Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 232: Không Còn Một Văn, Bị Đánh Tơi Tả




Nàng chuẩn bị hành động vào thời điểm này, nhất định sẽ thành công.

Hơn nữa Lý lão phu nhân cũng ghét bỏ giường lớn ở chỗ đó: "Vương đại nhân, chúng ta đặt một phòng ngủ tốt hơn đi, phòng này quá kém, lúc nào cũng có mùi."

Lý lão gia cũng có chút ghét bỏ, nhìn về phía Vương nha dịch: "Vương đại nhân, xin ngài thương xót, để tự ta đặt một gian phòng, như vậy có được không?”

Vương nha dịch đã sớm thấy Lý lão gia không vừa mắt, bọn họ khổ cực tiết kiệm tiền, muốn tiết kiệm thêm chút bạc cho nên cũng không chọn chỗ ăn chỗ ở quá tốn kém.

Nhưng mà Lý lão gia này thì lại tốt rồi, sau khi có bạc thì lập tức phất lên.

Ăn ngon, uống ngon, bây giờ còn muốn ở tốt.

Vương nha dịch rất không vui, nhưng cũng không thể đắc tội với Lý lão gia: "Lý lão trượng, trên người ngươi có bạc, ngươi không sợ những người khác thấy ngươi vung tay quá trán sau đó sẽ trộm bạc của ngươi sao? Nếu như ở cùng chúng tôi một phòng thì ít nhất cũng sẽ có nhiều người, tội phạm cũng sẽ không dám làm càn. Nếu ngươi muốn đến phòng khác ở thì cũng được, nhưng mà cũng phải để hai đứa con trai của các người lại phòng này, như vậy thì chúng ta cũng không lo lắng hai người già các người đào tẩu. Nhưng mà mấy tên trộm kia sẽ bỏ qua bạc ở trong tay các người sao? Ban đêm tuyệt đối sẽ có người trộm bạc của ngươi."

Lý lão gia sững sờ, sờ lên túi bạc trên ngực, nhớ lại khi nấy vào lúc gọi đồ ăn, tiểu nhị trong quán coi thường ông ta, cho là ông ta không có tiền, nói ông ta không thể trả nổi tiền đồ ăn cho nên ông ta đã lấy ra mười lượng bạc ở trước mặt mọi người.

Trong lòng Lý lão gia cũng biết rõ điểm này.

Lúc đó có rất nhiêu người nhìn thấy, có người hâm mộ, có người sợ hãi thán phục.

Sờ sờ bạc trong ngực, lại nhìn chiếc giường lớn trông đơn giản nhưng vẫn sạch sẽ, cuối cùng Lý lão gia lựa chọn cúi đầu với thực tế.

Ở bên trong quán trọ này có nhiều người, quá phức tạp, tam giáo cửu lưu, nói không chừng còn có kẻ trộm.

Ông ta còn có chút đắc ý, nhưng quên mất là bây giờ đang ở bên ngoài, không thể để lộ tiền ra ngoài.

Mấy người Vương nha dịch biết ông ta có người quen là tướng quân ngũ phẩm, mặc dù dọc theo đường đi chán ghét bọn họ, nhưng cũng không dám làm ra hành động quá đáng, cũng sẽ không trộm bạc của bọn họ.

Quá bất cẩn, lộ hết tiền.

Một giờ sáng, Liễu Phán Nhi bị đồng hồ báo thức đánh thức, thay một bộ quần áo khác, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng, đi về phía nhà xí.

"Cảm ơn Vương đại nhân nhắc nhở, đêm nay sẽ ở lại đây, đều đừng ồn ào." Lý lão gia đưa ra quyết định, sau đó để lão phu nhân nằm ở trong nhất, ở giữa còn chắn một tấm rèm, trước hết cứ làm như vậy đã.

Lý lão phu nhân thấy lão gia nhà mình đồng ý thì cũng không dám phản bác gì.

Nhưng mà những người khác trong quán trọ cũng không biết, nếu có cơ hội thì tự nhiên sẽ trộm.

