Cố gia giàu nứt đố đổ vách, cho dù Liễu Phán Nhi có bỏ ra số tiền lớn mua lễ vật tới cửa, cũng sẽ không được Cố gia coi trọng.
Vì vậy, mỗi khi Liễu Phán Nhi đến thăm nhà, nàng đều vắt óc suy nghĩ nên làm món gì mới lạ cho Cố lão phu nhân nếm thử.
Hành động như vậy rất hợp ý Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân cái gì cũng không thiếu, nhưng thiếu sự để tâm của người khác dành cho bà.
Lúc này, Liễu Phán Nhi vừa bước vào, người gác cổng đã lên đón: "Đức Thụy phu nhân mời, lão phu nhân nói, chỉ cân Đức Thụy phu nhân tới, không cần thông báo, cứ đi thẳng vào."
Đây là sự tin tưởng và niêm vinh hạnh vô cùng lớn, chỉ có khách quen thân mới có được đãi ngộ như vậy.
Mặt Liễu Phán Nhi lộ vẻ kinh ngạc, cười cười: "Đa tạ lão phu nhân hậu ái, làm phiền dẫn đường."
Được người gác cổng dẫn đường, Liễu Phán Nhi cùng đến sảnh chính.
Con người là phải hoạt động.
Liễu Phán Nhi cười khẽ, đưa cho Điềm Hạnh: "Cái khác ta không biết, chỉ biết làm vài món hiếu kính lão phu nhân."
Gần đây giảm lượng ăn, nhất là bữa tối, chỉ húp ít canh rau không dầu. Tuy tay nghề đầu bếp rất tốt, bà ấy ăn cũng ngon miệng, nhưng tóm lại không còn được tự do như trước.
Cố lão phu nhân thấy Liễu Phán Nhi thì vui lắm, cô gái nhỏ này vừa gặp đã khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ: "Phán Nhi, mau mở hộp ra, để ta nếm thử xem mùi vị thế nào."
Đi theo Điềm Hạnh vào phòng, Liễu Phán Nhi thấy lão phu nhân gầy đi một chút nhưng trông thần thái sáng láng hơn nhiều.
Nhưng cơ thể đúng là khỏe mạnh hơn nhiều, đi một vòng quanh hoa viên cũng không đến mức thở hồng hộc.
Điềm Hạnh nhìn thấy Liễu Phán Nhị, tươi cười chào đón: "Lão phu nhân vừa nhắc tới phu nhân thì phu nhân liền tới ngay. Cái hộp này để nô tỳ xách cho. Thơm quá, lão phu nhân chúng ta hôm nay lại có lộc ăn rồi." Vỏ bánh khô giòn bên ngoài và thịt tươi dưa muối bên trong tạo thành một hương vị và mùi thơm khó tả, mùi vị thiên đậm đà nên cực kỳ thích hợp với khẩu vị của Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân trực tiếp lấy một miếng bỏ vào miệng, tỈ mỉ nhấm nháp thưởng thức.
Bà ấy già rồi, răng không ăn được đồ cứng, nhưng món bánh nướng dưa muối thịt tươi này giòn tan vô cùng, cắn nhẹ một cái là nát.
Điềm Hạnh đã lấy bánh nướng thịt tươi dưa muối trong hộp ra, to bằng nửa quả trứng gà, hình tròn, mặt trên được nướng vàng giòn, thơm nức mũi.
Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân nói không hết chuyện, có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Liễu Phán Nhi gật đầu khen ngợi: "Lão phu nhân nói đúng, thứ này nhiều dầu nhiều muối, đúng là không nên ăn nhiều."
Cố lão phu nhân gật đầu: "Nhớ rồi, không được tham ăn."
Cố lão phu nhân ăn hai miếng rồi không ăn nữa, háo hức nhìn chằm chằm bánh nướng, nói với Điềm Hạnh: "Cất kỹ cho ta, đừng bị ẩm mềm, ngày mai ta lại ăn tiếp."
Cố lão phu nhân không phải là phu nhân hậu trạch không có kiến thức, bà ấy từng đi theo Cố lão thái gia làm quan ở nhiều nơi khắp Đại Chu, hiểu rõ phong tục tập quán của từng địa phương.
Mua rất nhiều thuốc nhuộm rồi mang chúng về nhà, chuẩn bị cho sự nghiệp xưởng nhuộm của mình.
Sau này nếu có cơ hội, nàng cũng muốn đi khắp nơi, du sơn ngoạn thủy.
Cũng từ cuộc nói chuyện với Cố lão phu nhân, Liễu Phán Nhi hiểu được phong tục tập quán của Đại Chu.
Cố lão phu nhân rất vui, nội dung cuộc nói chuyện giữa bà ấy và Liễu Phán Nhi đi khắp trời nam biển bắc, cái gì cần có đều có. Không chỉ gói gọn trong con dâu nhà ai không sinh được con trai, con gái nhà ai tìm được rể hiền, gia đình thơm lây,... như khi nói chuyện với những phu nhân hậu trạch khác.
Không quấy rầy Cố lão phu nhân nghỉ ngơi, Liễu Phán Nhi cáo từ rời đi.
Liễu Phán Nhi cũng hiểu nhiều biết rộng, thành thạo bắt chuyện.
