Nha dịch ở ngoài cung kính đáp lại: "Tại hạ được tri phủ đại nhân phủ Tâm Dương phái đi báo tin cho Đức Thụy phu nhân, xin báo cho Đức Thụy phu nhân biết người thân thất lạc trên đường chạy nạn đã tìm thấy, xin phái người đến đây hộ tống."
Miêu Nhi tỷ nghe vậy cũng hơi an tâm.
Nàng ấy bình tĩnh lại: "Đại nhân, ngài đợi một lát, để ta đi báo với phu nhân nhà chúng ta."
Ai ngờ vừa quay đi, Miêu Nhi tỷ đã thấy Lý Phương ngơ ngác đứng cách đó không xa, trong mắt ánh lên sự kinh hoàng như thể thấy chuyện gì đáng sợ lắm, khiến Miêu Nhi tỷ giật mình: "Phương tiểu thư, người sao vậy?"
Mặt Lý Phương tái mét khó coi, ánh mắt hoảng hốt, người hơi run lên: "Người xấu, người xấu đến."
Miêu Nhi tỷ sợ mất mật, cảnh giác nhìn ra cửa: "Phương tiểu thư, người nói kẻ ở ngoài là người xấu ư?"
Lý Phương lắc đầu, run rẩy đáp: "Không phải hắn, là ông bà nội, xấu lắm xấu lắm. Mẹ, tam thẩm, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nói xong, Lý Phương quay người bỏ chạy vào phòng, bước chân lảo đảo, hoảng loạn bất an.
Lý Phương mặt mày tái nhợt, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Ông bà nội con tìm đến..."
Liễu Phán Nhi đang cầm bút than vẽ kiểu dáng quần áo lên giấy.
Giờ nàng phải nghĩ xem cần làm gì với các nguyên liệu sẵn có để tạo ra được một chiếc áo n.g.ự.c đẹp hơn, dễ chịu hơn và có thể giữ dáng. Không chỉ nàng mặc thoải mái mà số đông nữ nhân đều được hưởng phước chung.
Nhưng do hạn chế về mặt nguyên liệu, dù làm được áo ngực, thì cũng thấy không thoải mái vì thiếu độ co giãn, nhất là khi làm việc, miệng thì thở dốc, áo thì thít chặt.
Nội y mặc thời nay là yếm, nhưng nó khá khó chịu, đi lại hơi nhanh là đã có thể cảm nhận được phần n.g.ự.c đung đưa, cực kì bất an.
Lúc này, nghe được giọng nói đầy sợ hãi của Lý Phương, bút than trong tay Liễu Phán Nhi đè mạnh đến độ gãy cả ra. Nàng ngẩng lên nhìn Lý Phương: “A Phương, sao thế? Ở ngoài có ai đến mà lại làm con sợ thế?"
Miêu Nhi tỷ không hiểu, nhưng cũng đi theo con bé. Miêu Nhi tỷ bước đến: "Phu nhân, ở ngoài là một nha dịch do tri phủ phủ Tâm Dương phái đến, họ nói người thân thất lạc của phu nhân đang ở phủ Tầm Dương, được biết người đang ở huyện Thôi Dương, họ muốn đến đây nên tri phủ đại nhân đã phái người báo tin đến trước."
Lý Phương cuống quýt, nói không nên câu, trên trán ướt đẫm mồ hôi hội.
Lưu thị đang dệt đồ, kim trên tay đ.â.m vào ngón tay, ứa máu, nhưng nàng ấy không cảm thấy đau.
"Hả?" Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt, há hốc mồm: "Ai đến?"
"Vâng thưa phu nhân." Miêu Nhi tỷ đáp lại, sau đó chạy ra mở cửa.
"Miêu Nhi, ngươi đi mở cửa, để nha dịch truyền tin vào." Mặc dù trong lòng Liễu Phán Nhi thấy não nề, mất hứng nhưng cũng không thể hiện ra.
Nếu ngay đến cả nàng cũng không thể làm chủ cảm xúc thì e là đại tẩu và đám trẻ sẽ càng khiếp sợ hơn.
Liễu Phán Nhi chửi thâm, tấm lòng của Triệu tri phủ này làm hư chuyện rồi. Nàng vốn không muốn để bố mẹ chồng qua đây, chỉ hận chẳng thể khiến họ c.h.ế.t bờ c.h.ế.t bụi, ai mà thèm sống cùng những kẻ tư lợi đấy chứ?
Lưu thị giận đến tái xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tam đệ muội, ta kính nhờ muội một chuyện."
Liễu Phán Nhi sững người, thấy biểu cảm xem nhẹ cái c.h.ế.t của đại tẩu, ngạc nhiên vô cùng: "Đại tẩu, binh đến tướng đỡ nước dâng đất cản, có chuyện gì thì ta cùng nhau nghĩ cách, tẩu đừng nghĩ không thông nhé!"
Lưu thị lắc đầu, thấy con gái A Phương đã khóc không nín nổi, bèn kiên quyết nói: "Đệ muội, ta muốn muội sau này sẽ chăm sóc A Phương và A Lệ thay ta, ngày sau hãy gả hai đứa nó vào một nhà tử tế, chuẩn bị hôn lễ phù hợp."
"Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt, nhìn đại tẩu bằng con mắt ngờ vực: "Dù nói tam thẩm muội đây cũng cần sắm sửa chuẩn bị cho hôn lễ của A Phương và A Lệ, nhưng còn có mẹ hai đứa ở đây, dĩ nhiên vẫn phải để tẩu làm chủ, ta chỉ phụ giúp thôi, chắc chắn sẽ không thiếu tẩu xu nào."
