Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 227: Nhân Cơ Hội Giúp Đỡ Lý Nguyên Thanh




Dù sao ông đã đắc tội Lý lão gia, vậy thì đắc tội đến cùng. Hôm nay nhất định phải trục xuất cả nhà Lý lão gia ra khỏi Lý thị nhất tộc.

Trước mặt mọi người, thôn trưởng Lý vẽ một cái dấu gạch lớn trên gia phả của Lý Trường Đức, trên tên lý Nguyên Công và Lý Nguyên Vũ cũng vậy. Chỉ giữ lại một chỉ của Lý Nguyên Thanh.

Lý lão gia tức giận đến run rẩy, cả người run lên quát lớn: "Các ngươi thật sự là khinh người quá đáng!"

"Ta khinh người quá đáng sao?" Thôn trưởng Lý lạnh giọng quát lớn: "Chẳng lẽ không phải do các ngươi gieo gió gặt bão sao? Ta trực tiếp trục xuất các ngươi ra khỏi Lý thị nhất tộc đã là rất nhân từ, nếu không phục, gia pháp của Lý thị nhất tộc ta, không phải trưng bày. Ngươi có biết không, ngươi đối với tiểu bối không nhân từ như vậy, đánh hai mươi gậy. Ngươi muốn nếm thử mùi vị bị gậy đánh không?"

Nhìn thấy Lý lão gia muốn ngất xỉu, Lý lão phu nhân vội vàng đỡ: "Đương gia, người không thể ngã xuống. Người ngã xuống, chúng ta phải làm gì đây?"

Lý lão gia cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu để bình phục lại suy nghĩ vừa tức giận vừa tủi nhục.

Lý Nguyên Công tiến lại gân, ở bên tai phụ thân nói: "Chuyện đã đến nước này, chúng ta không thể xoay chuyển, chỉ có thể cố gắng tranh được chỗ tốt. Nhìn từ thái độ của những quan sai kia và từ thái độ của người trong thôn đối với Liễu Phán Nhi, nếu Lưu Tiểu Hoa thật sự đi huyện nha cáo trạng, ta còn phải hòa ly với nàng ta. Như vậy chúng ta còn không chiếm được chỗ tốt gì. Không bằng lấy lý do đồng ý hòa ly, đòi Liễu Phán Nhi bạc mà chúng ta nuôi lớn hai nữ nhi."

Lý Nguyên Võ nghĩ đến cảnh nữ nhi mình bị bán vào kỹ viện,"cá c.h.ế.t lưới rách" nhất quyết cũng phải để hai nữ nhi của đại ca mình sống không yên: "Đúng vậy đó cha, hảo hán là phải biết tránh đi cái thiệt trước mắt. Nếu đưa chuyện này đến trước quan phủ, có khi chúng ta cũng sẽ bị đánh. Dù sao Liễu Phán Nhi giờ đã là ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân*, huyện lệnh gặp còn phải hành lễ kia kìa. Cánh tay chúng ta không vặn được đùi*, nếu cố gắng chống lại thì người xui xẻo vẫn chỉ có chúng ta mà thôi."

Ông ta có thể không e dè gì thôn trưởng Lý, cũng chẳng để con dâu cả Lưu thị trước đây vào mắt, nhưng ông ta lại cực kỳ sợ Liễu Phán Nhi.

*Mình yếu nhưng đối thủ mạnh.

Thực ra, Lý lão gia vốn không tình nguyện tí nào, nhưng sau khi nghe thê tử và nhi tử khuyên nhủ xong, ông ta cũng dần dần bình tĩnh lại.

*Gốc là đương gia=chồng

Lý lão phu nhân nghẹn ngào, vừa lau nước mắt vừa nói: "Mình à*, chúng ta đừng chống đối làm gì, bạc đã tới tay thì mau chạy đi thôi. Ta sớm đã nhìn ra, hai tiểu tiện nhân Liễu Phán Nhi và Lưu Tiểu Hoa kia muốn cùng hợp lực đuổi chúng ta đi. Nếu như chúng ta nhất quyết không đi, không chừng ngày nào đó bị chúng rắp tâm hãm hại mà bỏ mạng mất. Đến lúc đó trở tay không kịp, sẽ ôm hối hận mà chết!"

