Liễu Phán Nhi đã sớm chờ, lớn tiếng nói với bên ngoài: "Nếu đã hòa ly, thì bây giờ đã là người hai nhà. Nhà này là bệ hạ bảo quan phủ xây dựng cho ta, đây là của ta, không cho phép người ngoài vào ở. Bọn họ đã đến chứng thực, ta đây sẽ ăn ngay nói thật. Các ngươi đã nghe được, vậy các ngươi mau đi đi”
Lý lão đầu nghe nói như thế, nhất thời tức giận không chỗ phát ra, vừa rồi bị Lý thôn trưởng đánh một cái tát, mặt đều sưng lên.
"Vợ Nguyên Thanh, lúc trước ngươi tình đầu ý hợp với Nguyên Thanh, không ngại ngàn dặm xa xôi gả tới đây, quả nhiên là hữu duyên ngàn dặm gặp nhau, ngươi còn cam nguyện nuôi bốn đứa nhỏ, là con dâu tốt của nhà chúng ta. Nguyên Thanh hòa ly với ngươi, ngươi đừng cho là thật, ta nhất định sẽ giáo huấn tốt Nguyên Thanh, để cho hắn thu hồi Hòa Ly Thư. Về sau mặc kệ có chuyện gì, ta cùng lão thái đều thuận theo ngươi.
Lý lão đầu liên tục nói những lời mềm mỏng như vậy, hy vọng có thể gợi lên tình cảm ngày xưa của Liễu Phán Nhi.
Lý lão thái nghẹn ngào đáng thương, làm bộ làm tịch nói: "Con dâu tốt của ta đừng nóng giận, vê sau mẹ chồng thương ngươi. Nguyên Thanh bắt nạt ngươi, ta nhất định giáo huấn hắn cho tốt!"
Liễu Phán Nhi nghe được lời đạo đức giả của đôi phu thê già này thì lập tức cảm thấy ớn lạnh, toàn thân đều nổi da gà.
"Mọi người không cân nói nữa, chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn thay đổi. Hiện tại ta đã là ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân do bệ hạ thân phong, có nhà có đất còn có tiền, ta muốn tái giá thì có loại nam nhân nào không tìm được chứ? Tại sao còn phải ăn lại cỏ cũ chứ?”
"Các ngươi có thể làm ra chuyện ác độc như bán con dâu bán tôn nữ, vốn không xứng bày ra tư thế trưởng bối trước mặt ta. Trấn Cát Tường thôn Cát Tường của chúng ta vẫn luôn luôn hòa thuận vui vẻ, vốn không thể chấp nhận người độc ác như các ngươi. Thôn trưởng Lý, mặc dù người là thôn trưởng của thôn Cát Tường nhưng cũng chịu sự quản thúc của trấn Cát Tường. Với tư cách là trấn trưởng trấn Cát Tường, ta tuyệt đối không cho phép trấn Cát Tường có người không bằng cầm thú như vậy định cư.
Tất cả mọi người đều biểu hiện ra sự chán ghét của mình, thậm chí có người còn nhặt hòn đá trên mặt đất ném qua. Trên đường chạy nạn mọi người ra sức bảo vệ tính mạng.
Lúc trước bọn họ còn bận tâm thân phận của Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi nên chỉ dám bàn luận sau lưng.
Nhưng Lý lão gia và Lý lão phu nhân thái này lại có thể vì ăn miếng mà bán đi con dâu và tôn nữ, hơn nữa còn bán vào trong kỹ viện dơ bẩn, bị mọi người phỉ nhổ.
Chạy trốn về phía nam trên cơ bản có thể bảo vệ tính mạng cũng sẽ không c.h.ế.t đói.
Nhưng hiện tại trước mặt mọi người Liễu Phán Nhi tỏ vẻ không có quan hệ với bọn họ, hơn nữa còn không cho phép người như vậy ở lại trấn Cát Tường, thôn Cát Tường.
