Chu Thúy Hoa đáp mà không thèm quay đầu lại: "Không được, ta phải nhanh lên một chút, làm bà mối cho hai đứa nó. Nếu đi muộn thì chuyện làm bà mối này sẽ bị người ta cướp mất."
Chu Thúy Hoa mặt mày rạng rỡ, vui mừng hớn hở chạy chậm tới nhà Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều đang đợi Lý Nguyên Thanh về ăn sáng thì thấy Chu Thúy Hoa chạy tới: "Thím, mới sáng sớm tỉnh mơ, thím đã dậy rèn luyện thân thể để giảm cân rồi sao?"
Chu Thúy Hoa đứng ngay ngắn rồi hãng giọng quở trách: "Mấy người trẻ các ngươi mới chỉ vừa trải qua được vài ngày sung túc đã cả ngày sợ mập sợ béo, gầy đến y như cọng đay vậy. Ta không giống như các ngươi, ăn gạo nhà mình làm ra, dựa vào bản lĩnh của mình khó khăn lắm mới tự béo lên được chút thịt, giảm đi làm cái gì?"
Mọi người nghe Chu Thúy Hoa buông lời bông đùa thì đều toét miệng cười tới tấp.
Lưu thị chuyển tới một cái ghế đấu, cười nói: "Thím ngồi đi, lát nữa ăn cơm ở nhà chúng ta luôn nhé.
Chu Thúy Hoa xua tay lắc đầu, ánh mắt vui mừng, dáng vẻ cực kỳ hớn hở: "Không cần đâu, ta nói xong mấy câu rồi đi luôn. Giờ Nguyên Thanh và Phán Nhi đã hòa hợp về lại với nhau, lại thành thân thêm một lần nữa. Lần kết hôn đầu tiên của hai đứa là ở Tây Bắc, không có bằng hữu thân thích gì, đến khi về tới trong thôn cũng chỉ bày một bàn thức ăn, mời các trưởng bối trong thôn tới dự mà thôi. Nguyên Thanh cảm thấy có lỗi với Phán Nhi nên chuẩn bị làm lớn một lần. Ta tới là để nói với các ngươi một chuyện, để cho ta làm bà mối có được không?”
Liễu Phán Nhi không ngờ hành động của Lý Nguyên Thanh lại nhanh như vậy, hắn đã bắt đầu chuẩn bị rồi, thấy thím Thúy Hoa lại chủ động nhận việc thì nàng cũng vô cùng cảm kích: "Vậy thì phải làm phiên thím rồi, đa tạ thím."
"Sau này nếu đến giờ cơm mà ta không có nhà thì mọi người không cần chờ ta, cứ ăn trước đi, đừng chờ đến khi cơm canh nguội ngắt rồi, ăn sẽ không còn ngon nữa." Lý Nguyên Thanh ngồi xuống, quét mắt nhìn một vòng.
Dứt lời, Chu Thúy Hoa hết mực vui vẻ rạo rực rời đi, còn hết lòng hết dạ với việc này hơn cả việc nhà mình nữa.
Vì vậy hắn bèn quay về nhà, cả một đại gia đình còn đang chờ hắn về ăn sáng đấy!
Lý Nguyên Thanh đã đi tới mấy nhà khác, mọi người đều đồng ý giúp đỡ. Chu Thúy Hoa luôn ghi tạc trong lòng, nếu không có Liễu Phán Nhi thì sẽ không có hết thảy của hiện tại. Đại ân này nàng ấy không thể báo đáp hết nổi chỉ trong một lần, nên nàng ấy sẽ lấy nhiều lần nhiều việc nhỏ để báo đáp dần dần, bày tỏ lòng biết ơn đối với Liễu Phán Nhi.
Sáng nay nhà bọn họ ăn cháo gạo trắng thơm nồng, lại ăn kèm với dưa chuột muối, còn có một đĩa lớn cải trắng xào, ngoài ra còn luộc thêm một chậu trứng gà, có thể bảo đảm mỗi người trong nhà đều được ăn một quả trứng.
