Đến lúc đó, chắc chắn hắn ta sẽ cưới tiểu thư khuê các, hắn ta không thèm mấy người xấu ít, ít của hôi môn.
Không thể không nói, vừa đến Lý Nguyên Công đã mơ đến chuyện tốt này!
Lý Nguyên Võ cũng không cam lòng tụt lại phía sau, hắn ta chỉ nghĩ mình sẽ kiếm được chỗ tốt nào, còn chuyện vợ và khuê nữ bị bán vào kỹ viện đã bị hắn ta ném ra sau đầu từ sớm.
Có danh tiếng, có tiên bạc lo gì không có vợ? Còn khuê nữ thì có thể đẻ thêm.
Gương mặt Lý Nguyên Võ lộ rõ vẻ tham lam, hắn ta vội vàng nói: "Cha, thị trấn lớn như vậy, chắc chắn phải cần một người giữ gìn trật tự, đến lúc đó sắp xếp cho ta một chức vụ là được."
Lúc trước Lý lão gia luôn nghe từ lời người khác, giờ thấy tận mắt, trong lòng ông ta càng thêm nóng ruột: "Các ngươi là những nam nhân trụ cột gia đình, chuyện như vậy dĩ nhiên phải để các ngươi làm rồi. Đàn bà con gái phải giống mẹ ngươi, trông coi nhà cửa thôi là được."
Lý lão phu nhân cũng rất kích động, bà ta mong chờ đến ngày tháng tốt lành được mặc vàng đeo bạc.
Nha dịch đi cạnh Lý lão gia, nghe thấy lời của mấy người này, họ trợn trắng mắt.
Trong lòng thôn trưởng Lý rất kích động, ông lập tức đốt đuốc: "Đi, đi xem người cùng quê của chúng ta, sau đó sắp xếp họ vào trong lều trúc."
Tuy nhiên kể cả có nghĩ như vậy nhưng hắn sẽ không nói ra, sợ rằng sẽ đắc tội với mấy kẻ tỉ tiện bỉ ổi.
Lưu Thị lại bắt đầu lo lắng!
Tiếng kêu rất lớn, ngay cả Liễu Phán Nhi cũng nghe thấy.
Lý Sấm nhanh chóng chạy về thôn, kêu to: "Thôn trưởng, đến rồi, những người đó đến rồi."
Liễu Phán Nhi an ủi, nàng vỗ vào lưng đại tẩu: "Mọi người đừng lo, hôm nay ta đóng cửa, không để họ vào đây đâu."
Mấy kẻ này đúng là ngu xuẩn lại còn không biết sợ, Đức Thụy phu nhân được chính bệ hạ phong tặng, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng phải nể mặt ba phần, sao có thể để họ tùy tiện chèn ép? Trấn Cát Tường là nơi đất lành, làm gì có chuyện để cho mấy kẻ vớ va vớ vẩn phụ trách? "Nàng nói đúng." Thôn trưởng Lý đồng ý, sau đó mang một đống bánh bao đi về phía lêu trúc.
Thôn trưởng Lý gật đầu, thấp giọng nói: "Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ. Nàng cứ đi nói cho Nguyên Thanh gia biết rằng những người đó đến rồi."
Chu Thúy Hoa cười: "Tiếng động lớn như thế, chắc nàng cũng nghe thấy rồi, chẳng cân ta phải nói cũng biết. Chàng đi nhanh đi, tránh những con thiêu thân kia lại gây chuyện! Tuy nhiên ta tin, hâu hết đều sẽ đồng ý làm việc kiếm tiền."
Chu Thúy Hoa thấy thôn trưởng Lý xúc động như vậy, đành phải nhắc nhở: "Chàng đừng có nghèo mà vẫn hào phóng, hôm nay ta và con dâu hấp rất nhiêu bánh bao, chàng chia cho mỗi người hai cái, nhiều hơn thì không có đâu. Dù sao cũng không thể vét sạch của cải của chúng ta chỉ để họ được ăn ngon!"
"Thôn trưởng gia gia, chúng ta vất vả lắm mới tìm thấy ngươi!"
Cùng lúc ấy, cũng có người nhìn thấy thôn trưởng Lý: "Thôn trưởng, đó là thôn trưởng thôn Lý gia."
"Thôn trưởng đại thúc, chúng ta tìm thấy các ngươi rồi."
Thôn trưởng Lý cầm đuốc đi về phía cửa thôn, vừa đến nơi ông lập tức thấy đám người nha dịch và Lý lão gia đang định vào thôn.
"Tam đệ, cuối cùng cũng có thể tìm thấy ngươi rồi."
Thôn trưởng Lý hiểu rõ chuyện bên trong, ông nhìn Lý Nguyên Công, trong lòng cảm thấy khinh thường: "Tam đệ muội nào của nhà ngươi? Đừng có gọi bậy!"
Lúc này nàng ta nhìn xuyên qua cây đuốc, quan sát nhà cửa và những người xung quanh.
Dọc đường Lý Anh Nương cố gắng lấy lòng cha mẹ, thế nhưng trong lòng nàng ta hận muốn chất.
Những người khác đối xử rất nhiệt tình với thôn trưởng Lý, trái lại cả nhà Lý lão gia lại rất thờ ơ với ông.
Lý Nguyên Công bước lên: "Tam thúc, sao tam đệ và tam đệ muội không đến đây đón tiếp chúng ta?"
Nghe vậy, Lý Nguyên Công ngạc nhiên, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, hắn ta chỉ lên tấm bảng hiệu của thôn Cát Tường: "Đây chính là thị trấn mà bệ hạ đã ban thưởng cho chúng ta, đệ đệ Nguyên Thanh và vợ đã đến đây. Sao tam thúc lại nói như vậy, ngươi có ý gì?
