Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 208: Bạc Tình Bạc Nghĩa, Máu Lạnh Vô Tình




Tuy rằng Lý lão gia khinh thường những người chân đất trong thôn này, nhưng cộng lại cũng tâm ba mươi, bốn mươi người.

Đi đến nơi như quan phủ, nhiều người mới có thể thêm can đảm.

Ở quê nhà ông ta còn có chút mặt mũi nhưng ở phủ Tầm Dương chưa quen thuộc này, hoàn toàn không quen biết người của quan phủ, nên không ai cho ông ta thể diện.

Đến nha môn phủ Tâm Dương, Lý lão gia run rẩy lấy từ trên người ra hai mươi văn tiền, hết sức không nỡ đưa cho một nha dịch: "Đại nhân, học sinh muốn hỏi thăm một chút, thôn Cát Tường, trấn Cát Tường, huyện Thôi Dương là người của thôn Lý gia ở phủ Ngọc Dương từ phương Bắc đến an cư lạc nghiệp sao? Bây giờ nữ trấn trưởng của trấn Cát Tường có phải tên là Liễu Phán Nhi không?"

Nha dịch không chút khách sáo mà nhận lấy hai mươi văn tiền: "Chính là thôn Lý Gia ở phủ Ngọc Dương kia, ta chỉ biết trấn trưởng của trấn Cát Tường là nữ, về phần tên là gì thì ta cũng không rõ lắm!"

Lý lão đầu nghe nói như vậy, chắp tay: "Vị đại nhân này có thể hỏi thăm giúp chúng ta được không? Con dâu thứ ba của ta tên là Liễu Phán Nhi, ta có hỏi thăm hành thương ở huyện Thôi Dương một chút, biết được nữ trấn trưởng của trấn Cát Tường có danh tính giống hệt con dâu của ta. Chúng ta cũng là người thôn Lý gia của phủ Ngọc Dương, chỉ là trên đường chạy nạn cùng người trong thôn bị lạc. Chúng ta vẫn luôn dò hỏi thông tin, kính xin đại nhân giúp đỡ."

Nha dịch vốn không chút đếm xỉu, sau khi nghe được lời Lý lão gia nói thì đánh giá từ trên xuống dưới: "Đưa giấy tờ thân phận và giấy thông hành của ngươi cho ta xem?"

Lý lão gia đưa giấy tờ thân phận và giấy thông hành của ông ta bằng hai tay.

Sau khi mọi người trở về, thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai sẽ có nha dịch hộ tống bọn họ đến huyện Thôi Dương.

Bởi vì công đức của Đức Thụy phu nhân rất lớn, khiến người ta vô thức kính nể.

Người phía dưới báo cáo cho tri phủ đại nhân, Triệu đại nhân lập tức phân phó nha dịch phía dưới phái mấy chiếc xe ngựa, đưa những người này đến trấn Cát Tường huyện Thôi Dương.

Đám người Lý lão gia này thật sự chính là người thất lạc với thôn Lý gia.

Nha dịch này bẩm báo cho thượng quan ở bên trong, biết được tên của nữ trấn trưởng Cát Tường đúng là Liễu Phán Nhi, hơn nữa cũng đến từ thôn Lý gia của phủ Ngọc Dương.

Sau khi đám người Lý lão gia biết được tin tức này, lại càng mừng rỡ kích động không thôi, hoa chân múa tay.

Sau khi nha dịch cẩn thận kiểm tra, xác định là thật, suy nghĩ một chút: "Ông cụ, vậy ngươi chờ một chút, ta đi hỏi giúp ngươi xem thử có phải là con dâu thất lạc của các người không!

Lý lão gia nghe nói như thế, mặc dù ông ta đã cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống nhưng chòm râu không ngừng run, biểu hiện ra nội tâm của ông ta cực kỳ không bình tĩnh.

Mặc dù Lý Tứ nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang mắng.

Tên chó má Lý Cẩu Đản này, đời này không hưởng được phúc khí của con trai, lại hưởng được phúc của con dâu, đúng là gặp may.

