Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 237: Mua Cửa Hàng, Đưa Bạc




Bảo sao lại có thể làm cho đông gia và chưởng quỹ cung kính như vậy. Người có công đức lớn như thế, có thể làm cho rất nhiêu người không đói bụng, được ăn cơm no, là phúc của bá tánh.

Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa, rất nhanh đã vượt qua xe ngựa, sớm rời khỏi thành.

Đi theo bản đồ, đến chiều tối Liễu Phán Nhi đã đi tới trấn Hắc Sa, đặt phòng ở khách điếm tốt nhất địa phương, khách điếm Hằng Tường. Dựa theo tốc độ xe ngựa, có lẽ chiều mai thì xe ngựa của Diêm thị mới có thể đến.

Còn chưa tới lúc dùng cơm tối, nàng hỏi thăm chưởng quỹ về người trung gian tương đối có tín nhiệm trong trấn. Chưởng quầy giới thiệu một người họ Tôn, Liễu Phán Nhi nói muốn mua một cửa hàng, không cần lớn, cửa hàng hai gian, phía sau có một viện, người có thể ở cũng có thể để đồ.

Tôn trung gian nói với Liễu Phán Nhi: "Cửa hàng như vậy trên trấn cũng không có nhiều, tính lưu động rất nhỏ. Trong tay ta có một cửa hàng, tuy nhiên lại là ba gian cửa hàng, giá cả đắt hơn một chút."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, hỏi: "Cửa hàng này giá bao nhiêu?"

Tôn trung gian trả lời: "Mặt tiền ba gian cửa hàng, phía sau sáu gian nhà, tình trạng nhà ở rất tốt. Cộng lại là 100 lượng bạc!"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Hôm nay đã quá muộn, ngày mai sau khi ăn sáng xong thì ngươi dẫn ta đi xem một chút!"

Trải qua một lượt mặc cả, cuối cùng Liễu Phán Nhi đã mua cửa hàng này với giá 140 lượng bạc.

Lại là một ngày vất vả.

Tình trạng nhà cửa thực sự tốt, mỗi năm đều được sửa chữa.

Ngày hôm sau dưới sự dẫn dắt của Tôn trung gian nàng đã đến xem cửa hàng kia.

Sau khi trở về ăn cơm xong Liễu Phán Nhi lập tức gọi nước tắm rửa, bôi thuốc rồi trở về phòng ngủ.

Vì con trai làm ăn ở huyện thành lớn nên chủ nhà này không rảnh quan tâm đến cửa hàng ở đây cho nên mới bán đi, cũng không có tranh chấp nợ nần phức tạp.

Tôn trung gian gật đầu: "Được, xem qua rồi nói saul"

Hạ nhân đi vào thông báo, trấn trưởng Đường vội vàng gọi phu nhân, cùng nhau ra gặp Liễu Phán Nhi.

Vì thế nhân lúc thời gian còn sớm, Liễu Phán Nhi mua vài thứ rồi đến nhà trấn trưởng trấn Hắc Sa chào hỏi.

Liễu Phán Nhi là trấn trưởng trấn Cát Tường, hơn nữa còn là Đức Thụy phu nhân nổi tiếng bên ngoài.

Liễu Phán Nhi nghĩ đến hai mẫu thân và nữ nhi Diêm thị làm ăn ở nơi trời xa đất lạ không quen thuộc, khó tránh khỏi bị người ta bắt nạt.

Liễu Phán Nhi cảm tạ, vải vóc nhà nàng chất lượng tốt, không lo việc làm ăn: "Thu thuế như thường lệ là được rồi, chúng ta cứ dựa theo quy định của trấn Hắc Sa bên này, không cần khách sáo."

Liễu Phán Nhi cũng không vòng vo, trực tiếp cười nói: "Trong nhà ta có mở một xưởng nhuộm vải cho nên muốn mở một cửa hàng ở trấn Hắc Sa. Ta đã thuê hai người, chiều nay họ sẽ đến. Ngài là trấn trưởng nên ta đặc biệt đến tìm mong được trấn trưởng Đường chiếu cố."

Trấn trưởng Đường nghe nói như vậy, vui vẻ đáp lại: "Đức Thụy phu nhân yên tâm, cửa hàng của ngài ở trên trấn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám quấy rầy, sẽ được hưởng mức thuế ưu đãi nhất."

Trấn trưởng Đường không dám chậm trễ, thái độ cung kính: "Đức Thụy phu nhân tới cửa là vinh hạnh lớn của nhà ta, không biết phu nhân có việc gì?"

Rất nhiều người đều rất coi trọng Liễu Phán Nhi là Đức Thụy phu nhân do bệ hạ thân phong, ngũ phẩm cáo mệnh.

Đối với một ít thỉnh cầu của Liễu Phán Nhi, có thể giúp thì sẽ giúp.

Tuy rằng bà ấy không giỏi ăn nói nhưng tiếp đón Liễu Phán Nhi rất chu đáo.

Đường phu nhân hơn bốn mươi tuổi, vóc người rất cao cũng không mập.

Huống chỉ thỉnh cầu của Liễu Phán Nhi cũng không phải quá đáng, bọn họ thuận nước đẩy thuyền đồng ý còn nhận được ân tình của Liễu Phán Nhi.

Sau khi đi ra từ nhà trấn trưởng Đường, Liễu Phán Nhi lại đi mua chăn rồi cho người đưa thẳng tới cửa hàng.

