi một lát, các tiểu chủ tử sắp luyện võ xong rồi, đợi họ rửa mặt xong là có thể ăn cơm."
"Canh cá sao?" Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, nàng nhớ lại phần canh gà hôm qua, có lẽ hôm nay Lưu thị lại thấy Lý Nguyên Thanh bước ra từ phòng nàng, cảm thấy đêm qua nàng vất vả nên muốn tẩm bổ cho nàng.
Đêm qua, tuy nàng cảm thấy sung sướng khi làm chuyện đó, nhưng cũng khá mật, cuối cùng nàng còn ngất đi.
Vừa giống tỷ tỷ, vừa giống mẫu thân.
Liễu Phán Nhi có hơi dở khóc dở cười với sự săn sóc của Lưu thị.
Canh cá trích màu trắng sữa bổ âm bổ thận, Liễu Phán Nhi đúng là cần bồi bổ một chút, nàng uống một hơi hết sạch. Hương vị canh cá cũng không quá tệ, đỡ hơn canh gà dầu mỡ nhiều.
Liễu Phán Nhi vừa rửa mặt xong, Miêu Nhi tỷ đã bê một chén canh cá vào: "Phu nhân, dì Lưu nấu canh cá cho người." Gian cửa hàng đầu tiên nằm bên vệ đường chuẩn bị cho cửa hàng lương thực của Ngô gia thuê. Ở đó giao thông thuận lợi, cửa nẻo rộng rãi. Đã đến lúc nàng thực hiện thỏa thuận với cửa hàng lương thực của Ngô gia rồi.
Dòng đầu tiên viết: Cửa hàng ở trấn Cát Tường.
Hiện tại nàng đã xây xong ba cửa hàng ở trấn Cát Tường, những quây hàng, tủ và ghế cần dùng cũng đã được đặt làm ở chỗ thợ mộc Lý trong thôn, hôm nay là có thể đưa qua bên đó.
"Được, ngươi vất vả rồi." Liễu Phán Nhi khách sáo nói. Súc miệng xong, nàng cầm lấy cuốn sổ ghi chép mà nàng tự may, bắt đầu kế hoạch hôm nay.
Gian cửa hàng thứ ba là cửa hàng sách Cát Tường, bán một ít giấy và bút mực, không cần kiếm lời, chỉ dùng để phục vụ khách hàng ở trấn Cát Tường mà thôi.
Nhà nàng ngày càng nhuộm được nhiều vải dệt, tuy rằng việc làm ăn của nhà họ Diêm trên trấn Hắc Sa cũng rất tốt, trung bình mỗi tháng bán được 500 tấm vải bông và 20 tấm tơ lụa, nhưng cũng không đủ để tiêu thụ hết số vải dự trữ trong nhà.
Tuy nhiên, số vải còn dư lại cũng không quá nhiều, vậy nên đem ra bán ở chính cửa hàng của nhà mình là vừa đủ.
Gian cửa hàng thứ hai sẽ dùng để bán vải, lấy tên là cửa hàng vải Cát Tường.
Những gian cửa hàng đó có thiết kế giống nhau, mặt trước có ba gian cửa hàng, mặt sau có một khoảng sân, bên trong có một gian nhà kho, ba gian phòng ở, phòng bếp và nhà vệ sinh nữa, cuối cùng còn có một cái cửa sau.
Bên kia của cửa sau cũng là một con đường.
Liễu Phán Nhi cũng đã quy hoạch sẵn ở bên kia đường rồi, sau này nàng sẽ xây dựng một loạt tứ hợp viện nhỏ để bán.
Lý Nguyên Thanh rửa mặt xong, khoan khoái bước vào phòng, thấy Liễu Phán Nhi đang viết kế hoạch hôm nay thì lại gần nàng: "Hôm nay phải làm nhiều chuyện như thế, có mệt không? Giao cho ta đi, để ta làm cho."
Liễu Phán Nhi nghiêng đầu, khẽ cười: "Không cần đâu, những việc này ta đã lo liệu trước rồi, giờ chỉ cần đi một chuyến là được. Khó khăn lắm chàng mới về nhà một chuyến, ở nhà đọc sách cùng bọn nhỏ đi."
Lý Nguyên Thanh không chịu, trong lòng hắn, Liễu Phán Nhi mới là người quan trọng nhất: "Không có gì quan trọng bằng nàng cả."
Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười, hôn lên đôi môi mỏng của Lý Nguyên Thanh: "Thông minh đấy! Vậy chàng đi cùng ta đi, để những người trên trấn Bạch Sa được nhìn thấy nam nhân khôi ngô anh tuấn, phong độ vô song của ta."
Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, hắn thích câu nói này.
Sau khi dùng bữa sáng, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi cùng nhau ra ngoài.
Trời lạnh như vậy mà Liễu Phán Nhi còn muốn cưỡi ngựa, Lý Nguyên Thanh không nỡ. Hắn đưa bạc cho Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt, bảo họ lên trấn mua một con ngựa và một chiếc xe ngựa về.
Sau này, nếu có dịp phải ra ngoài vào mùa Đông, Liễu Phán Nhi có thể ngồi xe ngựa rồi.
Tuy rằng có hơi chậm, nhưng có thể che mưa chắn gió.
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, nàng lại phải giải thích lại những gì nàng từng giải thích với người ngoài.
Ngô phu nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì nhanh chóng ra đón. Hai ngày trước, người đánh xe thường chở lương thực lên trấn Cát Tường quay về nói, trên trấn Cát Tường đã xây không ít cửa hàng.
Liễu Phán Nhi trả lời: "Ngô phu nhân, đây là phu quân của ta, Lý Nguyên Thanh. Phu quân, đây là bà chủ cửa hàng lương thực của Ngô gia, Ngô phu nhân”
Ngô phu nhân nhìn Liễu Phán Nhi, sau đó quan sát nam nhân đang đứng bên cạnh nàng: "Liễu muội muội, vị này là..."
Nàng ta định lo xong mấy việc đang vội sẽ đi tìm Liễu Phán Nhi để bàn bạc chuyện thuê cửa hàng. Nếu Liễu Phán Nhi đến đây rồi thì nàng ta có thể miễn được một chuyến đi.
Ngô phu nhân nghe vậy thì thắc mắc: "Liễu muội muội, là người phu quân trước kia đã ly hôn với ngươi sao? Hay là người ngươi mới tìm?”
Đến trấn Bạch Sa, Liễu Phán Nhi đi thẳng đến cửa hàng lương thực của Ngô gia, mang theo một phần khế ước.
Liễu Phán Nhi mỉm cười, nàng lấy khế ước ra từ cuốn sổ, đưa qua cho nàng ta: "Ngô phu nhân, ngài xem, cửa hàng vừa được xây xong thì ta đã đưa gian tốt nhất đến cho ngài rồi đây! Tiên thuê một năm là 120 lượng bạc, nếu ngài cảm thấy phù hợp thì hôm nay chúng ta có thể ký ngay."
Liễu Phán Nhi khách sáo đáp: "Vậy tiểu muội sẽ ở nhà chào đón Ngô tỷ tỷ."
Khi không khí giữa hai bên đã trở nên thân thiết hơn, Ngô phu nhân bắt đầu chủ động nhắc đến chuyện làm ăn: "Liễu muội muội, ngươi xem, người trong thôn các ngươi càng ngày càng nhiều, cửa hàng của ngươi cũng đã xây xong rồi, ngươi cho ta thuê một dãy cửa hàng được không?"
Ngô phu nhân tươi cười nói: "Ôi chao, hóa ra chuyện là như thế! Liễu muội muội và Lý tướng quân có thể nối lại tình duyên, tỷ tỷ ta thật sự rất vui, đến 18 tháng Chạp, ta nhất định sẽ đích thân tới uống chén rượu mừng để chúc mừng các ngươi!"
Có lợi nhuận thì ai cũng chịu.
Đây là một thôn trấn mới, số gạo bán đi không được nhiều, nếu phải trả tiên thuê 120 lượng bạc, cộng thêm cả tiền công nữa thì nàng ta thật sự không có lời.
Liễu Phán Nhi cũng không giận, bàn chuyện làm ăn, quan trọng nhất là "bàn.
Ngô phu nhân nhìn khế ước, dù trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười nhưng ánh mắt lại trở nên dè dặt, nàng ta suy nghĩ một lát rồi nói với vẻ đau khổ: "Liễu muội muội, không nói dối ngươi, tiền ta kiếm được từ nghề này cũng là tiền mồ hôi nước mắt cả. Số tiền thuê 120 lượng bạc này hơi đắt, có thể để rẻ một chút cho ta không?"
Không có lợi thì có nói mấy cũng vô ích.
Liễu Phán Nhi lấy một cái kẹp văn kiện ra từ trong túi, tiếp tục lấy từ trong đó ra một tờ giấy, đoạn mở tờ giấy ra và trải lên bàn.