Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 231: Nữ Cải Nam Trang, Có Tiền Có Quyền




"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, thuận buồm xuôi gió." Chu Thúy Hoa nói xong thì nhìn Liễu Phán Nhi đi ra ngoài.

Trước khi Liễu Phán Nhi đi, nàng nói với Lý Đại Bảo: "Ta rời nhà mấy ngày, con chính là trụ cột của nhà mình, nên trông coi nhà thật tốt."

"Mẫu thân, con đã biết." Lý Đại Bảo trả lời: "Không cần lo lắng chuyện trong nhà, đã có con đây rồi!"

Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mấy đứa nhỏ, Liễu Phán Nhi nhanh chóng lên ngựa, chào tạm biệt mọi người rồi cưỡi ngựa rời đi.

Bóng của con ngựa cao lớn mảnh khảnh càng ngày càng nhỏ, biến mất trong tâm mắt mọi người.

Triệu Lan Hoa đã lan truyền tin tức lần này Liễu Phán Nhi rời đi, chuẩn bị đến phủ thành, chuộc hai mẹ con Diêm thị về cho mọi người biết. Thôn dân đều bất ngờ, Liễu Phán Nhi đã không còn là một người mạnh mẽ không biết nói lý mà là trở thành một người phụ nữ tốt bụng, vô cùng quả cảm, làm cho người khác phải kính nể.

Liễu Phán Nhi đi được nửa đường, nàng tiến vào không gian, mặc vào bộ đồ nữ cải nam trang lúc trước Liễu thị may riêng cho nàng, đeo thêm giày nam.

Buộc nội y, bao lấy bộ ngực, để cho nó bằng phẳng một chút.

Con ngựa này đúng là một con ngựa tốt, bốn vó bay vút lên, chạy nhanh như chớp, trước khi cửa thành bị đóng thì Liễu Phán Nhi đã tiến vào thành.

Trên đầu đội màn ly, lụa mỏng màu đen bốn phía che khuất khuôn mặt.

Mang theo màn ly, nữ giả nam trang, như vậy cũng đủ để che giấu mọi người. Sau khi kiểm tra cẩn thận về trạng thái của mình trong gương, xác định không có chỗ nào sơ suất thì Liễu Phán Nhi mới đi ra khỏi không gian.

Nàng tìm được phấn lót có màu sắc tương đối tối ở trong không gian, dán lông mày giả, râu ria giả, còn dính cả yết hầu giả lên trên cổ.

Liễu Phán Nhi có vẻ ngoài diễm lệ, dù mặc nam trang thì người khác cũng có thể nhìn ra là phụ nữ.

Bây giờ đã là lúc trời chiêu ngả về tây, nàng tăng tốc, nhanh chóng đi qua cửa thành trước khi cửa thành bị đóng.

Hiện tại đã đến cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, Liễu Phán Nhi khoác áo choàng lên, có thể che gió, cũng có thể che chắn thân hình. Báo Tử vừa định nói người đàn ông này là kẻ trộm, trộm ngựa của phu nhân.

Liễu Phán Nhi dắt ngựa đi tới, cũng không có lên tiếng.

Báo Tử đang ăn mì hoành thánh, thấy một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh đứng ở trước mặt mình, lại còn nhìn mình ăn, vốn là y còn có chút ngượng ngùng, nhưng đến khi nhìn rõ con ngựa trong tay người đàn ông kia thì y nhận ra đó chính là của phu nhân.

Sau khi tiến vào thành, Liễu Phán Nhi nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Báo Tử, quả thật là nhìn thấy Báo Tử đang ăn hoành thánh ở một quây bán hoành thánh cách cổng thành không xa.

Nàng có thể hạ giọng, nghe rất giống giọng của đàn ông.

Báo Tử sững sờ, xoa xoa con mắt: "Phu nhân, là ngài sao?”

Liễu Phán Nhi cười khẽ, ngồi ở chỗ đối diện Báo Tử: "Đương nhiên là ta, đại nương, cho thêm một bát mì hoành thánh."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Báo Tử, không phải là ngươi không nhận ra ta đó chứ?"

"Được rồi, khách quan chờ chút."

Đại nương làm mì hoành thánh có tay chân lanh lẹ, nhanh chóng đi nấu mì hoành thánh.

Liễu Phán Nhi khoát tay, thái độ kiên quyết: "Không cần, cũng không chắc chắn là ngươi sẽ thành công, nếu để ta đi thì nhất định sẽ thành công. Hơn nữa, ta ăn mặc như vậy mà ngươi cũng không nhận ra, cho nên chắc chắn là những người khác cũng sẽ không nhận ra. Sau đó, ngươi đến quán trọ Duyệt Lai đặt trước một gian phòng, để tiểu nhị ở đó trông nom ngựa của ta. Sáng mai trời vừa sáng, lập tức dắt ngựa đến cửa thành Bắc, ta ở đằng kia chờ ngươi."

Lúc này Báo Tử mới tỉnh táo lại, hạ giọng nói: "Phu nhân, ta đã thăm dò được chỗ nghỉ chân của bọn họ, sau khi ăn xong mì hoành thánh, ngài đưa thuốc cho ta, ta sẽ đi lấy được bạc."

Chỉ chốc lát sau, mì hoành thánh đã được nấu xong, bên trong còn có chút rau xanh.