Đến chiều tối, Liễu Phán Nhi quay lại khách điếm Hằng Tường, đúng lúc Diêm thị cũng vừa đến.

Liễu Phán Nhi trả số tiền còn lại cho xa phu, sau đó dẫn Diêm thị và Lý Mai đến cửa hàng mới mua.

Đứng trước cửa tiệm, Lý Mai vui mừng khôn siết: "Mẫu thân, đây là cửa hàng dì Liễu mual"

Diêm thị cũng vô cùng kích động, bắt đầu lại từ đầu ở nơi không ai biết các nàng.

Liễu Phán Nhi tiếp đón: "Đừng đứng ở bên ngoài nữa, mau vào trong đi. Chăn đệm mua cho hai người đều đã đặt ở trong phòng rồi, nhanh chóng quét dọn, buổi tối hai người ở bên này."

Diêm thị và Lý Mai rất siêng năng, lấy nước cầm giẻ lau, trong ngoài đều lau một lân.

Liễu Phán Nhi ra ngoài, mua củi gạo dầu muối tương dấm rồi bỏ vào phòng bếp.

Diêm thị cho nữ nhi nghỉ ngơi, nàng ta đi nấu cơm.

Con người phải có bổn phận, không thể tham lam.

Chỉ một lát sau, hai món mặn một canh, cơm trắng đã được đặt lên bàn.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, đương nhiên là được. Cửa hàng trị giá 140 lượng bạc, lát nữa sẽ viết giấy vay nợ, coi như ta cho hai người mượn. Khi tỷ kiếm được tiền thì tỷ sẽ trả lại cho ta."

Diêm thị suy nghĩ một chút, lắc đầu,Ta vẫn để họ Diêm còn A Mai đổi họ, tên là Diêm Tiểu Mai. Như vậy có được không?"

Liễu Phán Nhi thích nói chuyện trên bàn cơm: "Diêm tỷ, ngày mai ta sẽ dẫn tỷ đến định cư, nói tỷ là lưu dân, đến nhà ta làm việc. Tỷ đã sẵn sàng thay đổi tên của mình chưa?”

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ Diêm thị cảm thấy không thể cứ lợi dụng Liễu Phán Nhi mãi được.

Lý Mai không muốn nghỉ ngơi mà đi đốt lửa cho mẫu thân.

Liễu Phán Nhi sửng sốt, còn tưởng rằng Diêm thị không muốn gánh chịu nguy cơ mở cửa hàng, cũng không miễn cưỡng vì thế gật đầu: "Hai người đồng ý lựa chọn phương thức như vậy, thế cũng được. Tất cả chi phí kinh doanh cửa hàng đều tính là của ta. Bây giờ một tháng ta cho tỷ được một lượng bạc, đưa cho A Mai 500 văn. Nếu công việc kinh doanh tốt, hàng tháng sẽ có tiên thưởng. Hai người còn phải trông coi hàng hóa ở trong cửa hàng, lại trợ cấp cho hai người 500 văn tiền."

Cửa hàng hiện tại, nàng ta không thể yên tâm thoải mái đón nhận.

Diêm thị trả lời: "Liễu muội muội, ta biết muội làm như vậy là muốn ta thu hết lợi ích, nhưng ta không thể nhận. Tuy nói sau này sẽ đổi bạc, nhưng cũng sẽ lợi dụng muội quá nhiều. Như vậy đi, cửa hàng này tính là của muội, ta và Mai là người làm thuê cho muội. Muội xem trả cho chúng ta một ít tiền công là được."

Liễu Phán Nhi chuộc bọn họ ra từ trong thanh lâu, trả lại ân tình trước kia nàng ta cứu Lý Tiểu Bảo.

Hôm sau làm việc định cư và khế ước, Liễu Phán Nhi lại để lại cho bọn họ chút bạc.

"Liễu muội muội như vậy là rất tốt rồi. Muội yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập làm ăn." Diêm thị cam đoan, tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống khó khăn lắm mới có được này.

Vốn Liễu Phán Nhi muốn ở khách điếm nhưng Diêm thị đã dọn dẹp phòng xong. Nàng ta và nữ nhi ở một phòng, Liễu Phán Nhi ở trong phòng của Diêm Tiểu Mai.

Như vậy thu nhập một tháng của Diêm thị là hai lượng bạc, ở trên trấn có thể sinh hoạt không tệ.

Số bạc này là bạc còn lại khi bán mẫu thân và nữ nhi Diêm thị, lẽ ra phải đưa cho bọn họ.

Diêm thị không cần, lắc đầu từ chối: "Liễu muội muội, muội đã cho chúng ta đủ rồi, không thể cho nữa."

Liễu Phán Nhi kiên trì: ""Diêm tỷ, bạc này tỷ nhất định phải cầm, không phải bạc của ta, đây là bạc ta sai người lấy trộm từ chỗ Lý lão phu nhân. Tỷ cũng biết bạc trên người họ từ đâu mà có. Tỷ nghĩ ta giúp tỷ như vậy lại có thể lấy bạc bán thân của tỷ và A Mai sao?"

Diêm thị vốn còn muốn từ chối thì mở to hai mắt, miệng há hốc, ánh mắt chua xót, cuối cùng nhận lấy nói: "Tam đệ muội, đa tạ."