Lý Anh Nương lập tức đỏ mắt, ôm cánh tay Tam quả phụ, bởi vì bình thường Lý lão phu nhân và Tam quả phụ thường xuyên qua lại cho nên quan hệ giữa Lý Anh Nương và Tam quả phụ không tệ.
"Thím Tam, là do ta mạng lớn, lúc phụ mẫu ta bán ta, nghe được có người nói Đức Thụy phu nhân tên là Liễu Phán Nhi, chúng ta mới có thể tới nơi này. Sau đó, mẫu thân ta đã bán ta vào kỹ viện. Ta cầu xin họ bán ta cho một gia đình giàu có, họ không đồng ý, chê ít tiền. Thím Tam, thím giúp ta với. Làm ơn."
Trong lòng Tam quả phụ cũng thầm mắng Lý lão gia và Lý lão phu nhân điên rồi, vậy mà có thể nhẫn tâm như thế.
Trước đây bà ta rất cay nghiệt với con dâu nhưng chưa bao giờ muốn bán con dâu. So với Lý lão gia và Lý lão phu nhân thì bà ta vẫn là một người tối!
Hiện tại bà ta có chút tính toán nhỏ, có thể được lợi ích, đồng thời cũng có thể giúp đỡ Lý Anh Nương, coi như là làm việc thiện tích đức.
Nghĩ đến đây, Tam quả phụ nhất thời không chột dạ, nhỏ giọng nói: "Anh Nương, thôn trưởng là người hiền lành, hắn muốn loại bỏ một nhà các ngươi ra khỏi tộc thì nhất định sẽ làm được. Phu nhân Đức Thụy không cho các ngươi định cư ở thôn Cát Tường, các ngươi không thể ở lại chỗ này. Những quan sai kia cũng là nể tình Đức Thụy phu nhân nên mới đối xử tử tế với các ngươi. Bây giờ họ biết Đức Thụy phu nhân đã căm ghét nhà các ngươi, vậy thì họ sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa. Kết quả tốt nhất là các ngươi trở lại phủ Tâm Dương, qua năm mới thì trở vê quê hương. Nhưng phụ mẫu ngươi như vậy, có lẽ ngươi vẫn sẽ bị bán đi."
Lý Anh Nương nghẹn ngào, không dám khóc to, liên tục gật đầu: "Thím Tam, chính là như vậy, cầu xin người cứu ta. Sau này ta hiếu kính người, xin cho ta một con đường sống."
Tam quả phụ cười cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bên tai Lý Anh Nương, nói: "Đứa nhỏ như ngươi thật đáng thương, Haiz. Ta cũng nhìn ngươi lớn lên, ta cũng không đành lòng nếu ngươi thật sự bị bán vào kỹ viện. Như vậy đi, ngươi chờ phụ mẫu ngươi ngủ thì lập tức lén chạy ra, đi đến cửa hàng ở hậu viện của nhà ta tìm ta. Ta giấu ngươi đi trước, đợi sau khi phụ mẫu ngươi bị đuổi đi, ngươi mới đi ra. Đến lúc đó thôn trưởng cũng không thể đuổi một nữ tử lẻ loi hiu quanh như ngươi đi, ngươi có thể ở lại."
Lý Anh Nương sửng sốt, không ngờ lại thuận lợi như vậy mà Tam quả phụ lập tức đồng ý. Thấy trong mắt Lý Anh Nương đầy vẻ nghi ngờ, Tam quả phụ cười cười: "Ngươi yên tâm, ta không lừa ngươi cũng sẽ không hại ngươi. Mặc dù ta cũng có chút tính toán riêng, nhưng thực sự ta muốn giúp ngươi. Tuy rằng tam ca và tam tẩu ngươi hòa ly, nhưng tam ca ngươi nhận nuôi bốn hài tử kia, hắn tiếp tục ủy thác cho Đức Thụy phu nhân nuôi, sau này có thể còn trở về."
"Tam ca ngươi thật lợi lại, là võ tướng ngũ phẩm, dẫn dắt rất nhiều binh. Dù sao ngươi cũng là muội muội ruột của tam ca ngươi, sau này chỉ cần không có ý xấu thì tam ca ngươi có thể không chăm lo cho ngươi sao? Còn ta, giữ ngươi lại cũng không phải tìm cho ngươi những gia đình lộn xộn kia, mà ta tái giá cho Chu gia một gia đình giàu có trong thôn.
"Hiện tại ở trong hậu viện của cửa hàng cùng ta. Ngươi cũng biết nhà ta, con dâu ta đã tái giá với Lý Ngũ Lang, bên người ta có Khóa Tử. Chu gia có ba đứa con riêng, lão đại và lão nhị đã thành thân, đều là cưới người địa phương. Lão tam cũng đang nói hôn, tuy rằng ngươi không có tiền có của hồi môn như người địa phương, nhưng tam ca ngươi là võ tướng ngũ phẩm, ngươi là muội tử của võ tướng, so với tiền thì thân phận này có tác dụng hơn nhiều."