Bình thường Lý Tứ biết luồn cúi nhất, lúc này lại càng ở bên cạnh Lý lão gia mà không ngừng tâng bốc: "Nhị ca, sau này nhị ca sẽ là lão thái gia!"

Nghĩ đến trên đường đi, Nguyên Thanh gia đối xử thật lòng với Lý lão gia và Lý lão phu nhân, mà lúc trước hai ông bà này cũng không để ý đến Liễu Phán Nhi, một nữ tử nuôi bốn đứa con, khổ vô cùng!

Lý Tứ tâng bốc, hết sức nịnh bợ: "Đó là đương nhiên, Liễu Phán Nhi có giỏi giang hơn nữa cũng là con dâu của nhị ca, là thê tử của Nguyên Thanh. Sống là người nhà người, c.h.ế.t là quỷ nhà người, đương nhiên là bản lĩnh của nhà người."

Mặc dù trong lòng những người khác thấy không phục, nhưng cũng phải nịnh nọt.

Lý lão gia làm bộ làm tịch, cười ha ha nói: "Không uổng công lúc trước ta đồng ý cho hôn sự của Nguyên Thanh và Phán NhiI Bây giờ Nguyên Thanh gia có bản lĩnh như vậy, cũng là bản lĩnh của nhà ta."

Với cá tính của Nguyên Thanh gia, có thể để cho nhà Lý lão gia này nhận được lợi sao?

Nhưng đó đều là chuyện sau này, hiện tại nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng đến trấn Cát Tường huyện Thôi Dương. Nghĩ cách để an cư lạc nghiệp mới là sự thật, không có muốn tiếp tục chạy nạn nữa.

Bọn họ là những người có vốn liếng mà mỗi lần đều bị tổn thương gân cốt, chớ nói chi đến người bình thường. Cho dù bây giờ trong tay còn có chút bạc, nhưng cũng không nhiều lắm.

Nếu có thể ở lại địa phương, làm việc chăm chỉ, kiểu gì cũng có thể xây dựng gia sản lớn hơn, không cần cứ cách vài năm lại chạy nạn. Lúc này có thể nịnh bợ Liễu Phán Nhi là thời cơ tốt nhất để bọn họ an cư lạc nghiệp.

Sau khi đám người Lý lão gia trở về, vui mừng hớn hở, người chung quanh cũng rất hâm mộ. Thậm chí còn có mấy người ở thôn bên cạnh thôn Lý gia cũng thấy động lòng.

Tuy rằng bọn họ không thể ngồi lên xe ngựa của quan phủ, nhưng trong tay bọn họ còn có chút tiên, thuê xe cùng đi cũng là một cách.

Nói làm là làm, những người thông minh này cũng bắt đầu nghĩ cách, nịnh bợ Lý lão gia, chuẩn bị cùng đi đến huyện Thôi Dương.

Lần đi này tổng cộng hơn trăm người.

Vừa rồi thiếu chút nữa bị bán vào thanh lâu, Lý Anh Nương nghĩ tới đại tẩu và cháu gái đã bị bán vào thanh lâu, trong lòng nảy sinh sự đồng cảm: "Phụ thân, mẫu thân, hiện tại chúng ta sẽ đến huyện Thôi Dương trấn Cát Tường, về sau sẽ có tiên, cuộc sống cũng tốt rồi. Có phải bây giờ chúng ta nên chuộc nhị tẩu và cháu gái ra không?"

Lý lão gia trả lời: "Phải, là Nguyên Thanh gia, con dâu tốt của chúng ta. Mau thu dọn đồ đạc, sáng mai quan phủ cho nha dịch tới hộ tống chúng ta đến huyện Thôi Dương."

Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Võ cũng vô cùng vui mừng, trước kia tuy rằng phụ thân mẫu thân nói muốn lấy thêm thê tử cho họ nhưng trong nhà không có tiền, đi đâu để lấy thê tử đây?