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

*Vợ của quan ngũ phẩm.

Lý lão gia ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn về phía thôn trưởng Lý: "Lý Trường Minh, ngươi thấy nhi tử của ta tiền đồ vô lượng nên định giữ lại trong tộc bồi dưỡng đúng không? Ngươi có thể giữ Nguyên Thanh lại, nhưng với điều kiện, tam phòng chúng ta không rút tên ra khỏi gia tộc, mà chỉ phân tộc ra thôi. Nếu các ngươi không đồng ý, thì ta nhất quyết không để con trai ta ở lại phục vụ cho dòng chính các ngươi!"

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt thòi trước mắt, một khi đã như vậy, còn không bằng thừa dịp bây giờ có lý do thích hợp, đường đường chính chính, hợp tình hợp lý mà đòi một khoản bạc.

Nếu có số bạc này trong tay, cộng thêm lượng bạc quan phủ phân phát cho ông ta về quê quy ẩn, là đã đủ để bọn họ sống một đời bình an vô sự.

Đến những nha dịch đó còn cung kính với nàng ta như vậy, nếu nữ nhân này thật sự ra tay, thì ông ta không khác gì đồng sinh trói gà không chặt, như cá đã nằm trên thớt, không còn sức phản kháng.

Tuy thôn trưởng Lý là trưởng tộc của dòng chính Lý gia, nhưng dù sao Lý lão gia cũng là cha ruột của Lý Nguyên Thanh, không tránh khỏi vướng vào rắc rối quan hệ.

Nếu như Lý lão gia đã lui bước, hơn nữa cũng đã đề điều kiện với ông, thôn trưởng Lý nghĩ chuyện này đều vì tương lai của Lý Nguyên Thanh, đành gật đầu đồng ý: "Được, vì Nguyên Thanh, ta chấp nhận thứ gọi là phân tộc, nhưng Nguyên Thanh phải ở lại dòng chính của ta. Ngươi tự mình phân tộc với Lý Nguyên Võ và Lý Nguyên Công đi. Từ nay về sau, Lý Nguyên Thanh là hậu bối của dòng chính Lý gia, cho dù hắn có là con trai ruột của ngươi, ngươi cũng không thể tùy ý sai sử nữa. Giấy trắng mực đen, ngươi viết rõ ràng ra cho ta, nếu không sẽ trục xuất các ngươi khỏi gia tộc, đừng mơ mà chờ "phân tộc" của ngươi."

Thôn trưởng Lý nghĩ đến tình cảnh bị Lý lão gia và Lý lão phu nhân áp bức, bóc lột của Lý Nguyên Thanh, nên nhân cơ hội này đòi lại quyền tự do thân thể cho hắn.

Các người dân trong thôn khác không ai phản đối, căn bản không có cách nào làm cho Lý Nguyên Thanh không còn là nhi tử của Lý lão gia.

Lý lão gia suy tư một lúc, bốn chữ trục xuất khỏi tộc nghe quá chói tai, hơn nữa Lý Nguyên Thanh thật sự là con trai ruột của ông ta, điêu này là không thể thay đổi được: "Nguyên Thanh ở lại dòng chính, không có nghĩa là hắn không thuộc chi của ta. Không thể vì ta phân tộc rời đi mà hắn biến thành con trai kẻ khác. Dù sao tiền đồ của nhi tử †a, ta nỡ nào hai tay dâng lên cho người khác được chứ?"

Thôn trưởng Lý cũng đã nghĩ đến đó, Lý Nguyên Thanh căn bản không thoát được quan hệ "máu mủ ruột thịt" mà bị hai vợ chồng này hút máu: "Không được, dù sao các ngươi chỉ muốn được Nguyên Thanh kính trọng, chứ cũng chẳng yêu thích gì hắn. Như vây đi, hôm nay ta - trưởng tộc đưa ra quyết định, một năm cho ngươi mười lượng bạc xem như tiền báo hiếu cha mẹ của Nguyên Thanh, mặt khác, các ngươi không được dính líu, can thiệp vào chuyện của Nguyên Thanh nữa."

