Thế nhưng nàng lại có thể từ hiện đại quay về cổ đại, không chỉ không c.h.ế.t mà trái lại còn có một thân phận hoàn toàn mới để sinh sống ở cổ đại.
Tuy rằng nàng đã gặp rất nhiều khó khăn, tuy nhiên tất cả đều có thể khắc phục. Liễu Phán Nhi cảm thấy rất thành công và có ý nghĩa.
Không gian càng lúc càng lớn, đồ đạc bên trong tăng không ngừng, mỗi lần thay đổi càng có nhiều hơn. Tất cả những điều đó đều là lời cảm ơn và ủng hộ của người khác, vì nàng đã làm việc thiện, giúp đỡ mọi người.
Điều này càng khiến nàng tin tưởng vào sự tồn tại của công đức, cho nên nàng cũng rất sẵn lòng làm việc tốt.
Đây cũng không có nghĩa là nàng sẽ giúp tất cả mọi người, nàng chỉ giúp người tốt bụng và người có lòng biết ơn.
Còn những kẻ xấu như thế kia, Liễu Phán Nhi sẽ nghĩ cách dạy cho họ một bài học, tuyệt đối không giúp đỡ.
Vì giúp người xấu coi như trợ trụ vi ngược, cũng là làm chuyện ác.
Cái gì đến thì sẽ đến, nó sẽ không quay về chỉ vì nàng ghét nó.
Ông ta nói chuyện càng lên giọng hơn trước, người biết rõ về ông ta đều cảm thấy khinh thường.
Dọc đường, Tâm Dương phủ chịu trách nhiệm cho chỗ ăn ở của hơn một trăm người này, tốn rất nhiều bạc. Thế nhưng Triệu tri phủ dặn dò nha dịch phải thật chu đáo.
Tuy nhiên mọi người cũng biết, người một nhà thì một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, có khi sau khi Nguyên Thanh gia trở thành Đức Thụy phu nhân, vì danh dự nàng sẽ không bỏ mặc cha mẹ chồng.
Chỉ có mấy người biết thôn Lý gia mới hiểu rõ mối quan hệ giữa Lý lão gia, Lý lão phu nhân và con dâu không hề tốt đẹp.
Nha dịch rất khách sáo với Lý lão gia và Lý lão phu nhân, những người dân lưu lạc đi theo cũng rất kính trọng cả nhà Lý lão gia. Họ không dám làm mất lòng ông ta, sợ rằng nếu Lý lão gia không vui sẽ nói bậy trước mặt Đức Thụy phu nhân, không cho họ ở lại đó.
Lý lão gia được người khác tâng bốc cũng cho rằng mình rất trâu bò!
Mấy nha dịch của Tâm Dương phủ đã hộ tống mấy người Lý lão gia và Lý lão phu nhân chạy đến huyện Thôi Dương. Nha dịch xem thời gian, sau đó đưa túi nước cho ông ta: "Lý lão gia, nếu giờ không nhanh lên đường, tối chúng ta không thể đến kịp trấn Cát Tường đâu, đi đường ban đêm rất nguy hiểm. Đến lúc đó, nhỡ may chúng ta không bảo vệ được các ngươi thì sao? Chúng ta c.h.ế.t cũng không sao, thế nhưng người có số làm lão thái gia, nếu mất mạng chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Giờ rời khỏi thành, có khi đến tối mới đến được trấn Cát Tường, thế nhưng vì hôm nay đã đưa những người này đến đây, nên sau khi nha dịch phát cho mỗi người hai cái bánh bao, họ cũng gấp rút lên đường.
Lý lão gia nhìn bánh bao nhíu mày, sau đó nhìn sang nha dịch: "Mấy cái bánh bao này rất khó nuốt, ta muốn uống một bát canh sườn."
Những nha dịch cũng bị Lý lão gia làm phiên không thể chịu nổi, khi đến huyện Thôi Dương đã là giữa trưa.
Nha dịch khen: Lão thái gia đúng là có phúc!"
Giờ chẳng cần tốn quá nhiều công sức, nhờ có con dâu làm ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, ông ta có thể trở thành lão thái gia. Nghe hơi bứt rứt nhưng Liễu Phán Nhi sống là người Lý gia, c.h.ế.t cũng là ma của Lý gia. Mà tất cả mọi thứ của Lý gia, đương nhiên cũng là của ông ta.
Nghĩ đến đây, Lý lão gia cảm thấy vẫn có thể nhịn: "Đại nhân nói đúng, quả thật không thể vì tham nhỏ mà mất lớn. Trên đường chạy nạn, đúng là phải thật cẩn thận mới có thể sống đến bây giờ."
Cả đời Lý lão gia muốn làm lão thái gia, ông ta thi nhiều lân như thế nhưng bây giờ vẫn là học trò.
Nha dịch vừa ăn vừa lên đường, họ đi xuyên qua đường phố, nhanh chóng ra khỏi cửa thành, rồi chạy tới trấn Cát Tường.
Tuy rằng dọc đường, mọi người rất mệt, thế nhưng nghĩ đến nơi mình có thể đặt chân, cho dù mệt ai nấy cũng đồng ý lên đường nhanh chóng.