Thôn trưởng Lý trả lời: "Đây là nơi mà bệ hạ đã ban cho Đức Thụy phu nhân, Liễu Phán Nhi."
Lý lão phu nhân sốt ruột bước lên, nghẹn ngào nói: "Vậy Liễu Phán Nhi chính là vợ của tam nhi chúng ta, nàng là con dâu tốt. Ta nghe nói quan phủ đã xây nhà lớn, trời tối rồi, mau đưa chúng ta đến đó. Dọc đường đi cả nhà đã chịu rất nhiều khổ cực, giờ đến nhà là có thể nghỉ ngơi thoải mái."
Nghe Lý lão phu nhân nói năng hùng hồn như vậy, cuối cùng thôn trưởng Lý cũng hiểu nỗi khổ của Liễu Phán Nhi.
Thôn trưởng Lý liếc nhìn Lý lão gia với ánh mắt đồng tình, thế nhưng ông không nói gì thêm.
Ông nhìn tất cả mọi người: "Nếu bà con già trẻ gái trai ngày xưa của thôn Lý gia đã đến đây, vậy ta cũng sẽ không bỏ mặc mọi người. Tuy nhiên ta nói trước, giúp đỡ thế nào là nhờ vào tình cảm, ai không giúp mọi người cũng không thể bắt ép. Để ta nhanh đưa mọi người đến chỗ ở, trời tối rôi chắc ai cũng đói bụng, mau ăn ít bánh bao cho đỡ đói."
"Lúc trước khi chúng ta đến đây, nơi này vẫn vô cùng hoang vắng, nơi ta đưa mọi người đi chính là lều trúc mà chúng ta xây lúc mới đến. Ta đã bảo người phủ rơm rạ xung quanh lều trúc, có thể giữ ấm và chắn gió. Bên trong cũng được trải một lớp rơm rạ rất dày, không lo bị lạnh."
Nghe thôn trưởng Lý nói vậy, ai nấy đều rất ngạc nhiên.
Trong đó Lý Tứ nói với giọng điệu quái gở: "Ngươi là thôn trưởng, còn là tộc trưởng của tộc Lý thị, dĩ nhiên chúng ta phải đi tìm ngươi rồi."
Lý lão phu nhân sốt ruột, giọng nói bỗng nhiên cao vút, vừa sắc nhọn vừa the thé: "Ngươi nói gì? Sao Liễu Phán Nhi kia lại không phải con dâu của ta? Nguyên Thanh không ở đây, chẳng lẽ nàng định vụng trộm với người khác?"
"Lúc trước các ngươi dùng tiền để qua sông cũng chỉ lo cho mỗi nhà mình, thôn trưởng này có nói gì đâu! Cũng như bây giờ, các ngươi đừng mơ đến chuyện ta đập nồi bán sắt để giúp các ngươi! Người nào đồng ý ở lại thì theo ta đến ở lều trúc, nếu đi nhanh còn có thể chọn được chiếc tốt. Ta là thôn trưởng cũng là tộc trưởng, chứ không phải là cha mẹ của các ngươi, không có chuyện ta dốc hết mọi thứ để giúp đỡ các ngươi đâu."
Nếu Lý Nguyên Công đã hỏi như vậy, lúc trước thôn trưởng Lý đã có sự đồng ý của Liễu Phán Nhi nên bây giờ ông có thể trả lời: "Ngươi cũng nói, dĩ nhiên cha ngươi phải ở nhà của huynh đệ ngươi đúng không? Thế nhưng bây giờ Đức Thụy phu nhân có phải vợ của huynh đệ ngươi nữa đâu? Ngươi nghĩ người nhà mình còn có mặt mũi gì mà đến ở nhà Đức Thụy phu nhân?”
Lý Nguyên Công nóng vội, chạy đến đằng sau thôn trưởng Lý: "Tam thúc, ban nãy ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cha ta đấy! Cha ta là gia chủ, dĩ nhiên phải vào ở nhà của huynh đệ ta rồi. Sao ngươi lại nhìn cha ta bằng ánh mắt đó?"
Cùng đến đây không chỉ có người ở thôn Lý gia mà còn có cả người thôn khác, nghe vậy họ vội đi theo ông.
Sau khi nghe thấy thôn trưởng Lý nói vậy, mọi người vốn đang bàn tán sôi nổi, đều ngẩn cả người.
Nghe hắn ta nói thế, thôn trưởng Lý trợn trắng mắt: "Ta không phải là cha ngươi, sao ta phải chịu trách nhiệm với ngươi? Những căn nhà kia đều nhờ chúng ta vất vả mấy tháng mới có thể xây xong, hơn nữa nhờ có Đức Thụy phu nhân hướng dẫn mọi người gieo trông khoai lang đỏ, cũng ta mới có ngày tháng tốt lành như bây giờ. Tất cả chúng ta đều phải chịu khổ cực để khai hoang trong ngày hè nóng bức, ai nấy đều đói xanh xao vàng vọt."
Thấy bà ta nói vậy, thôn trưởng Lý vội vàng quát lớn: "Đó chính là ngũ phẩm cáo mệnh Đức Thụy phu nhân, một người dân bình thường như ngươi mà gọi thẳng tên húy của phu nhân là phạm pháp! Nếu không muốn vào trong đại lao thì ngươi nói năng cho cẩn thận."
"Đó là con dâu của ta, ta gọi tên nàng thì có làm sao? Chẳng lẽ cáo mệnh phu nhân thì lại bất hiếu với cha mẹ chồng?” Lý lão phu nhân bắt bẻ, bà ta tức giận thở hổn hển.