Lời nói của Liễu Phán Nhi làm cho tất cả những người ghét Lý lão gia và Lý lão phu nhân đều cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Lúc trước hắn ta cũng không đồng ý, nhưng phụ mẫu không nghe, hắn ta có thể làm gì được chứ?
Cũng là con dâu, sợ luồng gió này sẽ lây nhiễm, các nàng cũng sẽ trở thành đối tượng bị bán.
"Ai da, là ai ném đá?" Lý Nguyên Võ bị ném một hòn đá lớn ném trúng người, rất đau.
Nhất là những người làm con dâu, ở nhà làm rất nhiều việc, hơn nữa không có địa vị, càng thêm phỉ nhổ hành vi của Lý lão gia và Lý lão phu nhân.
Có thể làm gì sao?
Nếu hắn ta thật sự là nam nhân thì nên mang theo thê tử và nữ nhi rời đi, Lý lão gia và Lý lão phu nhân cũng không đánh lại hắn ta, tất nhiên không thể bán thê tử và nữ nhi của hắn ta rồi!
Nam nhân bất tài sẽ chỉ biết kiếm cớ.
"Đập c.h.ế.t ngươi đồ hèn hạ, đồ bất tài vô dụng, nam nhân như ngươi nên độc thân cả đời, đoạn tử tuyệt tôn, c.h.ế.t không được tử tế" Một phụ nhân đanh đá mắng: "Nếu ngươi có thể chống đỡ thì ai có thể bắt nạt thê tử và nữ nhi của ngươi chữ? Ai có thể bán thê tử và nữ nhi của ngươi chứ?”
Một nữ nhân nông thôn đanh đá nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Lý Nguyên Võ và Lý Nguyên Công mắng: "Đúng vậy. Còn cả Lý Nguyên Công kia, còn trông cậy vào phụ thân hắn cưới cho hắn một khuê nữ hoàng hoa, lúc qua sông thì lập tức bỏ lại thê tử và nữ nhi. Triệu Lan Hoa chúng ta gặp qua con dâu và khuê nữ bị bà ta bỏ lại, lúc trước ở dưới sự che chở của Đức Thụy phu nhân, quả thực chính là trong họa có phúc, cảm tạ ngươi bạc tình bạc nghĩa, ít nhất cũng không có bị các ngươi bán vào kỹ viện."
Những người khác cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, nam nhân như vậy chính là hèn nhát, thứ vô dụng. Nếu ai gả cho nam nhân như vậy thì quả thực chính là xui xẻo tám đời!
Lý Nguyên Công sửng sốt, nghĩ đến một khả năng, hướng về phía trong viện hô to: "Lưu thị, ngươi ở bên trong thì lập tức mở cửa cho ta, ta là nam nhân của ngươi."
Lý lão gia và Lý lão phu nhân sửng sốt, Liễu Phán Nhi và nhi tử Lý Nguyên Thanh đã hòa ly, nhưng Lưu thị và đại nhi tử Lý Nguyên Công còn chưa hòa ly, đó chính là người một nhà. Nếu Lưu thị ở bên trong, bọn họ cũng có thể đi vào.
"A Phương A Lệ, ta là tổ mẫu, các ngươi luôn luôn hiếu thuận, nhanh chóng mở cửa cho chúng ta. Sau này tổ mẫu cũng sẽ thương các ngươi, tìm cho các ngươi nhà trượng phu tốt, chuẩn bị của hồi môn phong phú." Lý lão phu nhân cố gắng dùng giọng nói hiền lành, nói chuyện với người trong viện.
Lời nói như vậy nghe vào tai Liễu Phán Nhị, thật sự giống y đúc bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ. Chỉ là A Phương và A Lệ đã không còn là nữ hài tử dễ dàng bị lừa gạt.