Báo Tử sững sờ: "Phu nhân, chúng ta vừa từ cửa thành Nam trở về, người đến cửa thành Bắc làm gì?"

"Ta muốn đến phủ Tâm Dương một chuyến để làm một ít chuyện, nhà ta thiếu Diêm thị một ân tình, đi qua đó sớm một chút, chuộc mẹ con nàng ta ra để trả phần ân tình này." Liễu Phán Nhi giải thích, đây cũng là lý do nàng bỏ chuyện quan trọng ở thị trấn mà vội vã chạy tới phủ Tâm Dương.

Nét mặt Báo Tử lộ vẻ lo nghĩ: "Phu nhân, ta đưa người đi. Nếu để một mình người đi thì mọi người trong nhà sẽ không yên lòng."

"Ngươi biết cưỡi ngựa sao?" Liễu Phán Nhi cười khẽ hỏi, Báo Tử là người không tệ, nàng không nhìn lầm.

Báo Tử nghe nói như thế thì lập tức lộ vẻ hổ thẹn, ngượng ngùng cười cười: "Ta không biết cưỡi ngựa, phu nhân, chờ người trở về, người dạy ta cưỡi ngựa. Về sau nếu có những chuyện như thế này thì cứ để ta đi làm, không cần người phải vất vả đi ra ngoài."

"Được, chỉ cần các ngươi muốn học, đến lúc đó, ta đều dạy các ngươi." Liễu Phán Nhi giao phó: "Bây giờ trong thôn đột nhiên có nhiều người đến, mặc dù cũng là người quen biết từ lúc trước, nhưng mà vẫn phải cẩn thận. Buổi tối, ngươi để Nhị Cẩu Tử ở ngoài đồng trông coi ruộng, ngươi quay về trông nhà thật kỹ."

Nhà, chữ này khiến Báo Tử cảm thấy ấm áp trong lòng.

Y cùng các đệ đệ muội muội, cũng coi như là có nhà, có chỗ để ở.

Còn về chuyện Lý lão phu nhân là phụ nữ thì bà ta cũng đã là bà cụ có tuổi, cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy, chỉ cân dùng một tấm rèm ngăn ở giữa lại là được.

Sau khi ăn xong mì hoành thánh, Báo Tử đưa Liễu Phán Nhi đến quán trọ của người hầu tại nha môn, sau đó y dắt ngựa của Liễu Phán Nhi đến quán trọ Duyệt Lai đặt phòng, sắp xếp người trông coi con ngựa này.

Nếu muốn tiết kiệm chút tiền thì lúc đi trên đường phải tính toán chỉ tiết về tiên ăn uống.

Người hầu của nhà môn ra ngoài làm việc thì sẽ được trả tiên dựa vào khoảng cách đường đi, tiền trọ cũng cố định.

Đây là một quán trọ tâm trung, giá cả tương đối rẻ.

Bởi vì ngoại trừ nha dịch thì còn phải trông coi người nhà Lý gia, cho nên trực tiếp thuê một chiếc giường chung lớn.

"Vâng, phu nhân!" Nét mặt Báo Tử hết sức nghiêm túc, phu nhân không ở nhà, y nhất định sẽ thay phu nhân trông coi nhà.

Không thể không nói, người Lý gia này cũng rất biết ăn uống.

Lúc Liễu Phán Nhi tiến vào, nàng vừa hay nhìn thấy một nhà Lý lão gia đang gọi một bàn đồ ăn.

Cho dù là quán trọ bình dân, nhưng mà gọi một bàn đồ ăn như vậy thì cũng tốn hai lượng bạc.

Như vậy thì chỉ cần thuê một gian phòng có hai chiếc giường lớn, một buổi tối mới hết 200 văn tiền, tiết kiệm được không ít tiền.

"Không thể nào?"

"Ngươi nhìn mấy người nhà kia ăn mặc rất bình thường, nhưng mà không nghĩ bọn họ lại gọi hai lượng ba tiền đồ ăn, đúng là rất hào phóng, còn ăn ngon hơn bốn nha dịch kia, rất kỳ lạ."

"Còn có chuyện càng kỳ lạ hơn, rõ ràng là có tiên, thế mà ở giường chung lớn, ngươi thấy có nực cười không?”

Ngay khi nàng đến gian phòng, nàng lập tức nghe thấy có tiểu nhị đang nghị luận, nàng cũng nghe thử.

"Thật sự, ta còn tự mình dẫn đi, ở gian giường chung thứ nhất. Nhiều người như vậy cùng ở chung một căn phòng, cũng may người phụ nữ kia đã lớn tuổi, nếu còn trẻ tuổi, thì chỉ sợ là sẽ treo cổ bỏ mình!"

Liễu Phán Nhi trở vê phòng, thấy đệm giường coi như sạch sẽ thì đặt túi hành lý lên phía trên.

Nhưng mà Liễu Phán Nhi rất cảm ơn mấy câu nói chuyện phiếm này của hai tiểu nhị, không cần nàng nghe ngóng thì đã có thể biết phòng ở của mấy người Lý lão phu nhân.

Có thể là công việc buôn bán trong tiệm không tốt lắm cho nên hai tiểu nhị này mới không bận rộn, mới có thời gian nói chuyện phiếm.

Đặt đồng hồ báo thức vào ban đêm, vào lúc một giờ sáng khi mọi người ngủ say nhất.