Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 235: Giải Cứu Mẹ Con Diêm Thị




Sau nửa canh giờ thì cũng bắt đầu xưng tỷ muội.

Hai người còn ước định, đợi đến mùa xuân sang năm vào lúc hoa nở thì sẽ mời Liễu Phán Nhi cùng các con đến ngắm hoa.

Triệu tri phủ lập tức sắp xếp tùy tùng bên cạnh mang theo nha dịch đến Bách Hoa lâu, chuộc mẹ con Diêm thị về. Mặc dù tú bà của Bách Hoa lâu muốn dùng công phu sư tử ngoạm để kiếm được thêm chút tiên, nhưng vừa nhìn thấy quan sai tới thì liền ngoan ngoãn báo giá mà mình mua về.

Hai mẹ con này, năm mươi lăm lượng bạc.

Vốn là Diêm thị có gương mặt xinh đẹp, nhưng lại có hai vết sẹo sâu và đôi mắt hờ hững làm mất cảm giác.

Chính là bởi vì trên mặt có thẹo ngấn, vô cùng dữ tợn, đáng sợ cho nên cũng không người vừa ý nàng ta.

Tú bà sai người đánh cho nàng ta một trận sau đó liền để nàng ta làm việc nặng nhọc tại Bách Hoa lâu, không được phép nghỉ ngơi.

Lý Mai là con gái của Diêm thị, vẻ ngoài cực giống Diêm thị, năm nay mới chín tuổi. Tú bà để cho người ta dạy dỗ Lý Mai thật tốt, đợi sau khi đến mười hai mười ba tuổi thì sẽ bán được một giá cao hơn.

Diêm thị cảnh giác nhìn về phía Triệu Phúc, hỏi: "Vị tráng sĩ này, là ai bảo ngươi đến chuộc hai mẹ con chúng ta? Nếu không nói rõ ràng thì mẹ con chúng ta c.h.ế.t cũng không đi với các ngươi."

Ánh mắt của Diêm thị phẫn nộ, quát lớn con gái: "Đừng nhắc đến người cha ruột bỏ đi của con, vì muốn ông bà của con có thể ăn được mấy quả trứng gà mà liền bán chúng ta, con cảm thấy hắn ta sẽ đến chuộc chúng ta sao? Túi quần của hắn còn sạch hơn cả mặt, lấy đâu ra bạc?”

Đúng vào lúc này, gã sai vặt hâu cận của Triệu đại nhân là Triệu Phúc đi tới: "Ta sẽ dẫn các ngươi đến y quán, xem trên người có bệnh hay không. Có bệnh thì sẽ phải trị bệnh, nếu không có bệnh thì cũng có thể yên tâm."

Diêm thị cũng có chút không hiểu, vì không muốn tiếp khách, chạy trốn không thành, cho nên nàng ta đã hủy đi gương mặt của mình. Nàng ta có vẻ ngoài như vậy, làm sao lại có người dùng tiên chuộc nàng ta ra? Hơn nữa lại còn chuộc cả con gái của nàng ta? Lý Mai nghe nói như thế thì con mắt ửng đỏ, nghẹn ngào hỏi: "Vậy thì ai đã sài tiền chuộc chúng ta?"

Lý Mai nhìn thấy Triệu Phúc đi tới thì bị dọa đến mức trốn ra sau lưng mẹ mình, len lén nhìn Triệu Phúc.

Lý Mai đi theo bên cạnh mẹ, nhỏ giọng nói: "Nương, là cha tới chuộc chúng ta sao?"

Triệu Phúc trả lời: "Bây giờ nàng là khách quý của Tri phủ đại nhân, phu nhân nhà ta đang chiêu đãi Đức Thụy phu nhân. Bây giờ ta sẽ đưa các ngươi đến y quán trước, sau khi kiểm tra xong thì sẽ đưa hai ngươi đến quán trọ của Đức Thụy phu nhân."

"Liễu Phán Nhi?"

Diêm thị sững sờ: "Em dâu ba? Nàng ở đâu?”

Triệu Phúc thấy Diêm thị cảnh giác, hơn nữa trên mặt còn có hai vết sẹo đáng sợ thì có thể biết là hai mẹ con này đã chịu không ít khổ cực, khó tránh khỏi cảnh giác: "Các ngươi hẳn là biết Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi chứ?"

Trước khi đi, Triệu Phúc còn nói với chưởng quỹ cần phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con này.

Cùng Triệu Phúc đến y quán, ngoại trừ gây yếu, về sau phải ăn nhiều cơm thì cũng không có bệnh khác.

Triệu Phúc dựa theo lời Đức Thụy phu nhân giao phó, đưa người đến quán trọ Vận Lai, hơn nữa còn đặt một phòng cho hai mẹ con, lại cho mười lượng bạc, để bọn họ chờ ở trong quán trọ.

Diêm thị nghe nói như thế thì lúc này mới hơi hơi buông lỏng, mắt lộ cảm kích: "Hóa ra em dâu ba là Đức Thụy phu nhân! Cảm ơn vị đại ca kia."

Triệu phu nhân chiêu đãi Liễu Phán Nhi dùng cơm trưa, Triệu Phúc tới hồi báo, đã sắp xếp người ở trong quán trọ.

Sau khi ăn trưa xong, Liễu Phán Nhi từ chối lời giữ lại của Triệu phu nhân, vội vã trở lại quán trọ.

