Tuy rằng tất cả đều rất hỗn loạn nhưng có những người cùng chí hướng, Liễu Phán Nhi cảm thấy cũng không mệt mỏi. Lập kế hoạch tốt, sau đó đoàn kết những người có thể đoàn kết, cùng nhau cố gắng là được.
Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, tâm trạng của Liễu Phán Nhi cũng không bị ảnh hưởng quá lớn bởi sự xuất hiện của những cực phẩm kia.
Ngược lại nhân cơ hội như vậy, rèn luyện bọn nhỏ, để cho bọn họ thấy được trong cuộc sống có đủ thứ điều không thể chịu đựng được, mài giũa tâm tính, không phải lúc nào cũng trốn sau lưng người lớn, không biết gì về cuộc đời.
Chỉ bằng cách trải qua gió mưa thì chúng ta mới có thể thực sự trưởng thành.
Liễu Phán Nhi bảo Miêu Nhi tỷ dẫn theo Ngư Nhi muội nấu cơm, nàng và Lưu thị mang theo mấy hài tử cùng đi tham gia đại hội thôn dân.
Sáng sớm thôn trưởng Lý thức dậy đã triệu tập chủ hộ các hộ gia đình họ Lý tới đây thương nghi.
Thôn trưởng Lý bảo Lý Đại Tráng cũng gọi cả nhà Lý lão gia qua, trước mặt mọi người đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc Lý thị.
Nếu không có gia tộc che chở thì chính là cô đơn.
Lý Nguyên Võ sợ tới mức rụt đầu gật đầu, thở dài một tiếng: "Đương nhiên là sợ, nhưng cả nhà chúng ta mới có mấy người, đâu phải là đối thủ của mấy trăm người chứ? Đại ca, huynh cũng đừng ngốc. Đừng nói những người này đánh chúng ta, cho dù là một người một ngụm nước bọt cũng đủ để chúng ta chịu."
Nghe được Lý Đại Tráng tới gọi người, mọi người nhao nhao đi qua, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý lão gia và Lý lão phu nhân, suy đoán trong tộc xử lý một nhà ác độc này như thế nào.
Lý Nguyên Võ gãi đầu, nghĩ đến trước kia phụ mẫu áp bức Lý Nguyên Thanh: "Đại ca, thật ra tam đệ không muốn vê nhà, không gửi thư cho gia đình cũng là có nguyên nhân. Mỗi lần hắn trở về, phụ thân và mẫu thân đều giày vò hắn. Đổi lại huynh là tam đệ, huynh có vui không?”
Trong lòng Lý Nguyên Công thấp thỏm, sắc mặt khó coi: "Lão Tam cũng vậy, làm tướng quân mà không gửi cho chúng ta một lá thư. Hiện tại trong tộc coi thường chúng ta, hắn cũng không thể giúp chúng ta."
Lý lão gia và Lý lão phu nhân lúc này cũng không quan tâm tìm kiếm nữ nhi Lý Anh Nương không thấy, vội vàng đi qua, sợ đi muộn, thôn trưởng Lý thật sự phải trừ một nhà bọn họ ra khỏi tộc.
Lý Nguyên Công nghe nói như vậy, trừng mắt nhìn nhị đệ Lý Nguyên Võ một cái: "Ngươi ở chỗ này giả bộ làm người tốt có ý gì? Nếu tam đệ ở trước mặt, ngươi nói như vậy có lẽ còn có thể bán được vài chỗ tốt. Bây giờ chúng ta sắp đi vào đường cùng, ngươi không lo lắng sao?"
Lý Đại Tráng bước tới, âm thanh vang dội: "Lý thị nhất tộc mở đại hội gia tộc, tất cả chủ hộ đều phải có mặt."
Đến bên dòng suối nhỏ trong thôn, một mảng lớn trống trải, thôn trưởng Lý đặc biệt sai người mang bàn đến sau đó đặt gia phả lên trên, bên cạnh còn có bút, mực, giấy và nghiên mực.
Lý lão gia đứng phía trước sắc mặt nghiêm túc, cau mày.
Lý lão phu nhân thấy trượng phu không nói lời nào, mặt tối sầm lại, bà ta cũng không dám nói.
Lý Nguyên Công làm sao không sợ? Vừa rồi chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi!
Liễu Phán Nhi và Lưu thị ngồi cách Chu Thúy Hoa không xa, biểu cảm nghiêm túc, chờ thôn trưởng Lý loại trừ đám người Lý lão gia ra khỏi tộc.
Thôn trưởng Lý nhìn quanh bốn phía, thấy đại phần lớn mọi người trong thôn đều đến, cao giọng nói: "Lý Trường Đức là người đứng đầu của nhị phòng Lý thị, là người cổ hủ, lòng dạ ác độc, không nhân từ không tốt bụng. Dưới tình huống có cháo cứu tế ăn, không đói c.h.ế.t nhưng vẫn không để ý khuyên can, cố ý bán con dâu và tôn nữ. Hành vi cực kỳ xấu xa, gây ra ảnh hưởng rất lớn. Ta với tư cách là tộc trưởng của Lý thị nhất tộc, quyết không cho phép có người như vậy ở lại trong tộc, hôm nay đặc biệt triệu toàn tộc tới đây.