"Không cần cảm tạ gì, việc này cứ để ta lo, đảm bảo sẽ giúp hai người các ngươi lo liệu ổn thỏa." Chu Thúy Hoa đảm nhiệm nhiều việc: "Được rồi, không quấy rây nhà các ngươi dùng bữa sáng nữa, ta về trước đây. Chờ ta về ăn cơm xong xuôi rồi lại tới, lúc đó lại nói chỉ tiết cụ thể với ngươi sau."
Còn Lý Nam đã đi tới bên người Lý Nguyên Thanh, đưa quả trứng gà của mình cho hắn: "Phụ thân, cho người ăn này."
Lý Dung cũng gật đầu: "Đúng thế, phụ thân, người là chủ gia đình. Nếu bọn con ăn như vậy thì sẽ bị người ta nói là không có phép tắc, không có hiếu."
Lý Tiểu Bảo híp mắt cười nói: "Phụ thân về rồi, cả nhà chúng ta đã đoàn tụ rồi, bữa nào cũng phải ăn cơm đoàn viên."
Lý Đại Bảo là đứa đầu tiên không vui nhất: "Phụ thân, bọn con là những hài tử hiểu quy củ phép tắc, trưởng bối không ở nhà thì làm sao có thể ăn trước chứ?"
Lý Nguyên Thanh nhận lấy quả trứng gà, bóc vỏ ra rồi lại trả cho Lý Nam: "A Nam ăn đi, trong chậu vẫn còn mà”
Nhìn thấy mấy đứa con chen lấn xô đẩy trên bàn ăn, tranh nhau nói chuyện với Lý Nguyên Thanh, trong lòng Liễu Phán Nhi có phần mất mát, mấy đứa nhỏ này đứa nào đứa nấy đều không có lương tâm gì cả.
Nàng đang cúi đầu ăn cơm thì Lý Nguyên Thanh đã lột xong một quả trứng gà, bỏ vào trong bát của Liễu Phán Nhi: "Đừng cắm đầu ăn mỗi cháo như thế, ăn trứng gà đi."
Lúc này mấy đứa con mới phát hiện ra chúng đã lạnh nhạt với mẫu thân nên lại bắt đầu vây quanh người Liễu Phán Nhi góp vui.
Lưu thị thấy có lời nào thú vị cũng vui mừng theo.
Ăn xong bữa sáng, các nữ công bắt đầu tới làm việc, len lén liếc nhìn Lý Nguyên Thanh một chút.
Quả nhiên dáng dấp rất đẹp!
Hai người có ngoại hình "dưa vẹo táo nứt" chẳng lấy gì làm đẹp đẽ như Lý lão phu nhân và Lý lão gia vậy mà lại có thể sinh ra một nhi tử anh tuấn cao lớn như thế này, quả đúng là "trúc xấu mọc măng tốt"*I
(*) Trúc xấu mọc măng tốt: bình thường được hiểu là cha mẹ không ra làm sao nhưng lại sinh được con ngoan.
Lý Nguyên Thanh đi tới, vỗ vỗ lưng ngựa mấy cái: "Là một con ngựa tốt hiếm có, ngựa này cũng không dễ mua, nàng mua ở đâu thế?"
Có những trưởng bối như bọn họ ở đây rồi, chưa tới lượt Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi chen vào.
Sau khi sắp xếp bố trí như vậy xong xuôi, mọi người cứ thế ai làm việc người nấy.
Với vai trò là bà mối, Chu Thúy Hoa cầm theo bát tự ngày tháng năm sinh của hai người họ lên trấn Bạch Sa tìm Ngô đại tiên, tính toán ngày lành tháng tốt để thành thân. Sau khi xác định được ngày tổ chức, nàng ấy và thôn trưởng Lý lập tức đi đặt mua đủ loại nguyên liệu dùng cho việc tổ chức tiệc rượu như gà cá thịt trứng, củi gạo dầu muối,... từ chỗ của mấy người trên thị trấn.