Lý Anh Nương đằng sau mẫu thân lộ ra ánh mắt oán hận, nhưng nàng ta cũng biết bây giờ không thể trở mặt với phụ thân mẫu thân. Phải lấy lòng phụ thân mẫu thân hơn trước đây, mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn. Lý lão phu nhân nghe nói như thế, vui mừng đến chảy nước mắt: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt. Nếu thật sự có thể trú tại phương Nam, Nguyên Thanh gia chính là trấn trưởng, chúng ta chính là cha chồng mẹ chồng của trấn trưởng. Có tiền có thế, sơn hào hải vị ăn không hết, quần là áo lượt mặc không xong, vàng bạc châu báu hoa xài không cạn, thật sự quá tốt."

Hiện tại không cần lo nữal

Lý lão phu nhân thấy Lý lão gia về, mặt lộ vẻ lo lắng, đôi mắt lộ vẻ tha thiết: "Đương gia, là Nguyên Thanh gia sao?"

Lý Nguyên Võ nghe nói như thế, bỗng chốc cúi đầu.

Lý lão phu nhân do dự, không dám hạ quyết định, nhìn về phía Lý lão gia.

Lý lão gia làm ra vẻ, thở dài một tiếng: "Trời ơi, bọn chúng không có đủ phúc, số mệnh không tốt, chắc là không thể hưởng được điều tốt như thế này. Dù sao thân thể chúng đã dơ bẩn, chúng ta là người trong sạch. Nhiều người biết chúng đã từng ở thanh lâu, sao chúng ta còn thể diện ở trấn Cát Tường được? Nguyên Võ, con cũng đừng trách phụ thân nhẫn tâm, phụ thân cũng vì thanh danh và tiên đồ của con và Xuyên Tử thôi. Tương lai Xuyên Tử phải đi học, thi đỗ công danh, chẳng lẽ con muốn thằng bé có một mẫu thân và tỷ tỷ từng ở thanh lâu sao?”

Lý Nguyên Võ sửng sốt, cũng vội vàng nói: "Đúng, phụ thân mẫu thân, đứa nhỏ cũng không thể không có mẹ."

Phụ thân nói đúng, tiền đồ của con trai quan trọng, hắn ta không thể tùy hứng.

Huống chỉ về sau có tiền, phụ thân mẫu thân thật sự có thể cưới thê tử mới cho hắn ta. Đúng là không cần phải do dự về thê tử trước kia nữa, nhất là nữ nhân đã bị người khác ngủ cùng.

Bẩn thỉu biết bao

Lý lão phu nhân cười nói: "Đừng lộ vẻ mặt đau khổ nữa, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã đến. Nguyên Công, Nguyên Võ, các con yên tâm. Đến trấn Cát Tường, ta chắc chắn sẽ lấy thê tử là hoàng hoa đại khuê nữ cho các con, chắc chắn còn xinh đẹp hơn thê tử của các con trước đây."

Lý Anh Nương ở phía sau nghe được những lời phụ thân mẫu thân và ca ca nói, trên người nổi lên một cơn lạnh buốt.

Trời ạl

Trước kia không có tiền thì thôi, bây giờ đã có năng lực mà cũng không muốn để ý đến nhị tẩu và cháu gái.

Nếu như nàng ta bị bán vào thanh lâu, hiện tại gặp phải chuyện tốt như vậy, phụ thân mẫu thân cũng sẽ không chuộc nàng ta về. Bởi vì nữ tử ở thanh lâu đều bán rẻ tiếng cười, bồi ngủ, vừa thấp kém vừa dơ bẩn, mất mặt bọn họ.

Lý Anh Nương lại một lần nữa bị phụ thân mẫu thân m.á.u lạnh, hai ca ca lạnh lùng, dọa cho cả người bị ướt sũng mồ hôi.

Về sau nàng ta phải để ý nhiều hơn, tuyệt đối không thể trở thành con d.a.o trong tay phụ thân mẫu thân, dùng xong là bị ném đi.