"Người đồng ý trục xuất Lý Trường Đức cùng đại nhi tử và nhị nhi tử của ông ta ra khỏi Lý thị nhất tộc thì giơ tay lên. Nếu hơn một nửa, cho dù bản thân bọn họ không đồng ý thì cũng sẽ bị cưỡng chế trục xuất ra khỏi Lý thị nhất tộc."
Thôn trưởng Lý nói, vừa nói xong, hầu như tất cả tay người đều giơ lên.
Nam nhân nữ nhân, già trẻ lớn bé.
Có người, thậm chí còn giơ hai tay lên, kiên quyết đồng ý đuổi nhóm Lý Trường Đức ra khỏi lý thị nhất tộc.
Cuộc sống của người trong thôn Lý gia không quá giàu có, nhưng chỉ cần không phải là năm tai ương thì cũng có thể ăn no. Người dân thuần phác, tuy rằng cũng có một ít thành phân côn đồ nhưng phần lớn mọi người cho dù có suy nghĩ nhỏ nhặt nhưng cũng biết phải trái rõ ràng.
Trên con đường chạy trốn lúc không sống nổi, có thể xuất hiện chuyện bán nhi nữ, nhưng cũng đều cố gắng bán đứa nhỏ cho những gia đình giàu có danh tiếng không tôi, chứ không phải vì mấy lượng bạc mà bán vào kỹ viện.
Có người thậm chí sau khi có bạc, còn chủ động đến nhà giàu chuộc lại đứa nhỏ. Tóm lại, nó không phải là sinh ra đã độc ác, chẳng qua chỉ là do cuộc sống ép buộc.
Nhưng Lý lão gia Lí Trường Đức này, chỉ vì mỗi ngày ăn một quả trứng gà, mỗi ngày ăn một chút thịt, đơn thuần là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của cá nhân, hoàn toàn không có tính người!
Lần trước Lý Nguyên Thanh viết thư, cũng viết thư cho ông, tuy rằng chỉ ít ỏi mấy chục chữ nhưng mặt ngoài đối với thôn trưởng này hắn rất kính trọng, nhờ ông giúp đỡ chăm sóc Liễu Phán Nhi và bốn đứa nhỏ.
Lý Nguyên Công đứng bên cạnh phụ thân, ác độc nhìn về phía thôn trưởng Lý và Liễu Phán Nhi cùng Lưu Tiểu Hoa cách đó không xa: "Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt sao? Phụ thân ta là người đọc sách, ta cũng hiểu được chữ nghĩa, tam đệ nhà ta là tướng quân ngũ phẩm. Hôm nay trước mặt mọi người, cho dù người không tới đây thì chúng ta cũng phải phân họ khỏi Lý thị nhất tộc."
Những thôn dân khác nghe được Lý lão gia nói thì bàn luận sôi nổi, bọn họ căm ghét hành vi của Lý lão gia, nhưng lại lo lắng Lý Nguyên Thanh làm quan, sau này sẽ trả thù bọn họ.
Lý Nguyên Võ cũng vội vàng nói: "Chúng ta phân họ!" Bị trục xuất khỏi gia tộc thì rất khó nghe, nhưng nếu là phân họ, vậy thì dễ nghe hơn nhiều.
Thôn trưởng Lý từ từ lấy một phong thư từ trong n.g.ự.c ra.
Vốn Lý lão gia còn muốn đấu tranh theo lý, sau khi nhìn thấy tất cả mọi người giơ tay lên thì tức giận đến sắc mặt xanh đen, môi run rẩy, chỉ vào thôn trưởng Lý: "Lý Trường Minh, ngươi thật tốt. Ta ghi nhớ sự sỉ nhục mà ngươi mang đến cho Lý Trường Đức ta. Hôm nay chi Lý Trường Đức của ta phân họ ra khỏi Lý thị nhất tộc. Nhi tử ta là võ tướng ngũ phẩm, sau này nhà ta thăng chức nhanh chóng, các ngươi cũng đừng hòng chiếm lợi ích.
Dù sao Lý lão gia này cũng là đồng sinh, là người đọc sách, làm được những chuyện bị người ta phỉ nhổ nhưng không phạm pháp. Từ lâu thôn trưởng Lý đã biết Lý lão gia là người lắm mưu kế, sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Như vậy có thể thấy được, ông lập tức biết ở trong lòng Lý Nguyên Thanh phụ mẫu cũng không là gì cả.
Thôn trưởng Lý cười cười, giơ tờ giấy trong tay lên: "Đây là thư không lâu trước Nguyên Thanh đưa cho ta, nhờ ta giúp đỡ chăm sóc bốn đứa nhỏ, cũng chúc mừng chúng ta có thể định cư ở chỗ này. Ở đây, Lý Nguyên Thanh lấy danh nghĩa là con cháu, chứng minh hắn đồng ý ở lại Lý thị nhất tộc. Các ngươi bị trục xuất khỏi Lý thị nhất tộc, còn Nguyên Thanh thì vẫn tiếp tục ở lại trong tộc. Sau này Nguyên Thanh đồng ý tới đây, tộc trưởng ta hoan nghênh. Nếu là hắn không muốn trở về thì ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao, tùy ý các ngươi."
Về phân phụ mẫu, Lý Nguyên Thanh không đề cập tới.