Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 238: Lý Đại Tráng Trở Thành Hình Mẫu Được Mọi Người Ngưỡng Mộ




"Không cần, cất đi, giữ lại trong tay để phòng tình huống bất ngờ." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng nói: "Mua một ít thuốc để xóa vết sẹo, xem vết sẹo trên mặt có thể xóa đi được không. A Mai còn nhỏ, chuẩn bị của hồi môn từ bây giờ thì vẫn còn sớm, tỷ cũng không cần dùng tiết kiệm."

Diêm thị cứ cảm ơn mãi.

Sắp xếp tốt cho mẫu thân và nữ nhi Diêm thị, Liễu Phán Nhi vội vàng chạy về.

Đột nhiên có nhiều người đến như vậy, Liễu Phán Nhi lo lắng, phòng ngừa có người làm loạn, phá hoại cuộc sống tốt đẹp của trấn Cát Tường thôn Cát Tường.

Trấn Hắc Sa cách trấn Cát Tường ước chừng 65 dặm đường, một tiếng trống làm tỉnh thân Liễu Phán Nhi hăng hái thêm, suốt dọc đường cưỡi ngựa không ngừng.

Một canh giờ sau, Liễu Phán Nhi đã về đến nhà.

Tất cả mọi người trong nhà vây quanh, Lý Dung nhận áo choàng trên người mẫu thân, Lý Đại Bảo vội vàng bưng trà rót nước cho mẫu thân.

Lưu thị vội vàng hỏi: "Liễu muội muội, có thuận lợi không?"

Lưu thị lắc đầu, cười cười: "Có thể ăn no thì ai trộm gà bắt chó chứ? Hơn nữa, hiện tại bọn họ còn chưa định cư, không thành thật thì sẽ bị đuổi đi giống như cả nhà Lý lão gia. Ai nấy đều thành thật, vội vàng làm việc khai khẩn đất hoang trồng trọt, trong lòng có suy nghĩ. Chỉ cần kiên trì một năm thì bọn họ cũng có thể có được cuộc sống tốt đẹp như nhà chúng ta."

Lưu thị nở nụ cười, cũng không hỏi rõ Liễu Phán Nhi bố trí cho hai mẫu thân và nữ nhi Diêm thị ở nơi nào, người biết càng ít thì đối với mẫu thân và nữ nhi Diêm thị lại càng tốt: "Vậy thì tốt rồi, trong lòng ta cũng có thể buông xuống."

"Những người mới tới bố trí ở trong lều trúc, tất cả đều rất có tinh thân. Nhà ai trong nhà không có tiền dư thì cử hai người đi làm, một ngày có thể kiếm được 40 văn tiền, đủ để chỉ tiêu trong nhà. Nhà ai còn dư tiền thì không ra ngoài làm việc, đều đi khai khẩn đất hoang. Bọn họ cảm thấy mặc dù khai khẩn đất hoang mệt mỏi nhưng năm sau trông ớt, trồng cà chua dưa hấu và các loại cây trông khác cũng có thể kiếm được không ít tiền. Bây giờ khai khẩn đất hoang, còn có thể trồng cải dầu. Người già và trẻ em nấu ăn, cả làng đều bận rộn."

Lưu thị trả lời từng câu một: "Dưới sự giúp đỡ của thím Thúy Hoa nhà chúng ta tuyển mười phụ nhân sạch sẽ cần cù cùng chúng ta nhuộm và phơi vải. Mỗi ngày có thể làm được 60 bó vải. Thôn dân nhà chúng ta mượn bạc, dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng đi xuống huyện thành mua cày sắt."

Liễu Phán Nhi uống trà, hưởng thụ Lý Nam và Lý Tiểu Bảo đ.ấ.m chân cho nàng, cả người thoải mái, toàn thân thoải mái: "Mấy ngày nay ta rời đi, chuyện trong nhà có thuận lợi không? Chuyện trong thôn, có thuận lợi không?”

Liễu Phán Nhi hơi kinh ngạc: "Không có trộm gà trộm chó sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười xán lạn: "Ta đã ra tay có lý nào lại không thuận lợi chứ? Ta đã sắp xếp rồi, tỷ không cần phải lo lắng. Bọn họ đã sống ở một nơi không ai biết. Trong lòng chúng ta biết là được, đừng nói ra bên ngoài."

Nghe Lưu thị giải thích, Liễu Phán Nhi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rôi. Mấy ngày nay ở bên ngoài ta còn lo lắng thôn dân mới tới nhìn thấy thôn dân tới trước xây nhà lớn, trong lòng có chút ghen tị mà làm chuyện xấu!"

Lưu thị cười cười, cảm thấy đây là chuyện bình thường của con người: "Hâm mộ ghen tị đương nhiên là có, nhưng đại thúc thôn trưởng nói với bọn họ, chỉ cần làm việc chăm chỉ, sang năm trồng cây trồng giá cao là có thể kiếm được tiền, xây nhà. Con người chỉ cần có hy vọng thì sẽ không làm bậy. Đôi mắt có thể nhìn thấy một cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên họ cũng muốn có. Hầu hết mọi người đều hiểu rằng tất cả mọi thứ không phải từ trên trời rơi xuống. Bây giờ bọn họ tốt hơn nhiều so với khi đó chúng ta tới đây, ít nhất cũng có chỗ dựa, còn có thể nhận được giúp đỡ."