Lý lão gia nhớ đến việc đã từ rất lâu nhi tử không còn xòe một cắt bạc báo hiếu nào cho mình nữa, ông ta biết trong lòng nhi tử mình hận cái gia đình này đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy việc này hẳn là do hắn ở đằng sau giật dây làm Lý Trường Minh nhắc nhở.

Núi cao sông dài, Lý lão gia không tìm thấy Lý Nguyên Thanh, càng không chiếm được bạc "báo hiếu" định kỳ của hắn. Nếu đã thế, không bằng nhân cơ hội này đòi lại số bạc chưa lấy được lúc trước cộng thêm số bạc lấy được sau này.

Âm thầm tính toán xong, Lý lão gia hừ lạnh một tiếng, hợp tình hợp lý rướn cổ lên cãi lại: "Nhi tử của ta là tướng quân, là quan võ ngũ phẩm, làm gì có chuyện báo hiếu cha mẹ một năm mười lượng bạc? Nếu ngươi không lấy ra được con số hai mươi lượng bạc, thì ta không kí khế ước."

"Mười lượng là mười lượng, kì kèo tiếp thì chẳng còn lượng nào đâu."- Thái độ của thôn trưởng Lý cũng rất kiên quyết, cố hết sức để tranh giành lợi ích vê cho Nguyên Thanh. Nếu như Nguyên Thanh không có đủ tiền, thì ông thay Nguyên Thanh trả cũng được.

Lửa giận trong mắt Lý lão gia không át lại được, lời bên môi sắp nói ra đều là phản đối, không phản đối thì cũng là cực kỳ phản đối.

Lý lão phu nhân thấy thế, vội vàng túm tay áo Lý lão gia, ghé vào tai ông ta thầm thì: "Mình à, từ sau khi Nguyên Thanh thành thân, một năm chỉ cho chúng ta được mười lượng bạc, mấy năm nay thậm chí còn không cho nữa kìa. Nhi tử như vậy, cho dù có giỏi giang đến đâu, thì chẳng phải cũng là thứ không được tích sự gì sao? Nếu chúng ta cứ tiếp tục thì một lượng bạc bọn họ cũng không nôn ra. Hơn nữa, viết khế ước cũng đâu mất gì? Đến lúc chúng ta cần lợi dụng Nguyên Thanh, thì bịa đại lý do lúc ấy bị ép buộc, không thể không viết. Nguyên Thanh vẫn luôn luôn là nhi tử của chúng ta, không ai có thể thay đổi được!"

Nghe thấy thê tử nói cũng có lý, Lý lão gia đành tạm thời chấp nhận: "Được, trước hết nắm được bạc trong tay đi rồi tính. Tên Lý Nguyên Thanh ngày đêm điên cuồng đánh đánh g.i.ế.c g.i.ế.c kia, nói không chừng ngày nào đó liền c.h.ế.t ở Tây Bắc, chúng ta càng không trông cậy được sự "báo hiếu" của hắn."

Lý lão phu nhân nhắc nhở, cực kỳ quan tâm đến số bạc sắp được nhận: "Đúng vậy, có điều Nguyên Thanh ở Tây Bắc, đã mấy năm không trở lại. Chẳng phải Lý Trường Minh muốn thay Nguyên Thanh đưa bạc sao? Năm sau chúng ta phải lập tức về quê, qua lại một chuyến cũng không dễ dàng, ta thấy nên để Lý Trường Minh trả trước bạc cho 5 năm, nếu không chúng ta không ký."

Lý lão gia rất vừa lòng với tính toán này, tuy ông ta muốn ứng trước 10 năm, nhưng cũng biết đạo lý một vừa hai phải, Lý Trường Minh cũng không có nhiều bạc như vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó mới nhìn về phía Lý Trường Minh.

