Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 205: Bán Con Dâu, Lại Bán Con Gái




Vừa nghe nói nửa năm không phai màu, gương mặt Lý đại nương lộ vẻ mừng rỡ: "Thật sự có thể để lâu như vậy mà không phai màu sao?"

Chu Thúy Hoa gật đầu, thái độ vô cùng kiên định: "Người khác nói như vậy, có lẽ ta không tin nhưng Nguyên Thanh gia, có khi nào mà nói lời không đáng tin đâu? Nàng đã nói được, vậy thì chắc chắn được."

Lý đại nương rất đồng ý, cũng không ra ruộng nữa mà nhanh chóng về nhà lấy bạc, lập tức đi đến nhà Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi đang sửa sang lại vải đã nhuộm xong, Lý đại nương vừa tiến vào đã trùng hợp nhìn thấy trong tay Liễu Phán Nhi đang cầm tấm lụa màu đỏ thẫm, ánh mắt không thể dời đi.

"Nguyên Thanh gia, bán tấm lụa này cho ta đi?" Lý đại nương kích động, con dâu mặc giá ý được làm bằng tấm lụa đỏ thẫm này chắc chắn sẽ rất đẹp.

Liễu Phán Nhi thấy Lý đại nương muốn mua, gật đầu: "Được, mặc dù tấm lụa này bình thường nhưng nhuộm màu rất tốt, không phai màu, hơn nữa còn bóng loáng. Một xấp này ta bán cho người hai lượng bạc, bên ngoài ta định bán bốn lượng bạc."

Lý đại nương nghe nói như thế, nghĩ đến bạc trong nhà đúng là không có nhiều, cũng không dám khách sáo với Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ta sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi. Trong tay ta không có dư dả, bây giờ được hời từ ngươi. Sang năm sau ta dư dả, nhất định sẽ bù đắp cho ngươi."

Cứ như vậy, Lý đại nương mua hai xấp vải, một xấp lụa màu đỏ, một xấp vải bông màu đỏ tươi, đều thích hợp cho tân nương mặc. Trả tiền rồi cầm về, lúc này bảo con trai là Lý Đại Tráng đưa đến cho cha vợ ở thôn Trịnh gia.

Nhà Lý đại nương xây nhà, muốn mau chóng xây xong, cưới vợ cho Lý Đại Tráng, đương nhiên mọi chuyện đều tận tâm.

Không cần tiền công, chỉ cần bao ăn ở là được.

Liễu Phán Nhi không ngờ lần đầu tiên nhận được đơn hàng khá lớn, lại là từ Lý đại nương.

Xây nhà tổng cộng mất mười mấy ngày, Trịnh gia đưa tới mười hai người, tổng cộng chỉ có mười hai xấp vải, không tốn bao nhiêu tiền nhưng lại rất có thể diện.

Lý đại nương vui mừng khôn xiết, lúc này lại đến chỗ Liễu Phán Nhi mua vải. Chỉ cần thân thích của Trịnh gia đến hỗ trợ làm việc, đều tặng một xấp vải bông, ước chừng một trăm sáu mươi văn tiên một xấp.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Thẩm à, chỉ tặng tấm vải đỏ, lỡ như người ta muốn may trang phục cho nam nhân, vậy thì không thích hợp rồi? Hay là thế này, ta chịu phiền phức một chút, đổi thành hai mươi thước vải cho nữ tử dùng, hai mươi thước vải màu xanh thẫm để nam nhân có thể dùng, như vậy chẳng phải tặng đi sẽ càng gây ấn tượng với thân thích hơn sao?"

Buổi tối sau khi Lý Đại Tráng trở vê, mang đến tin tức tốt, rằng Trịnh gia rất thích vải này. Hơn nữa còn nói ngày mai sẽ đưa bạn bè thân thích ở thôn Trịnh gia, đến đây hỗ trợ xây nhà.

Bà ấy là một góa phụ, có thể nuôi con trai lớn khôn, hơn nữa danh tiếng trong thôn cũng rất tốt, bản thân vốn là người chăm chỉ siêng năng.

Liễu Phán Nhi hé miệng cười: "Không phiền, Đại Tráng tốt tính, thẩm cũng giúp nhà ta rất nhiều. Bây giờ ta làm chút chuyện nhỏ, không tính là gì. Chờ hôm đại hôn của Đại Tráng, kính cho ta một chén rượu là được rồi."

"Đó là điều đương nhiên." Mặt mày Lý đại nương hớn hở: "Nếu không có ngươi kéo hai mẹ con ta ra, nào có ngày lành tháng tốt như bây giờ?"

Sau khi nghe Liễu Phán Nhi nói vậy, ánh mắt Lý đại nương sáng lên, nhìn về phía Liễu Phán Nhi với vẻ tán thưởng: "Nguyên Thanh gia, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, vậy làm phiên ngươi và đại tẩu của ngươi rồi."

Sau khi Lý đại nương rời đi, Lưu thị vội vàng tới hỗ trợ, cắt những tấm vải này làm đôi: "Lý đại nương thật không dễ dàng! Nếu như ta không có đệ muội giúp đỡ, chắc chắn sẽ thua xa Lý đại nương."