"Nếu ngươi có thể gả cho lão tam của Chu gia thì coi như là con dâu của ta. Tuổi này của ta, không có khả năng sinh con với Chu lão nữa cho nên chúng ta một lòng, còn sợ ở Chu gia cuộc sống không thoải mái sao? Không tốt hơn ngươi bị phụ mẫu bán vào kỹ viện sao? Dù sao cũng là ta có ý tốt, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ."
Lý Anh Nương nghe xong lời giải thích của Tam quả phụ, lúc này mới chợt nhận ra, thì ra là như vậy!
Lý Anh Nương thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát: "Thím Tam, ta tin người. Chỉ cân bốn thằng nhóc kia ở đây, nhất định tam ca ta sẽ trở về. Ta có thể mượn sức mạnh, đó là giá trị của ta. Chỉ là lão tam của Chu gia kia thế nào?”
Tam quả phụ thấy Lý Anh Nương đồng ý thì lập tức yên tâm: "Lão tam Chu gia lão tam đọc sách vài năm, tuy rằng không thi đậu tú tài nhưng là người không tệ, làm sổ sách trong một cửa hàng ở huyện thành. Bây giờ cửa hàng của ta ở trấn Cát Tường sẽ sớm mở cửa, sau đó sẽ đến đây để cùng nhau mở cửa hàng. Dáng vẻ ngay thẳng, nhân phẩm không tệ, không gái gú không đánh bạc. Dù sao phụ mẫu ngươi tuyệt đối không thể tìm cho ngươi một vị hôn phu tốt như vậy. Ngươi tự nghĩ xem, cửa hàng của gia đình ta là cửa hàng thứ năm trên đường phố trấn Cát Tường."
Lý Anh Nương vừa định đồng ý thì lập tức nghe được giọng nói của phụ mẫu, gật đầu rồi đổi thành đề tài khác: "Thím Tam, phụ mẫu ta tới rồi."
Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở bên ngoài hỏi thăm một vòng, rất nhiều người không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng trước kia mấy nhà có quan hệ không tệ, lén nói cho bọn họ biết, Lý Nguyên Thanh còn sống, hơn nữa còn là võ tướng ngũ phẩm.
Vốn còn lì lợm la l.i.ế.m muốn ở lại chỗ này Lý lão gia và Lý lão phu nhân lập tức đứng thẳng lưng, chỉ cần nhi tử có tiền đồ thì bọn họ ở đâu cũng có cuộc sống tốt đẹp. Cho dù về quê cũng sẽ không tệ.
Ít nhất còn có nhà có đất, hơn nữa thân phận võ tướng ngũ phẩm của nhi tử, đi đâu cũng có thể được người khác coi trọng mà nhìn một cái.
Lý lão phu nhân thấy nam nhân nhìn chằm chằm Tam quả phụ thì lập tức không vui, nhận lấy giỏ, rôi nhanh chóng đưa Tam quả phụ ra ngoài: "Tam đệ muội, sắc trời đã muộn, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng là tái giá, cũng không thể giống như trước kia nửa đêm ra ngoài. Lỡ như bị người ta hiểu lầm ngươi vụng trộm với người khác thì cuộc sống của ngươi sẽ không thoải mái."
Lý lão phu nhân nhìn thấy Tam quả phụ, cũng không còn thân thiết như lúc đầu: "Tam đệ muội, ngươi thật là mạng tốt, nghe nói mẹ chồng nàng dâu các ngươi đều tái giá?
Tam quả phụ mặc quần áo màu tím, tóc chải gọn gàng, giữa tóc còn cài hai cây trâm bạc, so với ở quê nhà đẹp hơn nhiều.
"Thay đổi rồi, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ta cũng không canh giữ nam nhân đã chết. Con dâu ta cũng tái giá, cuộc sống cũng rất tốt. Triều đình khuyến khích tái giá, ở nơi này cũng không có ai nói chúng ta." Tam quả phụ khẽ cười nói: "Các ngươi đi một vòng chắc cũng mệt mỏi rồi? Gia đình ta đã tích được vài quả trứng nên mang đến cho các ngươi. Không còn sớm nữa, ta sẽ không làm phiền các ngươi nghỉ ngơi nữa."
Tam quả phụ nghe ra giọng điệu châm chọc của Lý lão phu nhân, tuy nhiên bà ta không thèm để ý, rất nhanh sẽ có thể có một nàng dâu cùng một lòng với bà ta, cho dù bị Lý lão phu nhân nói vài câu thì là gì chứ?
Lý lão gia nhìn chằm chằm Tam quả phụ, trước kia cũng không thiếu mắt đi mày lại, chỉ là không thành, đối lập với lão thái bà trong nhà, vẫn là Tam quả phụ này có hương VỊ.
Ngày mai ông ta lập tức viết thư cho tam nhi tử, bảo Lý Nguyên Thanh gửi tiền cho ông ta.