"Một năm mười lượng bạc, nhưng phải gộp số bạc trong 5 năm rồi đưa một lần luôn cho ta. Mỗi 5 năm, đưa một lần."- Lý lão gia trâm giọng nói: "Đưa bạc, ta sẽ lập tức để Nguyên Thanh ở lại thôn Lý gia."

Liễu Phán Nhi gật đầu ra hiệu với thôn trưởng Lý, mức giá này vẫn còn trong phạm vi tiếp thu được.

Vì nghĩ cho bốn đứa trẻ, Liễu Phán Nhi quyết định giúp đỡ Lý Nguyên Thanh- nam nhân đáng thương của mình, để về sau hắn sẽ không còn bị cha mẹ áp bức.

Thôn trưởng Lý thấy Liễu Phán Nhi đã đồng ý, vì thế bảo Lý lão gia đến viết khế ước, đảm bảo Lý Nguyên Thanh ở lại nội bộ dòng chính Lý gia, nhưng phải cho cha mẹ đã phân tộc mỗi năm mười lượng bạc, một lần đưa bạc "báo hiếu" của 5 năm.

Thôn trưởng Lý còn thêm vài câu ở cuối khế ước, ngoại trừ về nhà chịu tang cha mẹ, thì những chuyện khác không phạm vào phận sự của Lý Nguyên Thanh.

Lưu thị lo lắng cho nữ nhi, kích động đứng lên: "Thật đáng tiếc, trước khi các ngươi tới, Liễu muội muội vì quá thích A Phương và A Lệ nên đã nhận hai con bé làm con nuôi. Cho nên các ngươi không thể mang A Phương và A Lệ đi."

Lý lão gia thành công câm năm mươi lượng bạc, buồn bực trong lòng cũng theo đó tan biến.

Lý lão phu nhân đảo mắt nhìn Lý Phương và Lý Lệ sau lưng Lưu thị, một đứa mặc tử y, một đứa mặc lục y*, ngọt ngào đáng yêu. Tuy bà ta không ác đến mức bán chúng đi, nhưng dù gì cũng là con gái nhà lành, trong sạch, sính lễ chắc chắn sẽ không ít. Lý lão phu nhân hiểu ý, lập tức nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, phẫn nộ nhìn sang Lưu thị: "Lưu Tiểu Hoa, ngươi muốn hòa ly, con ta đồng ý, nói đến cùng nhà ta không ngăn được ngươi. Ta làm trưởng bối, cũng không muốn làm ngươi không thoải mái. Có điều, con gái của ngươi phải để lại cho nhà ta nuôi dưỡng. Cho dù ngươi có bẩm báo lên quan phủ, thì cũng cáo kiện không thắng được đâu."

Sau khi sự kiện ký khế ước qua đi, Lý lão gia liếc Lý lão phu nhân một cái, bạc ông ta đang cầm trong tay chỉ là bạc "nuôi dưỡng cha mẹ già”, còn cần một phần bạc nữa để nuôi lớn hai cháu gái, nhưng người làm gia chủ như ông ta không tiện nói.

*Đồ màu tím với đồ màu xanh lá.

Lý lão gia không vui, nhưng dưới ánh nhìn đăm đăm của thôn trưởng Lý, chỉ biết cắn răng ký tên, ấn dấu vân tay.

"Lưu thị, nếu duyên phận giữa ta và nàng đã hết, vậy thì hòa ly đi, sau này có tái hôn cũng không còn liên quan gì đến người kia nữa." Lý Nguyên Công đứng lên, ánh mắt chuyển từ trên người Lưu thị đến Liễu Phán Nhi: "Mọi người đều nói Đức Thụy phu nhân thiện lương, thanh danh tốt. Ngươi và tam đệ ta không sinh con, ngươi muốn nhận con nuôi cũng không thể nhận hai nữ nhi của ta làm con thừa tự mà không hao tổn gì. Cho dù là nhà bình thường, muốn nhận nuôi hài tử của người khác còn phải đưa bạc tặng đồ."