Liễu Phán Nhi lắc đầu, thật lòng khen ngợi: "Đại tẩu, tẩu cũng không nên xem nhẹ mình. Ngẫm lại trên đường chạy trốn, tẩu dũng cảm như vậy, hơn nữa luôn có thể ở trong rừng rậm tìm được con mồi, để cho chúng ta có thể ăn được chút thịt vào lúc đói. May trang phục vừa chặt vừa tốt, hơn nữa cũng làm rất nhanh. Mì tẩu nấu lại càng tuyệt đỉnh. Nhiều ưu điểm như vậy, ta và bọn nhỏ đều nhớ kỹ."

Nghe nói như thế, Lưu thị càng thêm cảm động: "Cũng chính vì ở trong mắt của muội có thể nhìn ra điểm tốt của ta. Trước kia khi ở quê, cả nhà đó thật xem ta là trâu là ngựa, không nhận thấy điểm tốt của ta. Cả ngày nói ta là con gà mái không biết để trứng, không thể sinh con trai, còn ăn nhiều như vậy. Nghĩ lại quãng thời gian đó, ta còn có thể chịu đựng không có chết, đúng là phúc lớn mạng lớn."

Liễu Phán Nhi nhướng mày, giọng điệu có vẻ châm biếm: "Loại tiểu nhân chỉ biết áp bức người khác, có thể có kết cục tốt đẹp gì chứ. Nói một câu đại nghịch bất đạo, chỉ dựa vào việc lúc trước hắn ta thờ ờ không quan tâm đến tam phòng chúng ta, ta thật mong bọn họ ở bên ngoài gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà chết, cho mọi việc xong xuôi.

Lưu thị rất đồng ý, hé miệng cười: "Ta cũng nghĩ như vậy, những người này c.h.ế.t là xong, đỡ cho bọn họ biết được bây giờ chúng ta đang sống những ngày tốt lành, lại giống như con rệp mà bám dính. Đến lúc đó cứ tự cho mình là đúng, lợi dụng thân phận trưởng bối, gây khó dễ cho chúng ta."

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì tim nàng lỡ một nhịp, hy vọng những người đó đừng tới.

Nhưng mọi chuyện trên đời, thường không như mong muốn.

Ngay khi người ta đang phát đạt ở thôn Cát Tường, hừng hực khí thế xây dựng nhà cửa, tạo nên một gia đình tốt đẹp thì người từng chạy nạn từ phương Bắc, phần lớn đều ngoan ngoãn ở trong nhà lá do quan phủ phương Nam sắp xếp.

Mỗi ngày một sáng một tối, ăn một bát cháo nửa khô nửa đặc.

Lúc ấy húp canh thịt ngon bao nhiêu thì bây giờ nàng ta sợ hãi bấy nhiêu.

Trong một cái lêu, cả nhà chen chúc.

Lúc ấy nàng ta chỉ muốn phụ thân mẫu thân sớm bán nhị tẩu và cháu gái đi. Như vậy họ sẽ có tiền mua thức ăn, có thể no bụng.

Bây giờ Lý Anh Nương vô cùng sợ hãi, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Nghĩ đến lúc nhị tẩu và cháu gái bị bán đi, cũng giống như nàng ta quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Lý Anh Nương đã không còn mập mạp như trước, cả người vừa đen vừa gầy, lúc này đang quỳ trên mặt đất, không ngừng kêu khóc xin tha: "Mẫu thân, người nói với phụ thân đừng bán ta đi mà, bây giờ sớm tối đều có cháo loãng ăn, không đói chết. Chờ sau khi chúng ta về quê, lại có thể ở nhà lớn ăn thịt.

Thậm chí phụ thân mẫu thân còn có thể mua chút thịt, tuy rằng thịt không đến được miệng nàng ta nhưng nàng ta còn có thể húp chút canh.

Ăn không đủ no, nhưng cũng không c.h.ế.t đói.

Trước kia ngày nào mẫu thân cũng nói thương nàng ta nhưng cho tới bây giờ, Lý Anh Nương mới hiểu được, ở trong lòng phụ thân mẫu thân thì con trai mới là quan trọng nhất.

Lúc ấy nàng ta còn lo lắng mẫu thân không nỡ, trong nhà sẽ mất đi ba lượng bạc, nàng ta còn ở bên cạnh khuyên mẫu thân hãy nhẫn tâm.

Vốn cho rằng phụ thân mẫu thân không nỡ làm vậy với nàng ta nhưng hiện tại trong nhà cũng không có bạc, lúc chỉ có thể ăn cháo loãng, phụ thân mẫu thân bắt đầu tính toán với nàng ta.

Ban đầu nàng ta cho rằng phụ thân mẫu thân bán nhị tẩu và cháu gái đến nhà giàu có làm nô bộc, về sau nghe nói phụ thân mẫu thân bán đến kỹ viện sẽ được giá cao hơn, tổng cộng cao hơn ba lượng bạc.

Nếu không lúc phụ thân mẫu thân muốn ăn ngon, sao lại không bán bán đại ca nhị ca, mà lại bán nàng ta?

Lý lão phu nhân rưng rưng nước mắt không ngừng lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Anh Nương, mẫu thân cũng không nỡ nhưng cơ thể phụ thân ngươi yếu ớt, cả ngày ăn cháo làm sao chịu đựng nổi?"