Sau khi mấy người họ bàn bạc trao đổi xong xuôi, trong nhà có sẵn các loại vải vóc tơ lụa màu đỏ thẫm, nhưng để làm thành đồ cưới, lại thêu lên các loại hoa văn thì cần rất nhiêu thời gian. Vì vậy, bọn họ đề nghị Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cùng nhau đi lên hiệu may trên thị trấn để mua đồ cưới, đồng thời cũng đi đặt mua luôn một ít trang sức đàng hoàng tử tế ở thị trấn. Liễu Phán Nhi dắt một con ngựa từ trong chuồng ra, hỏi Lý Nguyên Thanh với vẻ vô cùng đắc ý: "Lý Nguyên Thanh, chàng thấy con ngựa này của ta thế nào?"
Chu Thúy Hoa và thôn trưởng Lý cùng với mấy người trưởng bối trong thôn cũng tới, cộng thêm Lưu thị nữa, mọi người cùng bàn bạc về hôn sự của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh. Vốn Lý Nguyên Thanh còn muốn vào giúp nhưng lại bị thôn trưởng Lý đuổi đi.
"Quý nhân trong thôn của chúng ta, khâm sai Cố đại nhân." Liễu Phán Nhi đáp lời: "Lúc ban đầu nhờ có sự giúp đỡ của Cố đại nhân nên chúng ta mới có thể an cư ổn định cuộc sống ở nơi này. Khai hoang trồng trọt, có được ruộng nương phì nhiêu, rồi mới có thể ngụ lại chốn này. Nếu không có cơ hội như thế thì e là hiện tại chúng ta chỉ có thể ở lại những điểm cứu tế nạn dân mà thôi."
Ai lại đi tặng một con ngựa tốt thế này cho Liễu Phán Nhi chứ?
Lý Nguyên Thanh hơi híp mắt, ghen ghét hỏi: "Ai tặng nàng?”
"Không phải mua, là ngựa do người khác tặng." Liễu Phán Nhi trả lời, có con ngựa này rồi, nàng có thể đi nhanh hơn rất nhiều.
Liễu Phán Nhi thấy Lý Nguyên Thanh không nói gì, cho rằng hắn đang ghen nên cười hì hì, hạ thấp giọng hỏi: "Ghen rồi sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu cười trộm: "Đúng, là nam."
Trong lòng Lý Nguyên Thanh chua loét nỗi ghen tị, có cả khó chịu lẫn tự trách, cúi đầu không nói lời nào.
Lý Nguyên Thanh nhướng mi, giọng chợt cao lên: "Nam nhân?”
"Không có!" Lý Nguyên Thanh ra sức phủ nhận: "Ta chỉ tự trách rằng bản thân đã không ở bên cạnh nàng và các con vào lúc khó khăn nhất."
Liễu Phán Nhi không cười nữa, nàng kéo lấy tay Lý Nguyên Thanh: "Đừng khó chịu nữa, mọi thứ qua cả rồi. Trước đây chàng không biết được hướng đi của bọn ta, bây giờ chàng biết thì có thể bảo vệ bọn ta được rồi."
Lý Nguyên Thanh ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước: "Lần này ta vê nhà quá gấp gáp, rất nhiều chuyện trong quân doanh còn chưa xử lý xong. Đến Tết Nguyên Tiêu là ta phải quay về rồi, lúc đó lại phải để một mình nàng ở nhà chăm sóc các con."
Liễu Phán Nhi hiểu mỗi người đều có sứ mệnh của riêng mình, cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì nàng vẫn có sự nghiệp riêng của bản thân, còn Lý Nguyên Thanh cũng có sự nghiệp của riêng hắn.
Cho dù muốn từ bỏ nhưng cũng phải sắp xếp ổn thỏa, nếu không sẽ có lỗi với đồng đội và những người thân cận đã đi theo bên cạnh họ.
Liễu Phán Nhi khẽ giọng an ủi: "Nơi đây rất yên bình, chung quanh đều là người trong thôn cả, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Chàng có việc thì cứ rời đi, không cần lo về chuyện trong nhà."