Khi đối phó với người xấu, nàng chưa bao giờ nương tay.

Huống chi bây giờ đã là đêm khuya, tất cả mọi người đều đi ngủ, cũng không có ai đi nhà xí, lại không có người nhìn thấy hành tung của Liễu Phán Nhi.

Gian giường chung lớn thứ nhất, chính là gian phòng của Lý lão gia. Liễu Phán Nhi lấy khói mê, cũng không biết tại sao trong không gian lại có loại đồ này. Dù sao thì bây giờ Liễu Phán Nhi cũng cần đến nên trực tiếp lấy ra dùng.

Muốn đến nhà xí thì phải đi qua vị trí giường chung lớn. Liễu Phán Nhi ôm bụng, đi về hướng đó, dù cho có người nhìn thấy thì cũng không có ai hoài nghi.

Nếu như Lý lão gia cùng Lý lão phu nhân chỉ là kẻ tham lam hèn nhát thì có lẽ Liễu Phán Nhi cũng không tính toán chi li với chút bạc này. Nhưng mà đây lại là đôi vợ chồng già xấu tính, thế mà dám bán con dâu cùng cháu gái, hơn nữa còn bán vào bên trong kỹ viện.

Không chỉ trọng nam khinh nữ mà còn không coi người ta là người.

Nếu đưa bạc cho mấy người này thì Liễu Phán Nhi cảm thấy đây là đang giúp kẻ bất lương.

Thả chút khói mê, Liễu Phán Nhi giả bộ đi nhà xí. Sau ba phút trở về, phát hiện ở bên trong có tiếng lẩm bẩm thì Liễu Phán Nhi liền biết khói mê đã có hiệu quả. Nàng cầm d.a.o nhỏ để cạy then cửa, chui vào.

Liễu Phán Nhi câm đèn pin ở trong tay, nhanh chóng tìm được Lý lão gia, sau đó thành công lấy được một trăm lạng bạc ròng trên người của Lý lão gia cùng Lý Nguyên Công.

Cũng may là lúc trước những người này chỉ tiêu bạc vụn, một trăm lạng bạc ròng mà họ đã lấy được từ chỗ Liễu Phán Nhi vẫn còn nguyên.

Trên người Lý lão phu nhân còn có hơn 30 lượng bạc vụn, Liễu Phán Nhi cảm thấy đây là bạc sau khi bán được hai mẹ con Diêm thị, nàng không chút do dự mà lấy luôn số bạc này đi, không để lại một văn tiền.

Liễu Phán Nhi không cần ba mươi mấy lượng bạc này, chờ sau khi cuộc được hai mẹ con Diêm thị ra thì sẽ đưa số bạc này cho bọn họ.

Sau khi đạt được mục đích, Liễu Phán Nhi cũng không ở lại lâu mà đóng cửa lại, lui về gian phòng.

Một đường chạy tới cửa thành Bắc, gặp được Báo Tử ở cửa thành Bắc.

Chỉ là sau khi kẻ trộm sờ khắp tất cả mọi người thì chỉ ở phát hiện ở trên người nha dịch có mấy lượng bạc, hắn ta không dám trộm. Kẻ trộm cũng chỉ lấn yếu sợ mạnh, trộm của người bình thường, nếu bị bắt được thì nhiều lắm cũng chỉ bị đánh một trận, bình thường sẽ không bị mang đến quan phủ. Nếu trộm của quan sai thì có thể bị đánh chất.

Bởi vì không trộm được bạc cho nên Lý lão gia cũng bị đánh ba lần.

Trong một buổi tối mà có ba nhóm người đi vào, thậm chí là tên trộm cuối cùng còn trộm luôn cả bạc của nha dịch.

Không trộm được tiên trên người Lý lão gia, kẻ trộm liền hung hăng đánh cho Lý lão gia một bạt tai, Lý lão gia còn chưa tỉnh lại, kẻ trộm liên biết hắn ta đã tới chậm một bước, đã bị người khác giành trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, quán trọ vừa mở cửa, Liễu Phán Nhi liền tính tiền rời đi, không dừng lại.