Rất nhiều người đã thu dọn xong, sáng sớm hôm sau xe ngựa không đủ ngôi, rất nhiều người chỉ có thể đi theo phía sau.

Trong khoảng thời gian này Liễu Phán Nhi luôn ở nhà pha màu, màu đỏ có bốn loại, màu xanh lá cũng có bốn loại, màu xanh dương bốn loại và màu tím bốn loại. Về phần màu vàng tươi, màu vàng là màu để hoàng gia sử dụng, bởi vậy Liễu Phán Nhi chỉ làm ra màu vàng nhạt và màu vàng ngà.

Ngoài cửa thành, đội buôn của Ngô Tứ Hải có hơn mười chiếc xe ngựa, nhìn thấy nha dịch hộ tống người của thôn Lý gia, cũng đi theo phía sau, cùng nhau trở về huyện Thôi Dương.

Lúc này Triệu tri phủ còn không biết, lòng tốt của ông ta đã thành chuyện xấu.

Đồng thời, tri phủ Triệu đại nhân của phủ Tâm Dương tự mình viết một phong thư, sai người cưỡi ngựa đưa qua, báo cho Đức Thụy phu nhân rằng ông ta đã sắp xếp người ổn thỏa để hộ tống người nhà và đồng hương thất lạc của thôn Lý gia đến trấn Cát Tường huyện Thôi Dương.

Mỗi khi nghỉ ngơi, Ngô Tứ Hải đều tới kể chuyện cười để lôi kéo quan hệ với Lý Anh Nương của thôn Lý gia và người của thôn Lý gia.

Không phải tất cả con dâu đều hy vọng gặp lại cha mẹ chồng, cũng không phải tất cả người nhà đều có thể chung sống hòa thuận.

Nha dịch được tri phủ đại nhân dặn dò, dọc đường đối xử tử tế với những người chạy nạn thôn Lý gia này, cho nên không xua đuổi những người này.

Tuy đám trẻ này không làm được việc nặng nhọc, nhưng việc nhổ cỏ trong ruộng rau và củ cải thì vừa giỏi vừa nhanh, hơn nữa còn không làm ảnh hưởng đến rau và củ cải.

Liễu Phán Nhi tuyên bố đã pha màu và nhuộm màu thành công, đặt nền móng cho việc mở tiệm vải sau này.

Lưu thị đưa đám trẻ đi xử lí chuyện trong nhà, còn dẫn chúng đi nhổ cỏ ở ruộng.

Màu trắng có màu trắng tinh khiết, màu trắng gạo, đều cực kỳ đẹp.

Trước đấy Lưu thị còn lo nhiều trẻ con như vậy không làm được gì, nhưng giờ lại thấy chúng làm rất khá.

Lưu thị vốn muốn thuê người trưởng thành khỏe mạnh đến gánh nước, nhưng Nhị Cẩu Tử và Báo Tử đã chủ động đun nước, những người khác thì đào hố, tưới nước, gieo giống, trông cây.

Họ phối hợp nhịp nhàng, làm liên một hơi, cực kì thuận lợi.

Mầm cải dầu sau khi mọc đã được đưa ra ruộng lớn.

Trong vòng ba hôm, họ đã trồng xong hai mươi mẫu cải dầu.

Lưu thị nấu món ngon cho mọi người ăn, nhờ lao động, đám Báo Tử, Nhị Cẩu Tử và Miêu Nhi đã nhận ra mình có thể giúp việc cho chủ nhà, không ăn chùa đồ của họ, từ đó cũng an tâm hẳn, không còn mặt chau mày ủ nữa.

"Cộc cộc cộc!" Ở ngoài có người gõ cửa.

Miêu Nhi tỷ ở cách cửa không xa đã nghe được nhưng không ra mở cửa ngay mà hé cửa ra một khe nhỏ trước, đầy cảnh giác nhìn ra ngoài. Hóa ra là một nha dịch, tay dắt ngựa: "Đại nhân ngoài cửa, ngài tìm ai?"