Hơn nữa tại hậu viện nha môn tri phủ, Triệu tri phủ đang nói với vợ: "Nương tử, Đức Thụy phu nhân kia là bệ hạ thân phong, được bệ hạ chú ý. Đức Thụy phu nhân có quyền trực tiếp đến đưa lệnh của bệ hạ, không phải là người phụ nữ bình thường. Sau này, Đức Thụy phu nhân tới cửa, nương tử phải cung kính chút."
Người vợ Vương thị xuất thân trong phủ Vương gia Thái Nguyên, là con gái của vọng tộc thế gia.
Triệu tri phủ sợ Vương thị chướng mắt xuất thân nông gia của Đức Thụy phu nhân, để lại ấn tượng không tốt, sau này có thể sẽ ảnh hưởng đế thành tích của ông ta tại phủ Tâm Dương, trì hoãn chuyện của đường tỷ là Hoàng hậu nương nương.
Vương thị thấy chồng mình khẩn trương như vậy thì nở nụ cười xinh đẹp: "Phu quân thật sự coi thiếp là kẻ người biếng, không biết phân biệt ngũ cốc sao? Thời điểm còn chưa lấy chồng, năm nào ta cũng phải theo tổ mẫu đến nông thôn một thời gian. Lúc mùa xuân gieo hạt, mùa thu thì thu hoạch, nhất là biết được câu nói kia, thiên với vật, xuân sinh thu thật, tất nhiên là ta cũng biết nông dân khổ cực. Ở quê hương Thái Nguyên bên kia cũng trồng trọt lúa mì là chủ yếu, sản lượng thấp. Nếu như Đức Thụy phu nhân có thể tạo ra lúa mì có năng suất cao thì ta còn muốn cảm ơn Đức Thụy phu nhân đấy."
Nghe thấy vợ nói như vậy, Triệu tri phủ cười: "Phu nhân nói đúng, vi phu sẽ không lo lắng nữa."
Đang nói, hạ nhân thông báo, nói Đức Thụy phu nhân đã tới.
Vương thị cười cười: Mời Đức Thụy phu nhân vào, ta cùng lão gia đang đợi Đức Thụy phu nhân đến."
Triệu tri phủ là quan ngũ phẩm, Vương thị là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm, cùng phẩm cấp với Liễu Phán Nhi, nhưng Vương thị biết, vị trí cáo mệnh phu nhân của bà ta không sánh bằng Đức Thụy phu nhân do bệ hạ thân phong, mọi người đều biết.
Dáng người cao gây, khỏe đẹp cân đối khiến Liễu Phán Nhi kiên cường, đầy đủ khí thế.
Vương thị có làn da trắng noãn, mặt tròn, đôi mắt không lớn, nhưng rất có thần. Mặc dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, mười phần hiếm thấy.
Triệu tri phủ cười nói: "Đức Thụy phu nhân, mau mau miễn lễ."
Bởi vì cùng phẩm cấp cho nên Liễu Phán Nhi chỉ khẽ khom người, hành lễ với Vương thị cùng Triệu tri phủ lớn tuổi hơn: "Triệu đại nhân, Triệu phu nhân, hôm nay tùy tiện quấy rầy, xin thứ lỗi."
Triệu đại nhân có làn da đen, dáng vẻ đoan chính, lưng hùm vai gấu. Không giống như văn nhân, mà giống quan võ hơn.
Vương thị thấy Liễu Phán Nhi có làn da không được coi là quá trắng, nhưng cũng không tối, hơn nữa vẻ ngoài lại xinh đẹp, nhất là một đôi mắt to, sáng rực long lanh, lông mày rậm, dáng vẻ dễ nhìn, khí khái hào hùng.
Liễu Phán Nhi được nha hoàn đưa đến.
Vốn là vợ chồng Triệu gia còn tưởng Liễu Phán Nhi tới nói lời cảm ơn, không nghĩ tới trong đó còn có nhiều chuyện như vậy. Bây giờ lòng tốt làm chuyện xấu, Triệu đại nhân lộ vẻ lúng túng.
Liễu Phán Nhi có giọng nói trong trẻo, trả lời từng câu: "Thưa Triệu phu nhân, thôn dân đã đến trấn Cát Tường, đã được sắp xếp xong xuôi. Cảm ơn Triệu đại nhân cùng Triệu phu nhân quan tâm. Trong đó một nhà Lý lão gia đã không phải là người thân của ta, bởi vì ta cùng phu quân ở hai nơi khác nhau, cảm tình phai nhạt cho nên cũng đường ai nấy đi."
"Ta biết lúc trước cha mẹ chồng đã bán con dâu và cháu gái vào trong thanh lâu, cảm thấy bọn họ có tâm tư ác độc, cho nên cũng không đồng ý để bọn họ ở lại trấn Cát Tường. Vương nha dịch đã đưa bọn họ đến điểm cứu tế, chờ đến đầu xuân sang năm, bọn họ đến từ đâu thì sẽ về nơi đó."
Vương thị cười khẽ: "Đức Thụy phu nhân, chắc hẳn đã nhìn thấy người nhà rồi đúng không? Thôn dân cũng thuận lợi đạt đến trấn Cát Tường đi?"
Triệu tri phủ đứng dậy, hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Đức Thụy phu nhân thứ lỗi, cũng là Triệu mỗ không điều tra rõ ràng."