Liễu Phán Nhi vừa về đến phòng không lâu thì đã có một tên trộm thật đến trộm bạc. Đêm qua Lý lão gia quá hào phóng, có rất nhiều người nhìn thấy số bạc này, trong mắt những người xung quanh đều lộ vẻ tham lam.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Yên tâm, ta đi đây."

Liễu Phán Nhi nhận lấy dây cương, nhỏ giọng giao phó: "Ta đã lấy được bạc. Có thể là mấy người bị mất bạc sẽ đến báo quan. Đến lúc đó bốn phía sẽ bị điều tra, ngươi vẫn nên đi về nhà sớm đi."

Báo Tử đồng ý: "Vâng, phu nhân, ngài lên đường bình an."

Hôm nay Liễu Phán Nhi lại đổi sang một bộ quần áo khác, Báo Tử lại không nhận ra được, đợi đến khi Liễu Phán Nhi đi đến trước mặt Báo Tử, thông qua ánh mắt của Phán nhi thì y mới nhận ra: "Phu nhân, ngựa của người."

Gió vào sáng sớm có chút lạnh, Liễu Phán Nhi ngồi trên lưng ngựa tận tình phi nhanh, cảm nhận khoái cảm mà tốc độ mang đến.

Sáng sớm cũng không có nhiều người đi đường, tốc độ Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa càng lúc càng nhanh. Nếu đi bộ tới phủ Tâm Dương thì cũng phải mất ba ngày rưỡi, nếu cưỡi ngựa với tốc độ nhanh thì có lẽ cũng chỉ cần bốn canh giờ là đến nơi.

Trên đường đi rất mệt mỏi, Liễu Phán Nhi còn muốn nghỉ ngơi cho nên có lẽ là phải đến xế chiều thì mới đến nơi.

Nói xong, Liễu Phán Nhi cưỡi ngựa, đi qua cửa thành.

Ở trong quán trọ, Lý lão gia là người tỉnh lại đầu tiên, hôm qua ông ta khoe khoang bao nhiêu thì ban đêm bị đánh thê thảm bấy nhiêu. Không chỉ mặt bị sưng lên mà người còn bị đánh đau buốt.

"Ai u, đau c.h.ế.t mất, ai đánh ta?" Lý lão gia sờ sờ mặt mình, tức hổn hển.

Lúc này khói mê cũng mất công hiệu, mọi người đều mê man tỉnh lại. Đợi đến khi thấy rõ gương mặt sưng đỏ của Lý lão gia thì mọi người đều trợn mắt hốc mồm.

Vương nha dịch nhìn mặt trời ở bên ngoài đã lên cao, lại nhìn dáng vẻ của Lý lão gia một chút, lập tức cảm thấy lo lắng: "Không ổn, ban đêm có kẻ trộm tiến vào."

Một nha dịch khác cũng gấp: "Bình thường ta sẽ tỉnh hai đến ba lần vào ban đêm, hôm nay ta lại không tỉnh lần nào, còn ngủ đến khi mặt trời mọc, nhất định là có người đã đốt khói mê vào ban đêm."

"Mau mau kiểm tra thư tín, bạc!"

Vương nha dịch nhanh chóng xem túi tiên của mình, quả nhiên là không còn mấy lượng bạc, cũng may là thư của Đức Thụy phu nhân vẫn còn: "Mấy lượng bạc ở trong ví vẫn còn, may là đêm qua ta đã giấu phần lớn bạc ở những chỗ khác. Nếu như để hết ở mộ chỗ thì chúng sẽ trộm sạch."

Vương nha dịch lấy ra một túi vải ở dưới giường, bên trong còn có bạc tiết kiệm để làm nhiệm vụ lần này, còn có bạc mà Đức Thụy phu nhân ban thưởng. Mặc dù có tổn thất, nhưng thiệt hại không lớn.