Lưu thị vừa lau nước mắt cho A Phương vừa hít thật sâu, cho bản thân dần bình tĩnh lại: "Đệ muội, ta biết muội là người tốt hơn nữa còn biết giữ chữ tín, ta tin muội. Những chuyện khác đều nghe theo muội, nhưng chuyện tiếp sau đây phải nghe ta, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ bị bố mẹ chồng vu vạ."
Liễu Phán Nhi nghe vậy thì cau mày: "Ta còn tưởng là chuyện gì nữa. Bọn họ đúng là phiền thật, nhưng vẫn có cách để đối phó với họ, đại tẩu không cần phải ra vẻ liều mình đi c.h.ế.t thế đâu. Nào phải chuyện ghê gớm gì, cũng có phải hỏa diệm sơn không vượt qua nổi đâu. Đại tẩu, yên tâm đi, Liễu Phán Nhi ta không phải kẻ dễ bắt nạt đâu!"
Lưu thị lắc đầu: "Mặc dù muội thông minh và cực kì bản lĩnh, nhưng trước bậc trưởng bối, dưới sự chèn ép của chữ hiếu, dù muội có là cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm được bệ hạ đích thân sắc phong, thì cũng không thể làm liều được. Đệ muội, nghe ta đi, khi họ đến đây, chúng ta hãy giả vờ nhận họ, ta sẽ nấu cho họ một bàn đồ ăn, rồi bỏ độc vào đó, khiến họ c.h.ế.t vì trúng độc. Đến lúc đó, ta sẽ đến quan phủ tự thú, c.h.é.m đầu mình ta là được rồi. Muội và đám trẻ vừa thoát khỏi đôi phu phụ ác độc ấy, vừa khiến Lý Nguyên Công c.h.ế.t vì trúng độc."
Liễu Phán Nhi nghe vậy còn thấy sợ hơn cả vừa rồi khi nghe Miêu Nhi tỷ bảo ông Lý và bà Lý tìm đến.
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, lắc đầu phì cười: "Đại tẩu, ta không thể không bội phục sự dũng cảm của tỷ, nhưng chúng ta làm việc gì cũng phải chú trọng đến phương pháp và chiến lược. Tẩu đến cái c.h.ế.t còn chẳng sợ thì còn sợ gì nữa?"
Lý Phương vừa nghe mẹ nói vậy cũng hoảng quá oa oa khóc lớn: "Mẹ ơi, mẹ đừng chết, đừng c.h.ế.t vì mấy người xấu kia, không đáng đâu."
Lưu thị lắc đầu, thái độ cứng rắn: "Đáng chứ, lấy mạng của mình ta, đổi lấy sự an toàn cho muội và đám trẻ, ta không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào."
Lúc này, Miêu Nhi tỷ đã dẫn nha dịch vào.
Sau đó, Liễu Phán Nhi đã thưởng cho nha dịch hai lượng bạc, nha dịch chào tạm biệt và đi khỏi.
Liễu Phán Nhi nhận thư, mở ra xem một lượt rồi hỏi: "Dám hỏi đại nhân đây, những người ấy tới đâu rồi?"
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cực cho ngươi rồi, phiền ngươi về báo lại với Triệu tri phủ một tiếng, cảm ơn ý tốt của ông ấy."
Nha dịch cung kính đáp lời: "Thưa phu nhân, phủ Tâm Dương cách huyện Thôi Dương ba ngày đi đường, rồi phải mất thêm một ngày nữa mới đến trấn Cát Tường, tại hạ cưỡi ngựa đến đây mất một ngày rưỡi, còn bọn họ đoán chừng phải mất thêm hai ngày rưỡi nữa mới đến nơi."
Liễu Phán Nhi chẳng phải người ưa ngậm bồ hòn làm ngọt, đợi khi đám người đó tới, nàng nhất định sẽ xử lí từng người một, quyết không nương tay.
"Vâng thưa phu nhân." Nha dịch đáp lại, chuẩn bị cáo từ, rời đi.
Nha dịch hành lễ với Liễu Phán Nhi, sau đó đưa thư cho nàng.
Liễu Phán Nhi lắc đầu, nhẫn nại giải thích: "Không cần đâu, còn hai ngày rưỡi nữa, ta có đủ thời gian để nghĩ cách giải quyết. Đây là nhà cao cửa rộng bệ hạ ban thưởng cho ta, sao ta có thể đồng ý cho lão Lý và mụ Lý với đám vô dụng họ sinh ra vào ở với mình được? Đừng vội, để ta nghĩ xem."
Liễu Phán Nhi thấy đại tẩu như vậy, ruột đau như cắt, vì họ, đại tẩu đã quyết định hi sinh chính mình.
Trong mắt Lưu thị, đây là biện pháp lao khổ một lần, sung sướng cả đời khi đã đi đến bước đường cùng.
Sau khi nha dịch đi, Lưu thị đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, lòng ta đã quyết, muội không cân khuyên ta nữa. Ta chỉ xin nhờ muội một chuyện, nhất định phải nuôi lớn A Phương và A Lệ, rồi tìm cho hai đứa một nhà chồng tử tế."
Lúc này, Lý Dung và Lý Lệ cũng đã biết được tin dữ động trời, cũng vội vàng chạy về.
Dáng vẻ của họ y như nhà để tang ai, bất lực, không biết làm thế nào.