Liễu Phán Nhi cảm động nói: "Đúng vậy, lúc chúng ta vừa tới, cực kỳ khổ sở. Bọn trẻ cũng phải cùng chúng ta ra đồng khai khẩn đất hoang, còn ăn không đủ no, phải ăn rau dại lót dạ. Nhưng cay đắng cũng có những lợi ích của cay đắng, chúng ta đã trải qua một mùa hè nỗ lực, đến mùa thu thu hoạch rất phong phú. Nửa năm đã có thể đứng vững gót chân, những người về sau, ít nhất cần tám chín tháng, thậm chí là cả thời gian một năm."

Chịu khổ không tính là khổ, chỉ cần có thể kiên trì thì luôn có thu hoạch.

Lưu thị suy nghĩ như vậy. Lý Phương và Lý Lệ đun nước nóng xong, bỏ vào thùng tắm lớn trong phòng tắm, Liễu Phán Nhi ăn cơm, tắm rửa rồi trở về phòng ngủ một giấc yên bình.

Ở ngoài, cho dù ngủ Liễu Phán Nhi cũng không dám ngủ sâu.

Đặt bàn và băng ghế đằng sau cửa khách điếm, làm một vài vòng dây thừng cẩn thận đặt trên cửa sổ để ngăn chặn người nào đó đi vào từ cửa sổ.

Lúc này ở trong nhà mình, bên cạnh đều là người thân, Liễu Phán Nhi mới dám không lo lắng mà ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi sai Báo Tử và Nhị Cẩu Tử bốc hàng lên xe, đưa 300 cuộn vải nhuộm trong nhà đến tiệm vải trên trấn Hắc Sa.

"Bây giờ lên đường có lẽ đến buổi chiều có thể đến trấn Hắc Sa, dọc theo đường đi các ngươi phải cẩn thận." Liễu Phán Nhi dặn dò, cầm hai con d.a.o nhọn đưa cho Báo Tử và Nhị Cẩu Tử: "Gặp phải cướp, nếu như ít người thì các ngươi có thể liều mạng. Nếu có nhiều người, việc giữ mạng của các ngươi là quan trọng hơn."

Ăn cơm xong, khóa cửa, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo thì ở nhà với những đứa trẻ nhỏ hơn, để chúng chơi đùa trong sân. Trong xưởng nhuộm vải ở bên cạnh, Triệu Lan Hoa đang làm việc cùng các nữ công nhân, hai con dâu của Chu Thúy Hoa cũng đến làm để kiếm tiền công.

"Vậy thì tốt rồi, đi đi." Liễu Phán Nhi dặn dò: "Sau khi đến bên đó thì không cần vội vàng quay về, hãy giúp đỡ sửa sang lại cửa hàng. Buổi tối các ngươi để xe bò ở trong cửa hàng của ta, còn các ngươi thì ra khách điếm bên ngoài ở. Dù sao trong tiệm vải chỉ có hai nữ tử, các ngươi ở trong cửa hàng không tiện."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Không cần lo lắng, Báo tử và Nhị Cẩu Tử có thể nuôi sống đệ đệ muội muội ở huyện thành, chứng tỏ bọn họ không chỉ thông minh, hơn nữa còn chịu khổ chịu cực được. Có một số việc phải để cho bọn họ làm, như vậy ta mới có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Rèn luyện nhiêu, một lần lạ, hai lần sẽ quen. Chúng ta nhanh chóng ăn cơm, những hạt giống trên ruộng bây giờ đã đến lúc thu hoạch rồi, nhanh chóng mang về nhà rồi cất lên."

Lưu thị lo lắng: "Báo tử và Nhị Cẩu Tử có thể làm được không?"

Liễu Phán Nhi dặn dò nhiều lần, nhìn theo Báo Tử và Nhị Cẩu Tử lên đường.

Ánh mắt Lưu thị sáng ngời, vui vẻ nở nụ cười: "Được, ta đi làm ngay. Tất cả hạt giống dưa hấu và dưa gang thu hoạch trước đó đều phơi khô và cất lên, để ngăn bị ẩm nên trong túi đặt rất nhiều tro cỏ. Hạt ngô cũng đã phơi khô, đựng đầy một túi lớn khoảng 4 - 50 cân. Chờ sau khi thu hoạch xong hạt giống ớt và cà chua thì ta có thể ngủ ngon rồi."

Báo Tử nhận lấy lấy d.a.o nhọn, sắp xếp kỹ lưỡng: "Phu nhân, người yên tâm, từ nhỏ chúng ta lớn lên ở tâng dưới cùng của huyện thành, rất biết nhìn ánh mắt cũng biết thủ đoạn tự bảo vệ mình."

Đại biểu tích cực điển hình nhất chính là Lý Đại Tráng.

Người trong thôn nhìn thấy Liễu Phán Nhi đã là Đức Thụy phu nhân mà nàng vẫn mặc quần áo cũ, dẫn theo bọn nhỏ ra ruộng làm việc, cực kỳ giản dị.

Những người trong nhà không có nhiều tiên, những người muốn lười biếng lập tức ngượng ngùng, mệt mỏi làm việc vất vả thì mới có thể sống tốt.

Nếu có việc gì bọn trẻ có thể đến xưởng để nhờ người giúp đỡ.