Diêm thị cùng con gái Lý Mai ăn cơm trưa, vừa buồn ngủ vừa mộệt, khi biết đây là do em dâu ba sắp xếp thì buông lỏng cảnh giác, nằm ở trên giường, hai mẹ con nhanh chóng ngủ mất.

Đợi đến khi Liễu Phán Nhi trở về, hai người họ còn chưa tỉnh.

Mãi cho đến lúc dùng cơm tối thì Liễu Phán Nhi mới tới.

Diêm thị đang chải đầu cho con gái, thấy có người gõ cửa, hỏi: "Ai?"

Liễu Phán Nhi trả lời: "Là ta, Liễu Phán Nhi!"

Ánh mắt của Lý Mai sáng lên: "Nương, là thím ba, con đi mở cửa."

Lý Mai vô cùng cảm kích vì thím ba đã chuộc mình và mẹ ra khỏi Bách Hoa lâu, ở nơi đó ăn không no, còn phải đứng thẳng chân trên vạc lớn, nói là làm như vậy thì sẽ có eo nhỏ m.ô.n.g lớn, mỗi ngày vừa đau lại vừa thống khổ. Nếu không hoàn thành thì còn bị ăn đánh.

Diêm thị khi nghe thấy là tiếng của Liễu Phán Nhi thì cũng yên lòng.

Lý Mai gật đầu: "Cảm ơn dì Liễu, người có gặp được bác gái cùng tỷ Phương A Lệ, không? Bây giờ các nàng sống tốt chứ?”

"Cảm ơn muội, em dâu ba." Diêm thị cảm ơn, đỏ tròng mắt, trước đó quan hệ của nàng ta cùng Liễu Phán Nhi không tốt cũng không xấu, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại là Liễu Phán Nhi cứu mẹ con họ ra hố lửa.

"Không cần gọi là thím ba, về sau gọi dì Liễu đi." Liễu Phán Nhi nói, sờ sờ đầu của Lý Mai.

Lý Mai đi lấy ghế: "Thím ba, thím ngồi đi."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không cần cám ơn, bây giờ tỷ đã không còn là con dâu của Lý gia, cũng không cần phải gọi ta là em dâu ba, cứ gọi ta là Liễu thị, hoặc Liễu Phán Nhi.”

Trước đây Lý Tiểu Bảo rơi xuống nước, chính là Diêm thị cùng Lý Mai phát hiện ra đầu tiên, cứu được đi lên. Có thể thấy được bọn họ cũng là người tốt bụng, Liễu Phán Nhi nguyện ý giúp trợ các nàng.

Liễu Phán Nhi đi vào, nhìn thấy vết sẹo trên mặt của Diêm thị thì hơi sững sờ: "Các ngươi, tỷ chịu khổ rồi." Diêm thị rót chén nước cho Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, nói đi, dọc đường có chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao muội biết chúng ta lưu lạc ở thanh lâu?"

"Được." Lý Mai đồng ý.

Liễu Phán Nhi ra ngoài gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, rất nhanh đã trở về.

Liễu Phán Nhi vừa muốn trả lời thì đột nhiên nghe thấy bụng Lý Mai kêu ùng ục ục, cười cười: "Ta sẽ đi gọi tiểu nhị mang cơm vào trước, chúng ta ở trong phòng, vừa ăn vừa nói."

Nghĩ đến đây, Diêm thị lại cảm thấy buồn, đỏ tròng mắt.

Liễu Phán Nhi kể lại một lần tất cả mọi chuyện dọc đường đi lần này, cũng nói làm sao nàng lại biết mẹ con Diêm thị lưu lạc: "---Diêm tỷ, sau này hai người có dự định gì?"

Diêm thị nghe xong thì trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới Phán nhi và Lưu thị lại gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy, cũng may tất cả khổ tận cam lai. Không giống nàng, mặc dù thuận lợi qua sông, nhưng lại bị cha mẹ chồng và chồng bán đi.

Lý Mai cũng trừng mắt to, cẩn thận lắng nghe.

Lý Mai cũng khóc: "Nương, chúng ta đi theo dì Liễu đến trấn Cát Tường nhé?”

Mặc dù Diêm thị rất tâm động, nhưng cuối cùng vấn lắc đầu, đưa tay sờ sờ đầu con gái: "A Mai, chúng ta không thể đi. Thôn dân ở trấn Cát Tường đều biết hai người chúng ta, các nàng đều biết rõ chúng ta đã bị bán vào thanh lâu. Cho dù các nàng sẽ thông cảm với chúng ta trong thời gian đầu, nhưng sau này bọn họ cũng sẽ cũng sẽ chỉ trỏ, nói một ít lời khó nghe, tương lai A Mai cũng không thể tìm thấy nhà chồng tốt."

Diêm thị cẩn thận châm chước: "Liễu muội muội, muội nghe thử xem có ổn không? Ta không đến trấn Cát Tường, nhưng chúng ta có thể ở một thị trấn khác cách trấn Cát Tường mười mấy dặm. Ta sẽ sống ở đó, dệt vải cho người ta, cũng có thể nuôi sống hai người mẹ con chúng ta. Nếu như thực sự không thể vượt qua nổi thì ta sẽ cầu viện Liễu muội muội."

Liễu Phán Nhi không nói gì, Diêm thị không ngốc, có thể nghĩ được các biện pháp càng thích hợp hơn.

Lý Mai nghe thấy không thể gặp lại những người quen trước kia thì trong lòng bất an, nghẹn ngào hỏi: "Nhưng nếu không đến trấn Cát Tường thì chúng ta còn có thể đi đâu đây? Nương, con sợi"