Lúc về đến nhà, tẩu tẩu đang cùng phu xe kiểm tra vải vóc.
Liễu Phán Nhi cũng theo kiểm tra, là lô nàng làm sẵn ký hiệu, không bị thay thế.
Phu xe cười ha hả: "Bố trang Thái gia chúng ta, thật tài thật liệu, già trẻ không lừa, sẽ không lấy thứ sung.
Người đánh xe mỉm cười: "Tiệm vải Thái gia của chúng ta toàn dùng đồ thật, không lừa già dối trẻ, không thay hàng tốt bằng hàng kém chất lượng."
Liễu Phán Nhi mỉm cười gật đầu: "Chính vì tiệm vải Thái gia thanh danh không tệ nên ta mới đến mua. Nhưng một tay giao tiên một tay giao hàng, đương nhiên phải cẩn thận kiểm tra rõ ràng. Nếu ngươi đi rồi, xảy ra vấn đề gì thì ngươi cũng đâu có thừa nhận!"
Phu xe cười cười: "Phu nhân nói có lý, kiểm tra nhanh chút được không? Trì hoãn nữa ta sợ là không vê kịp trước khi đóng cửa thành."
Liễu Phán Nhi cười: "Được, lần này ta đích thân kiểm tra, nhiều người thì xong nhanh. Lần sau đến giao hàng, trên đường đừng có la cà, cũng đừng xuất phát quá muộn. Đến lúc đó ngươi không về thành kịp thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
Phu xe xấu hổ cười cười, gật đầu: "Phu nhân, ngài dạy phải, ta nhớ rồi."
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Liễu Phán Nhi nhận biên lai và thanh toán tiền.
Lý Phương nghe thế thì mắt sáng bừng, vui ra mặt: "Cám ơn tam thẩm, con đi làm ngay đây."
Lưu thị che miệng cười: "Em dâu yên tâm đi, sau này ta nhận hàng sẽ cẩn thận kiểm tra. Mua vải trắng rồi, thế muội mua thuốc nhuộm chưa? Nếu chưa mua thì để ta làm một ít cho.”
Liễu Phán Nhi ngộ ra, trước kia hình như nàng đã xem qua video ngắn trên Weibo vê việc nhuộm màu bằng vỏ nho, nếu như có thêm chất đóng rắn cố định thì có lẽ sẽ không bị phai màu.
Lý Phương lại gần, cười hì hì: "Tam thẩm, không chỉ nương của con biết làm, con cũng biết làm. Nhà mình có nguyên liệu, nghiền nát vỏ nho sẽ cho ra màu tím. Nhưng nhuộm bằng vỏ nho thì giặt vài lần đã phai rồi."
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi kinh ngạc, khó hiểu nhìn Lưu thị: "Tẩu tẩu, tỷ còn biết làm thuốc nhuộm à?"
"Trùng hợp, ta có biện pháp cố định được màu vải, A Phương, con đi hái nho, ta cho con một tấm vải bông, con phụ trách nhuộm màu tím, còn ta sẽ làm những thứ mà ta nghĩ ra. Nếu không phai màu, tấm vải kia sẽ thuộc về con." Liễu Phán Nhi cười nói: "Đến lúc đó, con có thể dùng những tấm vải này may rất nhiều quần áo."
Phu xe đánh xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Liễu Phán Nhi tranh thủ đổ chất ổn định vào, nó tan ran, sau đó Lý Phương mới cho một miếng vải vào, vải ngập trong nước nhuộm màu tím.
Bên trong có hai kệ gỗ, trên đó đặt vải vóc được xếp ngay ngắn.
Lý Phương dẫn theo Lý Lệ và Lý Dung, hái nho, rửa nho, sau đó mọi người bắt đầu ăn nho. Vỏ nho sau khi được làm sạch cho vào cối giã đá, dùng chày đá đập mạnh thành vụn, dùng gạc lọc lấy nửa chậu nước màu tím.
Đám Miêu Nhi tỷ cũng tới hỗ trợ, chuyển vải vóc vào phòng cạnh sân nhuộm.
Liễu Phán Nhi vào phòng, đặt các loại vật liệu mà nàng đã mua lên kệ hàng sau đó bắt đầu điều chỉnh màu sắc. Dùng một ít màu sắc có thể mua được ở chỗ này kết hợp thêm một ít màu sắc trong không gian.
Liễu Phán Nhi cười khen: "Màu này đẹp, chờ nhuộm xong sẽ may quần áo cho các con.
"Cám ơn tam thẩm”" Lý Phương rất vui vẻ, rõ ràng rất có hứng thú với vải nhuộm.
"Tam thẩm, được rồi, ngày mai là có." Lý Phương cười nói: "Tuy không phải là một độ sắc quá rực rỡ, nhưng loại màu tím nhạt kia cũng rất đẹp."
Một số tách riêng, một số trộn lẫn hai thứ lại với nhau, đưa vào chất đóng rắn ổn định. Mỗi màu một cây vải, bắt đầu nhuộm.
Mọi người đều rất mong đợi kết quả cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Phương không thể chờ đợi được nữa. Con bé cực kỳ hứng thú và nhiệt tình với vải vóc: "Tam thẩm, bây giờ ta muốn xem thử nhuộm vải thế nào rôi?"