Còn một nhà Lý lão gia thì xui xẻo, tất cả bạc trên người đều biến mất.

Ngay cả bạc vụn trên người Lý lão phu nhân cũng không còn, một nhà năm miệng ăn, không còn một đồng nào trên người.

Lý Nguyên Công tức hổn hển, la to: "Tên trộm đáng g.i.ế.c ngàn đao, ta muốn báo quanl"

"Chưởng quỹ, chúng ta bị trộm hơn một trăm lượng bạc, hôm qua có người thả khói mê vào trong phòng của chúng ta. Ngươi có nhìn thấy trộm không?" Lý lão gia kinh hoảng và bực bội trong lòng, ông ta vẫn kiên nhẫn hỏi thăm.

Lý lão phu nhân vừa nghĩ tới tất cả bạc bị mất, trong ví rỗng tuếch thì không nhịn được mà thút thít.

Vương nha dịch lạnh giọng nói: “Vậy được, các ngươi đi báo quan, dù sao thì chúng ta cũng phải hồi phủ trước giờ cơm trưa, ngươi có thể tìm được bạc thì ngươi cứ tìm. Nếu không tìm được bạc thì cũng đừng trách chúng ta không khách sáo."

Lý Nguyên Công tức giận: "Vương đại nhân, các ngươi chỉ mấy mấy lượng bạc cho nên các ngươi không thèm để ý, nhưng chúng ta đã mất tất cả bạc, chừng hơn một trăm lượng bạc. Không báo quan sao được?”

Mấy người Vương nha dịch liếc nhìn nhau: "Bây giờ báo quan thì có ích lợi gì? Mặt trời đã lên cao, khách ở trọ cũng đã sớm rời đi. Kẻ trộm càng sẽ không ở lại thêm, đi đâu mà tìm đây?”

Lý lão gia nhanh chóng gọi hai đứa con trai, sau đó cùng nhau tìm chưởng quỹ để lý luận.

Lý Nguyên Võ cũng giận đến c.h.ế.t người, cho dù là bạc hay là ngân phiếu, hắn ta còn chưa có cơ hội sờ vào mà đã bị trộm mất.

Lý lão gia thấy chưởng quỹ láu cá như thế, liền biết sẽ không nói được gì với chưởng quỹ, sau đó vội vàng để con trai lớn đi báo quan.

Chưởng quỹ nghe thấy khẩu âm của những người này không phải người địa phương, là người ở bên ngoài thì tự nhiên không sợ: "Đều nói tróc gian bắt song, tróc gian bắt tang. Ngươi không bắt được ai cả mà dám nói là tiệm của ta có trộm, ta cũng không nhận. Đi ra ngoài rẽ phải, đi lên phía trước một trăm trượng, nơi đó có quan phủ, ngươi có thể báo quan. Ta không có trách nhiệm phải tìm kẻ trộm cho ngươi, người đi mà nhờ quan phủ tìm cho mình."

Dù có chuyện gì thì cũng không thể thừa nhận, dù sao thì hắn ta cũng không phải là người trộm bạc, cũng không phải trọ tiểu nhị trong quán trộm. Những người này cũng không bắt được trộm, tất cả những lời này cũng chỉ là lời từ một phía.

Lý Nguyên Võ trợn mắt lên giống như mắt trâu, hâm hừ: "Cái hắc điếm của các người mau trả lại bạc cho chúng tôi."

Huyện nha phái hai nha dịch tới, hỏi chưởng quỹ cùng người trong quán trọ, đến xem xét tình hình trong quán trọ. Phát hiện then cửa phòng có dấu vết bị phá, chứng minh ở trong quán trọ này đúng là có kẻ gian.

Người Lý gia cũng đúng là bị trộm tiền, nhưng không thể tìm thấy kẻ trộm.

Người huyện nha rời đi, đi làm chuyện khác, còn về chuyện điều tra tên trộm thì cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể bắt được, dù sao thì cũng không giải quyết được gì.