Lúc Lý Nguyên Công mở miệng, Lưu thị giống như tìm được chỗ giải phóng tức giận, nhảy dựng lên mắng to: "Mở cửa cho đại gia ngươi! Nam nhân thối như ngươi, trong giờ phút vứt bỏ chúng ta kia thì ở trong lòng chúng ta ngươi đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Cút đi, cút càng xa càng tốt."
Lý lão gia nghe nói như vậy lập tức nổi giận, ném một cái tát qua, ba con dâu đã hòa ly, lại hưu nốt con dâu cả thì bọn họ thật sự không thể ở lại chỗ này.
Tuy nhiên lời nói của Lưu thị lại làm cho Lý Nguyên Công cực kỳ không vui: "Lưu thị, ngươi làm càn. Ngươi còn là thê tử của Lý Nguyên Công ta, phải nghe lời ta, không thể phản bác ta, nếu không ta sẽ bỏ ngươi."
Nếu như Lý Nguyên Công trực tiếp viết hưu thư thì Lưu thị sẽ không cần đi huyện thành cáo trạng nữa.
Lưu thị ở bên trong cười ha ha, cầu còn không được: "Lý Nguyên Công, ta đã chuẩn bị bút mực cho ngươi, ngay lúc này ngươi viết hưu thư. Không viết hưu thư, con mẹ nó ngươi chính là tên hèn nhát là đồ khốn."
Đây là những lời trước kia Lý Nguyên Công nói quen, lúc này lại có thể không phân biệt trường hợp mà thuận miệng nói ra.
Tuy rằng Liễu muội muội nói nàng có cách để thắng kiện tụng, nhưng tất nhiên đối với quan phủ Lưu thị có sợ hãi, nếu có thể không cần đến quan phủ thì sẽ không đi.
Lý Nguyên Công nghe được giọng nói của Lưu thị, trong lòng vui vẻ, quả nhiên Lưu thị ở bên trong.
Lúc trước Lưu thị bị hắn ta vứt bỏ như cỏ dại mà ở lại trong nhà Đức Thụy phu nhân. Chỉ cần thuyết phục Lưu thị thì hắn ta có thể ở lại.
Lý Nguyên Công bị phụ thân tát một cái, lúc này mới chợt nhận ral
Bây giờ không còn như xưa nữal
"Khốn nạn. Lưu thị là con dâu cả của nhà ta, ngươi nói có thể hưu là hưu sao. Từ giờ trở đi, ngươi thành thật cho ta, đối xử tử tế với Lưu thị, không được bắt nạt nàng."
Nghĩ rõ ràng những điều này, Lý Nguyên Công lập tức phối hợp với phụ thân Lý lão gia, dùng sức tát mạnh vào mặt mình nói: "Tiểu Hoa, trước kia đều là ta sai, ta biết sai rồi, ta cũng hối hận. Vì hai nữ nhi, ngươi tha thứ cho ta đi. Sau này ta sẽ sống tốt với ngươi, sinh thêm một nhi tử, một nhà hòa thuận tốt đẹp."
Lý Nguyên Công không đề cập đến hai nữ nhi thì Lưu thị còn không tức giận như vậy.
Lúc này nghe được Lý Nguyên Công lại có thể nói nể tình hai nữ nhi mà tha thứ cho hắn ta, Lưu thị lập tức nổ tung.
Lưu thị mắng: "Đều nói ngựa tốt không ăn lại cỏ, dùng cỏ để hình dung Lý Nguyên Công ngươi quả thực là làm nhục cỏ. Mẹ nó ngươi chính là một đống phân. Ngươi xem có ai bốc lại phân mà ăn không? Lưu Tiểu Hoa ta cho dù là một kẻ ngốc cũng nhìn thấu bản chất của các ngươi, ích kỷ tự lợi, ác độc. Hôm nay ta liền nói ở chỗ này, hiện tại ngươi không viết thư hòa ly thì ngày mai ta sẽ đi lên quan phủ cáo trạng, huyện thái gia sẽ xử án hòa ly!"