Lý Nguyên Thanh nhìn về phía một Liễu Phán Nhi vừa độc lập lại vừa kiên cường kia, đưa tay nhéo mặt nàng: "Nàng ấy à, lẽ nào nàng không thể giống mấy nữ nhân kia sao, kiểu sẽ lăn lộn khóc lóc om sòm níu kéo ta ở lại ấy?"
"Hừ!" Liễu Phán Nhi hết sức khinh thường: "Ta còn lâu mới thèm làm những chuyện như thế, cho dù chàng có về đây thì cũng phải thu xếp ổn thỏa mọi việc bên đó đã."
Lý Nguyên Thanh đau lòng gật đầu: "Đúng vậy, đợi sau khi ta vê quân doanh, ta sẽ xin Triệu tướng quân điều ta về huấn luyện binh lính. Nơi này của chúng ta gần nguồn nước, có thể huấn luyện thủy quân."
Nghe được lời này, mắt Liễu Phán Nhi vụt sáng: "Chàng thật sự có thể quay về sao?"
Lưu Khuê khinh bỉ nhìn về phía ba người bạn của mình: "Ba tên nam nhân thô lỗ như các ngươi thì biết cái thá gì! Đây gọi là "Hà ý bách luyện cương, hóa vi nhiễu chỉ nhu."
Liễu Phán Nhi cười càng vui vẻ hơn, vô cùng chờ mong viễn cảnh Lý Nguyên Thanh sẽ giúp nàng mọi việc bận rộn trước sau trong nhà: “Được, vậy ta sẽ chờ chàng quay vê. Lần này chàng không được nuốt lời nữa, nhất định phải quay về. Còn có, phải nhớ kỹ, cho dù thế nào cũng đều phải bảo vệ tính mạng của bản thân."
"Nhìn xem đây có phải là vị Lý tướng quân xông pha chiến trận, g.i.ế.c người như ma, lạnh lùng tột cùng của chúng ta không? Sẽ không phải là bị người ta đánh tráo rồi đấy chứ?"
Bốn thị vệ đi theo phía sau thấy sự tương tác qua lại giữa Lý tướng quân và Lý phu nhân thì người nào người nấy đều nháy mắt ra hiệu với nhau, hâm mộ không thôi, nhưng lời nói ra thì toàn sự ghen tị chua loét. Lý Nguyên Thanh gật đầu đáp ứng, trong mắt hàm chứa ý cười: "Được!"
"Ngươi thì hiểu cái gì! Đây gọi là "anh hùng khó qua ải mỹ nhân”! Có là bậc hán tử cứng rắn thế nào đi nữa thì khi đứng trước mặt người trong lòng mình cũng chỉ là một kẻ sợ vợ mà thôi!"
"Ừ" Lý Nguyên Thanh đáp: "Nếu không được thì ta liền xin ra quân, dù sao thì tức phụ của ta cũng là Đức Thụy phu nhân do bệ hạ đích thân sắc phong, ta về lăn lộn cùng với tức phụ ta thì vẫn có thể sống tốt như thường."
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nói chuyện với nhau xong liền mỗi người tự leo lên một con ngựa: "Lý Nguyên Thanh, đoạn đường này không có người, hay là chúng ta so tài xem?”
"Xí!" Hoắc Thành Đạt phun nước bọt với Lưu Khuê một cái: "Ngươi lại không có tức phụ, cũng chỉ biết khoe khoang chữ nghĩa trước mặt bọn ta mà thôi. Có bản lĩnh thì ngươi cũng lấy một tức phụ tốt như thế đi, lúc đó bọn ta mới phục ngươi, còn không thì im miệng."
Lưu Khuê bị đồng đội xem thường đến mức không vui: "Không thèm tranh luận với mấy tên thô lỗ như các ngươi, hạ thấp phong độ của ta."
(*) Hà ý bách luyện cương, hóa vi nhiễu chỉ nhu: Nghĩa đen là "Thép cứng tôi luyện trăm lần cũng có thể trở nên mềm mại”, có hàm lý giải là người có tính tình dù cứng rắn đã trải qua muôn ngàn thử thách nhưng cũng có lúc vì ai đó mà trở nên ôn nhu, yếu mềm không thể phản kháng.