Từ khi mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, đến khi mặt trời lặn về phía tây.
Mọi người bước tập tễnh, thở hồng hộc.
Cuối cùng hai canh giờ sau khi trời tối, họ cũng đến trấn Cát Tường. Mọi người giơ đuốc, nhìn thấy một tấm bảng hiệu lớn, đề trấn Cát Tường.
Lý Nguyên Công biết chữ, vừa thấy tấm bảng hiệu lớn kia, hắn ta đã tỏ ra vô cùng khiếp sợ chỉ vào bảng hiệu: "Cha, đó chính là tấm bảng mà bệ hạ ban cho trấn Cát Tường.
Lý lão gia cũng rất kích động, ông ta chạy nhanh đến quỳ gối bên dưới bảng hiệu: "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Lý gia ta nhận được ưu ái này, chắc chắn sẽ tuân theo lời dạy bảo của bệ hạ, cố gắng hết sức tạo phúc cho người dân."
Những người khác thấy Lý lão gia dập đầu, cũng quỳ xuống theo ông ta.
Một đám người hô to vạn tuế.
Thị trấn đang được xây dựng nên có rất nhiều ngói và vật liệu, có cả người đứng trông coi. Nghe thấy tiếng động lớn như vậy từ bên ngoài, họ còn tưởng ai đến cướp bóc, nên đua nhau cầm xẻng búa, im lặng chạy ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Lý ngốc ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Con đi nói với thôn trưởng Lý, bảo đám người kia đến rồi."
Cửa hàng nhà hắn ở gần đây, sau khi xây nhà xong, hắn dẫn con trai đến xây cửa hàng. Họ không có tiền thuê người khác, nên đành phải tự xây, cũng phải tự trông đồ đạc.
Lý ngốc trừng mắt nhìn Lý Sấm, hắn nói nhỏ nhắc nhở: "Thằng nhóc con đừng có lấy oán trả ơn, nhà chúng ta có được ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có Nguyên Thanh gia. Trong lòng con chẳng biết tính toán gì cả, chúng ta đang xây cửa hàng cho con đấy, sau khi có cửa hàng, con mới có thể lấy vợ. Con đừng có để bị người khác xúi giục mà chống đối lại Nguyên Thanh gia, đến lúc đó con sẽ hối hận."
Lý Sấm cầm nĩa cũng nhìn thấy Lý lão gia, thằng bé tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: "Cha, đó là cả nhà của Lý Nguyên Thanh tìm đến đây, người nhà này rất khó dây. Phen này vợ của Lý Nguyên Thanh gặp xui rồi."
Đến khi Lý lão gia đằng trước đứng dậy, Lý ngốc mới có thể nhìn rõ.
Lý Sấm rụt đầu: "Cha, con biết rôi, con hứa sẽ không gây rối. Chúng ta có cần phải đi báo tin là những người này đến đây không?” Thấy nhiều người đang quỳ dưới đất như vậy, Lý ngốc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có tiền, thế nhưng hắn chẳng nợ gì những người này, cũng không muốn giúp đỡ.
Lý ngốc hoàn toàn không ra ngoài, hắn rúc trong túp lều nhà mình, đọc các loại tài liệu.
Hắn chẳng có nhiều lòng đồng tình đến mức phải chứa chấp những kẻ cùng tộc cùng quê này. Dù sao lúc trước, khi những người này có tiên, mỗi người có thể tiêu một lượng bạc chỉ để ngồi thuyên đến đây, họ không cần hắn phải giúp đỡ.
"Vâng thưa cha." Lý Sấm đồng ý, sau đó quay người chạy đi.
Sáng mai về, hắn phải nói với người nhà, sau này phải tránh xa người nhà Lý lão gia và Lý lão phu nhân, tránh cho chẳng được chỗ tốt gì mà còn dính phải rắc rối.
Đặc biệt là Lý lão gia đang đập đầu trước bảng hiệu, Lý ngốc càng chán ghét người này hơn tất cải
Nguyên Thanh gia ghét người nhà này như vậy, sao có thể đối xử tử tế với họ?
Dù sao tiền của hắn đều là tiên mồ hôi nước mắt, không phải rách trời rơi xuống.
Nha dịch tiếp tục lên đường, nơi này cách thôn Lý gia khoảng hai dặm. Mong đến nơi cần đến sớm một chút, gặp Đức Thụy phu nhân là ngày mai có thể quay về, hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Hai lão nhân rất hăng hái, còn Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ cũng rất kích động.
"Cha, người xem, thị trấn lớn như vậy đều đang xây nhà. Nguyên Thanh gia là nữ nhân, sao có thể làm trấn trưởng được? Cha, đợi khi thấy Nguyên Thanh gia, cha bảo nàng để ta làm trấn trưởng. Một nữ nhân thì phải ở nhà nấu cơm chăm con, sao có thể xuất đầu lộ diện được chứ?" Trong lòng Lý Nguyên Công cảm thấy rất kích động, sau khi làm trấn trưởng, sẽ không chỉ có rất nhiều người khen ngợi nịnh bợ hắn ta, mà hắn ta còn có thể nhân cơ hội kiếm chác thêm tiền.