Liễu Phán Nhi cũng đứng dậy hoàn lễ: "Triệu đại nhân cũng chỉ coi bọn họ là người thân của ta cho nên mới như vậy. Lần này tới, còn có một yêu câu quá đáng, còn xin Triệu đại nhân hỗ trợ."
Bây giờ Triệu đại nhân có chút áy náy, nếu có thể giúp đỡ Liễu Phán Nhi thì không còn gì tốt hơn, vội vàng nói: "Đức Thụy phu nhân có việc cứ nói."
Liễu Phán Nhi nói: "Ta mang theo bạc, muốn đến Bách Hoa lâu để chuộc hai mẹ con chị dâu Diêm thị về. Chỉ là ta còn chưa hiểu rõ phủ thành, chưa quen cuộc sống nơi đây. Ở chỗ kia luôn hỗn loạn, hơn nữa ta còn là phụ nữ, nếu đi một mình thì cũng không thuận tiện. Còn xin Triệu đại nhân phái một người đi theo, cho ta thêm can đảm một chút, nhanh chóng chuộc hai mẹ con Diêm thị ra khỏi Bách Hoa lâu. Trước kia ta thiếu nàng ta một ân tình, bây giờ cũng có thể trả lại ân tình."
Triệu đại nhân nghe nói như thế thì trong lòng xấu hổ, vội vàng nói: "Lúc trước bản quan không biết, bây giờ nếu đã biết thì tự nhiên không thể mặc kệ. Đức Thụy phu nhân cứ ở trong nhà nghỉ ngơi một hồi, bản quan sẽ sắp xếp người chuộc hai mẹ con Diêm thị ra."
Liễu Phán Nhi nhìn ra Triệu tri phủ đang quấn bách, nhận ý tốt của Triệu tri phủ: "Cảm ơn Triệu đại nhân! Đây là một trăm lạng bạc ròng, là tiên chuộc hai mẹ con Diêm thị.
Triệu tri phủ vội vàng khoát tay: "Đức Thụy phu nhân làm vậy sẽ khiến bản quan thấy xấu hổ, chuyện này vốn là sơ hở của bản quan. Còn xin Đức Thụy phu nhân cho bản quan một cơ hội lấy công chuộc tội."
Triệu tri phủ rất khiêm tốn, thái độ cũng càng ngày càng cung kính.
Đức Thụy phu nhân có công đức lớn, dù những người này không có quyên lực lớn trong tay nhưng mà lại có lòng của người dân.
Bây giờ trong kho hàng còn có cây giống có sản lượng cao của Đức Thụy phu nhân.
Chính là bởi vì có hai chuyện tốt này nên bệ hạ mới ngồi an ổn được ở trên hoàng vị.
Sản lượng lúa nước của Đức Thụy phu nhân là bảy trăm cân, sản lượng vô cùng kinh người.
Phủ Tâm Dương có ruộng nước chiếm đa số, phần lớn là trông lúa nước.
Đường tỷ là hoàng hậu Đại Chu, tổ phụ giao phó với những người làm quan ở ngoài như bọn họ, nhất định phải chăm chỉ, hơn nữa còn phải có thành tích, tuyệt đối không thể ăn hối lộ trái pháp luật, càng không thể xem mạng người như cỏ rác.
Sang năm còn có thể trông thử vào hai mùa vụ, muốn vượt qua mục tiêu hơn một nghìn cân thì cũng không khó.
Khoai lang đỏ và khoai tây có sản lượng cao đã được vận chuyển về các nơi, nhất là chỗ hạn hán ở phương bắc, cho dù không thể tạo ra năm sáu nghìn cân, nhưng chỉ cần có thể tạo ra hai nghìn cân thì rất nhiều người sẽ được ăn no.
Nghe thấy vợ chồng Triệu đại nhân nói như vậy thì Liễu Phán Nhi cũng không khăng khăng nữa, cảm ơn nói: "Cảm ơn Triệu đại nhân, Triệu phu nhân!"
Tầm quan trọng của Đức Thụy phu nhân, không cần nói cũng biết.
Triệu phu nhân thấy chồng như thế thì cũng ở bên cạnh thuyết phục: "Đức Thụy phu nhân không nên từ chối, hai người vợ chồng chúng ta vẫn còn đang áy náy trong lòng. Nếu phu nhân khăng khăng đưa bạc thì chúng ta càng thêm áy náy."
Thành tích sang năm của phải dựa vào Đức Thụy phu nhân.
Triệu phu nhân có ý định lấy lòng, Liễu Phán Nhi cũng có ý kết giao.
Triệu phu nhân thấy thế thì nở nụ cười: "Để Đức Thụy phu nhân chê cười rồi!"
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Triệu đại nhân có lễ ngộ như thế, ta vô cùng cảm kích."
"Đức Thụy phu nhân không cần khách sáo, bây giờ bản quan sẽ đi sắp xếp, xin chờ chốc lát." Triệu đại nhân không còn mặt mũi nào mà ở đây tiếp tục chờ đợi, vội vàng xuống tự mình sắp xếp.
Hai người nói từ chuyện sinh hoạt quần áo bánh ngọt, nói đến đất đai của địa phương, càng nói càng vui vẻ, càng thấy tiếc vì giờ mới gặp.