Bình thường tính cách của Lưu thị rất điềm đạm, lúc này bị kích thích giống như một quả pháo khô, lập tức bùng nổ.
Liễu Phán Nhi nghe Lưu thị mắng cảm thấy rất buồn cười.
Bản chất con người một khi được phóng thích thì có thể khai quật ra một mặt khác mà không ai biết.
Lưu thị như vậy càng thêm vài phần tươi sáng và sinh động.
Đúng lúc này, Lưu thị lại mỉa mai trả lời, rất tự tin: "Vậy thì không phải chuyện của Lý Nguyên Công ngươi! Nhanh lên, đừng làm chó trông coi trước cửa nhà chúng ta, phân người trong hố tranh nhà ta còn có thể dùng để bón phân, cũng không nỡ dùng để dán miệng ngươi!
Nữ nhân trước kia vẫn luôn nghe lời hắn ta, bây giờ lại mắng hắn ta khó nghe như vậy.
Liễu Phán Nhi cười cười, nói với Lý Nguyên Công bên ngoài: "Lưu tỷ tỷ muốn hòa ly, tất nhiên ta sẽ giúp đỡ. Hơn nữa ta còn có thể làm chứng, ở công đường nói ra hành vi vứt bỏ thê tử và nữ nhi của ngươi lúc trước. Vụ kiện này chúng ta chắc chắn sẽ thắng."
"Lưu Tiểu Hoa, ta cảnh cáo ngươi không nên rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi nói cáo quan có thể kiện thắng sao? Quan phủ cũng không phải do nhà ngươi mở, ngươi muốn đi thì đi, muốn đến thì đến sao?” Hơn nữa nữ nhân này còn là thê tử của hắn ta, suy nghĩ chủ nghĩa đại nam tử của Lý Nguyên Công đột nhiên bùng nổ.
Bên ngoài đám người Lý lão gia và Lý Nguyên Công nghe xong, sắc mặt hơi sững sờ, nhất thời trợn tròn mắt.
Bên ngoài Lý Nguyên Công bị Lưu thị mắng thành một đống phân thì lập tức cũng không nhịn được tức giận nữa.
Hai mắt Lý lão phu nhân sáng lên, hướng về phía Lưu thị bên trong, lớn tiếng nói: "Lưu thị, nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn hòa ly thì hai tôn nữ nhà ta, là hài tử của Lý gia chúng ta. Ngươi trả lại hài tử cho chúng ta, không thể mang đi. Cho dù đến chỗ huyện thái gia thì đứa nhỏ này cũng là của Lý gia chúng ta."
Đại tẩu cũng muốn hòa ly với đại ca, mắt thấy cái nhà này muốn chia năm xẻ bảy.
Lý Anh Nương nhỏ giọng nói bên tai Lý lão phu nhân: "Bên cạnh đại tẩu còn có hai tôn nữt
Lý Anh Nương xem trận khôi hài này cũng vô cùng sốt ruột. Bây giờ bọn họ không chỉ không thể vào được nhà lớn của tam tẩu, hơn nữa tam tẩu còn không nhận bọn họ.
Lợi dụng đứa nhỏ uy h.i.ế.p Lưu thị, chiêu này rất chính xác.
Hiện tại Lưu thị vô cùng cảm kích Liễu Phán Nhi, nghĩ đến điểm này.
"Đừng có tưởng bở, A Lệ và A Phương bị các ngươi vứt bỏ, các nàng cũng không phải cháu gái của các ngươi. Hiện tại nữ nhi của ta đã được Liễu muội muội nhận nuôi, đây chính là con gái riêng của phu nhân. Đương nhiên các ngươi đừng nghĩ, để A Lệ và A Phương không làm nữ nhi của cáo mệnh phu nhân, mà làm tôn nữ bất cứ lúc nào cũng có thể bị bán đi của các ngươi, đúng là nằm mơ. Có bản lĩnh thì các ngươi đi huyện nha cáo trạng, xem các ngươi có thể kiện thắng không?"